Đổng Thanh Thư sau khi tiếp nhận kịch bản liền rất chú tâm vào vai diễn, cô học thoại rất kỹ, lại vô cùng chuyên tâm xây dựng tính cách nhân vật cho mình.
Chiều đó Lệnh tiên sinh nhìn cô ôm một cuốn tiểu thuyết dày vừa đọc vừa mày mò, ngài cũng dở khóc dở cười.
“Em đọc không thấy chán sao?”
Đổng Thanh Thư lắc đầu, cô rất chú tâm nên không hề nhìn thấy Lệnh Thiên Từ đang lộ ra vẻ mặt bất mãn rầu rĩ.
“Em còn một tuần nữa là phải vào guồng quay công việc rồi. Tranh thủ đọc nguyên tác, sau đó mới có thể hiểu được kịch bản.”
Thấy Đổng Thanh Thư nghiêm túc mà nói, Lệnh tiên sinh chán nản thở dài.
“Nhưng em ít ra cũng phải dành thời gian chơi với tôi chứ.”
“Ngài muốn em chơi cái gì với ngài đây? Ngài cũng đâu phải là con nít.” Đổng Thanh Thư đáp cho qua loa, vốn dĩ lúc này cô chẳng để tâm gì đến Lệnh Thiên Từ cả,
“…”
Lệnh tiên sinh bị sự lạnh nhạt của Đổng Thanh Thư làm cho buồn bã, ngài tiến tới gần giường, nghiêng đầu nằm xuống đùi cô.
“Bé cưng, em bỏ rơi tôi.”
“Em không bỏ rơi ngài mà…”
Đổng Thanh Thư cũng không nỡ căng thẳng với người đàn ông này, nhưng mỗi khi cô làm việc đều sẽ không chú tâm tới người khác.
Cô đưa tay xoa xoa sườn mặt điển trai của người đàn ông nọ, mắt vẫn dán chặt vào mấy con chữ trong cuốn tiểu thuyết dày cui kia.
Quả nhiên là tiểu thuyết ăn khách, đọc cuốn đến mức không rời mắt được.
“Bảo bối à.”
“Bảo bối ơi…”
Lệnh tiên sinh ngửa đầu nhìn, phát hiện ra đôi mắt to tròn của cô nàng kia không nhìn tới mình, chỉ chăm chú dán vào đống chữ nghĩa trong cuốn sách chết tiệt kia.
“Thật đáng ghét.”
Có người đàn ông nào đó đã 35 tuổi vẫn còn muốn làm nũng như trẻ con, ngài xấu tính nghĩ lẽ ra không nên giúp cô giành lấy kịch bản này, để rồi bây giờ người ta bỏ rơi ngài không lo.
Nhưng rồi phần xấu tính kia qua đi, thì ngài lại vui vẻ ngồi dậy, hôn lên gò má Đổng Thanh Thư một cái “chóc” sau đó rời đi.
Đổng Thanh Thư đọc truyện chán chê đã đời, mãi tới lúc cô dứt mắt ra khỏi quyển sách, ngoài trời đã sập tối từ lúc nào.
Bỗng dưng nghe thấy mùi thơm phát ra từ hướng bếp, con thỏ nhỏ nào đó cảm thấy bụng mình đói cồn cào, cô chạy ùa ra sau bếp tìm đồ ăn, lúc này phát hiện ra Lệnh tiên sinh đang mang tạp dề đứng xào rau vô cùng chuyên nghiệp.
“…”
Đây có phải là nét đẹp lao động mà mọi người vẫn thường hay nói không?
Đổng Thanh Thư trố mắt nhìn người đàn ông kia điêu luyện tung chảo, rau xào xanh mơn mởn được hất tung lên trời.
“Oa…”
Mắt cô chữ O mồm chữ A mà thảng thốt, chậc, không nghĩ tới Lệnh tiên sinh còn có thể nấu ăn nha!
“Sao hôm trước ngài nói em đề cao ngài quá?”
Đổng Thanh Thư chạy tới ôm lấy ngài từ phía sau, giống như mọi lần Lệnh tiên sinh vẫn hay ôm cô như thế. Nhưng tay cô nhỏ bé quá, không thể ôm nổi cơ thể cường tráng kia một cách dễ dàng được.
Người đàn ông nọ tắt bếp, hơi nghiêng mặt nhìn cô.
