Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 60: Dồn vào bước đường cùng



Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới ngay, may là không gọi thành tiếng, mới nghĩ tới thôi mà đã linh tới như vậy!

“Heyyy~”

Đồng Tuệ Linh cười ha hả đi vào Studio, còn đang cười nói với đám nhân viên náo loạn của mình, thế nhưng khi nhìn thấy Đổng Thanh Thư thì gương mặt vui vẻ kia lại trở nên cứng nhắc.

Đổng Thanh Thư cũng không chú ý lắm, chỉ là đi tới kéo tay Đồng Tuệ Linh lại nói thầm:

“Tuệ Linh, vào phòng riêng nói chút chuyện được không?”

Đồng Tuệ Linh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, cũng thấp giọng nói:

“Tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.”

“…” Lời này của Đồng Tuệ Linh khiến Đổng Thanh Thư đột nhiên lo lắng.

Cô dự định sẽ mượn Đồng Tuệ Linh một số tiền để chi trả trước cho bọn đòi nợ, hiện tại chỉ có Đồng Tuệ Linh là có khả năng kinh tế ổn định như thế mà thôi. Chỉ là lời còn chưa kịp nói, Đồng Tuệ Linh đã báo với cô một tin còn chấn động hơn cả!

“Thanh Thư, thật xin lỗi, nhưng mà có lẽ hôm nay là ngày làm việc cuối của cô rồi…”

Thanh âm của Đồng Tuệ Linh nhỏ dần nhỏ dần, bởi vì cảm thấy khó xử, cô ta quẫn bách không dám ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt Đổng Thanh Thư.

Tin tức chấn động kia thật sự khiến cho thế giới của Đổng Thanh Thư sụp đổ ngay tức khắc, cô không tin được nắm lấy vai Đồng Tuệ Linh, hơi thở cũng trở nên rối loạn.

“Sao thế? Tôi làm sai gì à?”

Lúc này cô chỉ nghĩ có lẽ là trong quá trình làm việc bản thân đã làm sai điều gì đấy mới khiến Đồng Tuệ Linh nói ra mấy lời này.

Thế nhưng Đồng Tuệ Linh lại lắc đầu, không nói rõ với cô.

“Không phải, không phải thế đâu… cô làm rất tốt, chỉ là tôi thật sự không có cách nào giữ cô.”

“Không có cách nào giữ tôi?”

Đổng Thanh Thư không hiểu, Đồng Tuệ Linh nói không có cách nào giữ cô là ý gì vậy?

Thấy Đổng Thanh Thư lo lắng, Đồng Tuệ Linh cũng bối rối theo. Cô ta khó xử không thể nói hoàn chỉnh thành lời, chỉ có thể lắp bắp:

“Tôi cũng không biết phải làm sao nữa… cô cũng biết là studio này là Phương thiếu cho tôi, nhưng mà hôm qua ngài ấy đã bán nó lại cho Lệnh gia, hiển nhiên studio này cũng trở thành sản nghiệp dưới tay ngài ấy.”

“Vậy thì…?”

Đổng Thanh Thư vốn dĩ đã biết được kết quả rồi, nhưng cô lại cố chấp hỏi, cuối cùng chỉ có thể nhận lại được sự thật đắng cay.

“Lệnh gia ngài ấy nói các nhân viên khác đều có thể giữ lại, nhưng cô thì không…”

Thanh âm của Đồng Tuệ Linh càng lúc càng nhỏ, mà cô ấy cũng không dám nhìn cô dù chỉ một chút.

Đổng Thanh Thư cảm thấy suy sụp, cô không gắng gượng được nữa mà ngồi thụp xuống, gương mặt tái xanh lại không nhìn thấy chút huyết sắc.

Đồng Tuệ Linh lo lắng nhìn cô, lại không biết phải làm như thế nào. Thật sự thì chuyện này Đồng Tuệ Linh cũng không thể nhúng tay vào, có điều Đồng Tuệ Linh biết Lệnh gia nhất định sẽ không làm khó Đổng Thanh Thư, chỉ cần là cô biết xuống nước nhỏ với ngài ấy.

Ngài ấy sẽ buông tha cho cô một con đường sống.

Dẫu sao người đàn ông kia hao tổn tâm trí như vậy cũng chỉ là muốn Đổng Thanh Thư tìm đến ngài ấy cam kết dưới bản hợp đồng tình nhân mà thôi, Đồng Tuệ Linh nghĩ có lẽ chỉ cần Đổng Thanh Thư nhỏ giọng một chút, mọi thứ đều có thể giải quyết êm xuôi.

Chỉ là Đổng Thanh Thư… sợ rằng khó lòng xuống nước nếu như chưa bị dồn đến đường cùng.

Bất quá Đồng Tuệ Linh có nghe phong phanh Phương thiếu và Lệnh gia trò chuyện, xem rằng thời gian này cuộc sống của Đổng Thanh Thư sẽ lao đao không ít, hầu như đều là Lệnh gia nhúng tay vào khuấy đục nước.

Đồng Tuệ Linh âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cảm thấy thủ đoạn của người đàn ông này tuy không nói rằng cực đoan, nhưng nhìn chung vẫn là âm hiểm. Đổng Thanh Thư dây vào người đàn ông này thật không biết là may mắn hay xui xẻo nữa.

“Thanh Thư, không phải trước đó mối quan hệ giữa hai người rất tốt sao, nếu cô lên tiếng, tôi nghĩ ngài ấy cũng không tiếp tục làm khó cô đâu.”

Đổng Thanh Thư nghe Đồng Tuệ Linh nhắc tới Lệnh gia thì liền nổi giận, cô không nghĩ người đàn ông nọ lại dùng tới cách này uy hiếp cô.

Rõ ràng trước đó nói sẽ không làm khó cô, thế nhưng lúc này biết cô đang khốn khó lại cố tình ép cô vào đường cùng, đến công việc cuối cùng của cô ngài ấy cũng muốn cướp đi.

Đổng Thanh Thư ấm ức, vành mắt có chút đỏ, nhưng cô cố nén lại tâm tình hỗn độn của mình:

“Tôi với ngài ấy thì có quan hệ tốt đẹp gì chứ. Vả lại ngài ấy rõ ràng là muốn tôi chết, còn muốn tôi tới tìm ngài ấy sao?”

Đổng Thanh Thư cảm thấy nhịp thở của mình không còn được ổn định nữa, cô mệt mỏi thở hắt ra, đứng lên muốn rời đi.

“Đổng- Đổng Thanh Thư!”

Đồng Tuệ Linh gọi với, muốn giữ cô lại nhưng không kịp. Đổng Thanh Thư bước đi rất nhanh, có lẽ cô sắp không nhịn được nữa rồi, còn ngồi lại lâu hơn nữa chắc là sẽ ấm ức đến mức bật khóc luôn mất!