Lệnh Thiên Từ hôn cô nhưng tay không nhàn rỗi, hết gãy lên đóa hoa anh đào trước ngực cô rồi lại du hành xuống địa phương vô cùng nhạy cảm phía dưới. Người đàn ông nọ tấn công vô cùng dồn dập, ma sát phiến hoa mềm mại kia cho đến khi nơi đó nhỏ nước khóc than một trận thì mới chịu buông tha.
Ngón tay có chút thô ráp men sâu vào bên trong, Đổng Thanh Thư vốn dĩ đang mê man lại như tỉnh táo trong nháy mắt, cô mếu máo nhăn mặt muốn khóc, một phần vì đau một phần vì khoái cảm bất ngờ ập tới lấn át lý trí cô.
Thế nhưng người đàn ông nọ không hề dừng lại, anh cúi đầu khẽ hôn hôn lên vầng trán hơi ẩm ướt mồ hôi của cô, ngón tay cứ thế tiến sâu vào bên trong vách thịt mềm mại, giúp người phụ nữ dưới thân làm quen dần với sự xâm nhập.
“Ưm… nhẹ, nhẹ chút…”
Đổng Thanh Thư nhỏ giọng cầu xin, cô bây giờ như cá mắc cạn vậy, vô cùng đáng thương trong mắt anh, hiện tại chỉ có thể mặc cho cơ thể bị người đàn ông kia chi phối tất cả, cô lúc này hoàn toàn vô lực yếu đuối, ngoại trừ há miệng rên rỉ với cơ thể căng cứng ra, Đổng Thanh Thư không thể làm gì khác hơn.
“Ngoan, không sao đâu, đừng sợ.”
Lệnh Thiên Từ hiếm khi lại ôn nhu vỗ về người khác như vậy, anh ân cần xoa xoa mái tóc cô, “Em từ từ chậm rãi cảm nhận thử xem là đau hay là thích.”
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo sự mê hoặc, từng khớp ngón tay tinh tế ung dung cọ xát vào bên trong, Lệnh Thiên Từ chậm rãi lắng nghe tiếng rên rỉ nhịp nhàng đầy kích tình như mật ngọt rót vào tai kia.
Ánh mắt anh từ sớm đã đen đặc lại vì dục vọng, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang lõa thể dưới thân mình, Lệnh Thiên Từ quả thực không thể cứ tiếp tục chờ đợi nữa.
Đôi mắt sáng trong như pha lê của Đổng Thanh Thư giờ đây đã ngập tràn ánh nước, cô vì khoái cảm mà rướn người đón nhận, mồ hôi mướt mát càng khiến cơ thể kia thêm phần quyến rũ hơn. Phía dưới ẩm ướt thấm đẫm ngón tay Lệnh Thiên Từ, theo động tác đưa đẩy vào bên trong nới căng được hang động chật hẹp kia ra một chút.
Không đợi lâu hơn, đũng quần căng chặt bức bách muốn được giải thoát. Nhìn thấy nơi tư mật đã được nới rộng ra hơn lúc đầu, Lệnh Thiên Từ ngẫm nghĩ có lẽ đã đến đúng thời điểm lâm trận.
Lệnh Thiên Từ không còn thong thả nữa, anh có chút vội mà kéo xuống khóa quần, thế nhưng khi nhìn người phụ nữ đang say mê trong dục vọng kia, cho dù anh đã bị bỏ thuốc nhưng vẫn cố gắng giữ lý trí mình vững vàng, không muốn làm tổn thương cô.
Anh nhẹ nhàng nâng lên đôi chân trắng nõn mảnh khảnh của Đổng Thanh Thư, đặt vật tượng trưng nam tính đã cứng rắn ở ngay trước cửa mình, hạ thân nhấn sâu một chút, đem toàn bộ vùi vào nơi chật hẹp xinh đẹp kia.
Đổng Thanh Thư vì bất ngờ mà hô hấp nghẹn ứ lại, cô thở gấp, cơn đau ập tới đột ngột khiến cô không nhịn được hét lên một tiếng như xé lụa.
“A…”
Xử nữ như cô lần đầu nếm trải mùi vị tình dục thực sự quá mức chịu đựng, cô đau đến bật khóc, cơ bụng thắt chặt, nơi tư mật siết lấy bao trọn tính khí nóng đến bỏng người. Lúc này Đổng Thanh ThưThư hoảng hốt muốn trốn đi nhưng lại bị người đàn ông kia giữ chặt lấy eo lưng, kéo về phía mình.
Từng tiếng va chạm vô cùng ái muội vang vang khắp căn phòng, hai phiến mông thịt mềm mại đánh mạnh vào hạ thân người đàn ông kia. Đổng Thanh Thư đang say cũng thành tỉnh, gương mặt cô đỏ bừng lên không phải vì men rượu mà lại vì ngượng ngùng.
