Kim Chủ Một Lòng Muốn Bao Dưỡng Tôi

Chương 62: Kim chủ một lòng muốn bao dưỡng tôi



Đổng Thanh Thư thật sự chẳng còn thời gian để suy nghĩ nữa rồi, cô cảm thấy ngay lúc này vứt bỏ tôn nghiêm đi cầu cạnh người đàn ông kia là điều đúng đắn nhất cô nên làm.

Lúc tin nhắn kia gửi đi, Đổng Thanh Thư cũng không dám hy vọng gì xa xôi, cô nghĩ ngài ấy bận rộn như vậy hẳn là không trả lời tin nhắn cô, hoặc cũng có thể là lập tức từ chối lời đề nghị gặp mặt. Thế mà không ngờ người đàn ông kia chưa đầy hai giây đã nhắn lại một từ “được”.

Được?

Thế là xong rồi ư?

Giây phút đó trái tim của Đổng Thanh Thư như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, cô thật sự chưa bao giờ cảm thấy lo lắng và hồi hộp đến cái mức này.

Vốn dĩ cứ nghĩ ngày mai sẽ gặp, nào ngờ ngài ấy lại nói ngày mai rất bận, chi bằng tối nay gặp mặt giải quyết chuyện này luôn một thể.

“…” Đổng Thanh Thư ôm điện thoại mà trống ngực đập mạnh liên hồi.

Buổi tối sau khi xuống livestream, thấy bình luận vẫn tràn lan rất nhiều tin đồn về danh tính thật sự của cô, vì muốn tránh né thị phi, cô mau chóng chuồn lẹ!

Đổng Thanh Thư nghĩ có lẽ cô sẽ không thể theo đuổi cái nghề này lâu được, không sớm thì muộn cũng sẽ có người phát hiện ra sự thật, rồi sẽ lại là những bình luận ác ý mắng chửi.

Nghĩ tới thôi đã đau đầu, Đổng Thanh Thư thật không muốn vướng phải thị phi chút nào.

Bởi vì thời gian hẹn gặp là 9 giờ tối, 8 giờ 20 cô mới xuống livestream, không kịp thời gian chuẩn bị nên Đổng Thanh Thư cũng bỏ qua luôn bữa tối không thèm ăn. Cô vội vàng thu xếp mọi thứ ổn thỏa, sau đó chuẩn bị một tinh thần thép, đến BOISE tìm người đàn ông kia “nghênh chiến”.

BOISE từ lúc hoàng hôn buông xuống đã sớm nổi lên thanh âm huyên náo của chốn nhộn nhịp. Đổng Thanh Thư hít sâu một hơi lấy can đảm rồi mới dám bước vào, bảo tiêu hỏi qua chút tình hình sau đó mới dẫn cô vào một căn phòng VIP ở trên tòa cao nhất của BOISE.

Bên trong gian phòng vô cùng rộng rãi sạch sẽ, với lối thiết kế độc đáo cuốn hút, đậm chất xa hoa, vừa bước vào liền cảm thấy khác biệt so với những căn phòng khác ở nơi này.

Đổng Thanh Thư có chút choáng ngợp.

Cô cảm thấy hơn 1/3 đời người mình đã sống quen trong nghèo khổ, hiện tại tiếp nhận sự giàu sang này, thật đúng là quá đỗi lạ kỳ.

Đổng Thanh Thư đến vừa đúng với giờ hẹn, cứ nghĩ Lệnh tiên sinh chưa tới, nhưng nào ngờ khi bảo tiêu mở cửa đưa cô vào thì liền thấy người đàn ông kia đang ngồi chờ sẵn ở đấy.

Sắc mặt Đổng Thanh Thư có chút tái xanh.

Khác xa với những lần gặp trước. Những lần trước cô từ cảm thấy lo lắng cho đến nhung nhớ quyến luyến, còn lần này Đổng Thanh Thư chỉ thấy duy nhất một cảm giác “sợ” mà thôi. Cô càng hiểu rõ khoảng cách khác biệt giữa người có quyền thế và kẻ thấp cổ bé họng là như thế nào.

Gương mặt của Đổng Thanh Thư chẳng nhìn thấy chút huyết sắc, đã thế gần đây cô không ăn uống đầy đủ, thật sự đã sụt xuống mấy cân, còn gầy hơn cái lần mà Lệnh Thiên Từ chê bai da cô ít thịt.

Lệnh Thiên Từ cảm thấy không vui khi nhìn thấy Đổng Thanh Thư như thế, ngài hơi nghiêm mặt, càng toát ra vẻ uy quyền đáng sợ mà trước giờ Đổng Thanh Thư ít khi nào nhìn thấy.

“Không ngồi sao?”

Thanh âm trầm thấp kia đánh vào tai khiến thân thể Đổng Thanh Thư phát run.

“Lạnh à?”

Lệnh tiên sinh hơi nghiêng mặt quan sát biểu tình của Đổng Thanh Thư, sau đấy ngài đưa tay điều chỉnh lại máy điều hòa một chút.