“Tôi chỉ nói như thế, cũng không phủ nhận là tôi biết nấu ăn kia mà.”
“Thế hôm trước mấy món đó đều là ngài nấu à?”
“Đâu có, hôm đó Mạc Thiên Quyết đi mua giúp tôi, tôi vận động cả một đêm như vậy dậy muộn làm sao nấu ăn được, hửm bé con?”
Đổng Thanh Thư bị sặc… ai oán nhìn Lệnh tiên sinh.
“Trêu em thôi.”
Người đàn ông kia cười to, lại kéo Đổng Thanh Thư đi rửa tay.
“Rửa tay sạch sẽ rồi đi ăn cơm thôi.”
“Dạ.”
Giọng nói của Đổng Thanh Thư ngọt ngào vang lên. Cô ngoan ngoãn đi rửa tay, nhớ rất rõ Lệnh tiên sinh bị bệnh sạch sẽ, nếu như không cẩn thận sẽ bị ngài ấy chê bai mất.
“Được rồi, ăn cơm thôi.”
Một bàn ăn mỹ vị bày ra trước mắt khiến Đổng Thanh Thư kinh ngạc vô cùng, cô không nghĩ người đàn ông này lại giỏi nấu ăn cơ đấy. Trước giờ cô còn cho là người như ngài ấy cái gì cũng giỏi, thế nhưng không lý nào lại biết luôn cả nấu ăn, giờ thì thật sự mở mang tầm mắt rồi, được Lệnh tiên sinh tạo cho bất ngờ quá lớn!
“Em ăn thử xem nào.”
Đổng Thanh Thư đưa miếng cá tới bên miệng nhai nhai, càng ăn càng cảm thấy bất ngờ.
“Ngài đúng là không phải người bình thường…”
“Em nói thế là có ý gì?”
Người đàn ông nào đó không khỏi bật cười trước phản ứng thú vị của cô, còn cô thì cứ chối bay chối biến.
“Em thì có ý gì được chứ.”
Nói đoạn cô lại thử thêm một thìa canh nóng, không kiềm được vỗ đùi: “Trời má ơi ngon bá cháy!”
Hành động này của Đổng Thanh Thư làm Lệnh tiên sinh có chút kinh hãi, rồi lại bật cười to:
“Bé cưng à tôi lớn tuổi rồi, tim không tốt, không thể bị dọa sợ như thế mãi đâu.”
“Hừ.” Đổng Thanh Thư lườm một cái, không thèm nghe mấy lời trêu chọc của Lệnh tiên sinh nữa mà tiếp tục chuyên tâm bào hết mấy món ăn trên bàn.
…
Nghe nói Đổng Thanh Thư còn khoảng một tuần nghỉ ngơi trước khi bước vào guồng quay công việc.
Dù Lệnh tiên sinh biết cô cũng chẳng rảnh rỗi gì đâu, thời gian nghỉ đều dành hết cho việc đọc kịch bản. Nhưng Lệnh tiên sinh không cam lòng cô đơn một mình, thế nên ngài liền nghĩ cách muốn ôm cô gái nhỏ này ra ngoài du ngoạn một chuyến.
Lệnh gia cảm thấy ngài đã bận, Đổng Thanh Thư còn bận hơn ngài.
Lúc ngài rảnh rỗi, ngài sẽ cô đơn lắm.
Nên là Lệnh tiên sinh muốn đi du lịch đâu đó, trước khi Đổng Thanh Thư bỏ rơi ngài không lo nữa.
Đi biển, hoặc là đi leo núi… Đi cái nào thì thú vị hơn nhỉ?
“Thanh Thư, em thích đi chơi ở chỗ nào thế?”
“Đi cái nào cũng được, ngài cứ chọn đi.”
Đổng Thanh Thư đang chọn kịch bản, đương nhiên không rảnh đâu mà suy nghĩ sẽ đến nơi nào chơi.
Lệnh Thiên Từ nhíu mày không vui: “Không được, em chọn đi, em thích đi nơi nào.”
Lệnh tiên sinh hỏi cô, Đổng Thanh Thư tùy tiện chỉ vào một bức ảnh trong tạp chí du lịch.
“Chỗ này, chỗ này đi.”
Đang tới đoạn gây cấn, sao mà Lệnh tiên sinh cứ nói mãi thế nhỉ! – Đổng Thanh Thư cũng nổi quạu.