Người phụ nữ nọ như con mèo nhỏ bị tổn thương mà mếu máo, cả gương mặt ngập tràn trong sự hoảng sợ cùng phấn khích lẫn lộn.
Đau lắm, rất đau, đau như muốn xé nát cả thân cô ra vậy. Thế nhưng ngược lại với đau, Đổng Thanh Thư còn cảm thấy được sự khoái cảm kì lạ mà người đàn ông kia mang đến cho cô nữa.
Căn hung khí ấy nhấn càng sâu vào bên trong, hơi thở của Đổng Thanh Thư lại càng thêm rối loạn. Cô vừa khóc vừa kêu, thanh âm rên rỉ vô cùng ngọt ngào khiến yết hầu người đàn ông đang áp phía trên trơn trượt.
“Ưm…” Đổng Thanh Thư há miệng thở dốc, hai chân bị căng ra hai bên, cùng với sự tiến nhập của Lệnh Thiên Từ mà nơi tư mật tiết ra chất dịch ngọt ngào vô cùng mê người.
Khắp phòng tràn ngập trong mùi vị kích tình, xuyên suốt cả đêm cày cấy không biết mệt mỏi là gì, Lệnh Thiên Từ sau khi thấy Đổng Thanh Thư đã làm quen được với va chạm thì liền ôm cô suốt cả một đêm không buông tha.
Độ mẫn cảm trên người Đổng Thanh Thư khi ở trên tay Lệnh Thiên Từ thực sự là cao đến mức không thể khống chế. Cô liên tục bị anh làm đến dục tiên dục tử không thể thốt nổi lời nào hoàn chỉnh, hai mắt rã ra vì mệt mỏi, kích thích đến mức khiến da đầu cô tê dại.
“Chậm… chậm đã…”
Đổng Thanh Thư khóc không nổi, cô mệt mỏi bấu lên vai người đàn ông kia, nước mắt dàn dụa đáng thương đến cực điểm.
Mà người đàn ông nọ sau mấy hiệp vẫn không thể thỏa mãn được chút nào, anh ôn nhu hôn cô một cái, vô cùng dịu dàng an ủi.
“Ngoan, thêm một lần nữa.”
“Một- một lần nữa?”
Bị đánh mông đến mức tỉnh cả rượu, Đổng Thanh Thư lờ mờ nhìn người đàn ông ngay trước mặt mình. Cô không thể tin nổi anh ta sau bao nhiêu lâu vẫn còn có thể tiếp tục được nữa. Đã vậy anh ta còn đánh cô…
Đổng Thanh Thư oan ức khóc:
“Không được… không được nữa đâu… Huhu, sắp hỏng mất rồi.”
Cô gái nọ vừa khóc vừa nói rất thảm thương, nhưng cơ thể quả nhiên vẫn rất ăn ý phối hợp với từng đợt ra vào như thủy triều của anh.
Lệnh Thiên Từ cười trầm một tiếng, trong đáy mắt là vô vàn yêu thương mà trước nay chưa từng có.
Lệnh Thiên Từ nghĩ, nếu như hôm nay không phải vì có người bỏ thuốc, thì anh cũng sẽ dùng mọi cách đưa được người phụ nữ này lên giường.
Nụ cười giương cao bên khóe môi đầy tà mị, Lệnh Thiên Tự lại hôn lên trán Đổng Thanh Thư, tay đưa lên vén những sợi tóc lòa xòa đang che mất đi khuôn mặt mĩ lệ. Thắt lưng vẫn luận động không ngừng, đem cô gái dưới thân đẩy cao trào đến đỉnh điểm.
“A! Đừng, không thể… không thể nữa đâu, ưm…”
Đổng Thanh Thư câu hai chân lên thắt lưng anh, mếu khóc nhưng vẫn trừng mắt nhìn Lệnh Thiên Từ. Mà người đàn ông kia càng nghe cô khóc lại càng thêm hưng phấn đến lạ.
Đổng Thanh Thư miên man trong cơn kích tình, cô mím chặt môi, hai mắt mơ màng nhìn người đàn ông đang áp trên cơ thể mình. Dường như cơn say qua đi, cô dần dần cảm thấy người đàn ông trước mắt rất quen thuộc…
Đổng Thanh Thư há miệng muốn gọi một tiếng, cô… cô biết người đàn ông này là ai!
Nhưng chẳng đợi cô có cơ hội nói được lời nào, Lệnh Thiên Từ đã dứt khoát đỉnh sâu vào bên trong cơ thể cô không cho Đổng Thanh Thư có cơ hội mắng anh.
“Ngoan, bé cưng ngoan. Em không thấy bên dưới đang rất ngoan ngoãn tiếp nhận hay sao, chỉ có cái miệng nhỏ này là không thành thật.”
Lệnh Thiên Từ nói rồi lại hôn môi cô, môi lưỡi giao triền kèm với đó là tiếng nước bọt tanh tách đầy ướt át.