“Bình thường tôi đều để nhiệt độ ở mức này, nếu em thấy lạnh, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”

Thân nhiệt mỗi ngày đều khác nhau, Lệnh gia cảm thấy cô nàng ở trước mắt này thật quá mỏng manh, có lẽ ngài nên chú ý nhiều hơn một chút, tránh để cô cảm thấy không thoải mái khi ở cạnh mình.

Trước giờ đối với sự quan tâm săn sóc của Lệnh tiên sinh, Đổng Thanh Thư cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Bất quá lúc này cô đang bài xích với 4 từ “hợp đồng bao dưỡng”, đương nhiên cũng không còn quá để ý đến những chi tiết bên ngoài nữa.

Thấy Đổng Thanh Thư không nói gì mà cứ căng thẳng như thế, Lệnh tiên sinh cũng không nóng vội.

Ngài rót một ít rượu ra ly lắc ở trong tay, lại đẩy một ly về phía Đổng Thanh Thư ý bảo cô uống.

“Một ngụm nhỏ ấm người, vô cùng tốt đấy.”

Đổng Thanh Thư căng thẳng nâng ly rượu đến bên môi nhấp một ngụm, dáng vẻ hoảng loạn thật như một con thỏ con đang sợ hãi.

Lệnh Thiên Từ lộ ra mấy phần vui vẻ mà mỉm cười, ngài vẫn chú tâm quan sát từng biểu hiện của Đổng Thanh Thư, không bỏ sót lại chút nào.

“Trưa nay em có đề cập đến việc hợp đồng bao dưỡng kia.”

Lệnh tiên sinh thong thả mà gợi chuyện, lúc này ngài cũng không cần phải nóng vội làm gì, sớm đã biết Đổng Thanh Thư bị dồn vào đường cùng, lúc này đến đây cũng chỉ là cần sự giúp đỡ của ngài, thế nên ngài chẳng lo lắng hay cần phải làm gì bức ép cô cả.

Đều là đợi Đổng Thanh Thư có đủ can đảm sẽ tự mình nói ra mà thôi.

Nhắc đến hợp đồng bao dưỡng, gương mặt Đổng Thanh Thư càng lúc càng trắng bệch, bởi vì uất ức, móng tay cô bấm vào trong lòng bàn tay đến bật cả máu.

Lệnh tiên sinh nhíu mày:

“Em làm gì vậy?”

“Lệnh tiên sinh, ngài có thể trả lời tôi thành thật một câu hay không?” Đổng Thanh Thư trở nên bối rối.

“Hửm?”

Người đàn ông nọ rất bất ngờ trước phản ứng này của cô, nhưng ngài vẫn là lo lắng cô tự làm thương chính bản thân mình.

“Đưa tay cho tôi xem nào.”

Hiếm khi Lệnh Thiên Từ lại ôn nhu lo lắng cho một người đến thế. Nhìn lòng bàn tay in hằn mấy dấu vết xấu xí, ngài nổi giận cau mày.

Đổng Thanh Thư cũng hoảng sợ rụt tay, lại nói tiếp vấn đề của mình.

“Tôi muốn hỏi… có phải ngài cố tình làm khó tôi hay không?”

Đổng Thanh Thư cũng không muốn đối đầu với ánh mắt chim ưng của người đàn ông kia, cô quẫn bách cúi đầu, lại nắm chặt bàn tay vẫn còn giữ chút hơi ấm từ người đàn ông kia.

“Hửm?”

Lệnh tiên sinh hơi cười, ngài hứng thú nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia đang đỏ ửng lên.

“Nếu tôi nói phải thì sao?”

Đổng Thanh Thư nghe câu trả lời thì dẩu môi, cảm thấy người đàn ông này thật bá đạo ngang tàn, cô cũng sớm biết là do ngài ấy cố ý mà.

“Ngài thật sự có chấp niệm với việc bao dưỡng tôi à? Tại sao không phải là người khác mà cứ phải là tôi kia chứ!”

Đổng Thanh Thư uất ức vô cùng, cô nghẹn cả một bụng mấy nay không có chỗ nào để giải tỏa.

Lệnh tiên sinh nói rất đúng, lần sau gặp mặt sẽ là cô tìm đến ngài ấy. Thì ra ngay từ đầu người đàn ông này đã nảy sinh ý định muốn dồn ép cô vào bước đường cùng. Chẳng trách ngài ấy kiêu ngạo như thế… thủ đoạn thật quá âm hiểm khó lường.

Thấy Đổng Thanh Thư không vui vẻ lại dẩu môi, Lệnh tiên sinh không nhịn được yêu chiều điểm chóp mũi cô, lại vân vê đôi môi mọng mềm mại.

“Tôi quả thật là có chấp niệm sâu sắc với việc bao dưỡng em. Thế nên Đổng Thanh Thư à, em nên biết tôi trước giờ không phải là người có đầy sự kiên nhẫn. Đợi đến giờ này mới thu lưới tóm em lại, thật sự đã vượt quá mức chịu đựng của tôi rồi.”

“…”

Đối mặt với sự bá đạo hống hách này, Đổng Thanh Thư thật sự không có cách nào phản bác được.

Lệnh Thiên Từ thật đúng là khác lạ, người khác cầu cạnh ngài ấy còn không hết, thế mà người đàn ông này lại một lòng muốn bao dưỡng cô!