Kim Đồng

Chương 13



Tô Bùi cứ lè nhè từng chữ một, anh chỉ muốn nói mãi và cứ nói mãi thôi, về cái sự nam tính của Hạ Nhất Minh trong đám đàn ông như thế nào ấy.

“Anh nói thật đấy, cậu cứ như một con thú hoang vậy, năm cây… sáu cây đường rừng… người bình thường chả ai leo được… anh cũng không leo được… mà…”

Hạ Nhất Minh dành lời, “Em biết!” – cậu chưa tự kỷ đến mức nhận vơ về mình, đương nhiên thích thì vẫn thích nghe anh thổi phồng sự nam tính của mình rồi, nhưng nói “em biết” là bởi cậu biết rất rõ Tô Bùi nghĩ về mình như thế nào.

Ấy nhưng anh lại nói, “Không phải…”

Hạ Nhất Minh cười khẽ, “Vậy rốt cuộc là sao?”

“Anh lo là cậu… áp lực quá. Cậu dồn nén quá… đâm ra anh lo, anh cứ đắn đo mãi không biết có phải công việc đã gây quá nhiều áp lực nên cậu mới thích… thể thao mạo hiểm để giải tỏa áp lực hay không…”

Tô Bùi ngập ngừng chậm rãi, anh cố gắng biểu đạt ý của mình một cách thật rõ ràng.

Hạ Nhất Minh không ngờ Tô Bùi sẽ nghĩ như vậy. Hai tay cậu ghì chặt lấy ngực, im lìm không nói một lời.

Cậu đã muốn vượt qua ranh giới ấy quá nhiều lần.

Rồi đồng thời, cậu lại cảm thấy chỉ cần duy trì vĩnh cửu mối quan hệ với anh như hiện tại là đủ.

Thứ trái cấm thiêng liêng cao quý nhất không cần đến những nụ hôn hay những cái đụng chạm.

Tô Bùi tiếp tục, “Nên hôm nay, cậu phấn khởi… anh cũng mừng… may mà cậu không phải con anh, chứ không anh cũng chả biết phải dạy dỗ… uốn nắn cậu kiểu gì… cậu điên khùng lắm.”

Anh bắt đầu nói nhăng nói cuội.

Hạ Nhất Minh chưa kịp thổn thức xong đã bị dập tắt cái rụp, còn Tô Bùi vẫn mải miết xem xét đến xác suất là bố cậu đàn em.

Cậu quyết tâm đổi chủ đề.

“Mà này, sao Bích Quy bám anh thế? Mọi khi cũng vậy à”

Tô Bùi đáp, “Chắc là do con bé nghe thấy… mâu thuẫn giữa anh với đoàn phim về việc thanh toán thù lao nên lo lắng ấy mà… con bé hơi nhạy cảm.”

“Thù lao làm sao? Đoàn phim nợ anh à?”

Đột nhiên Tô Bùi im bặt, đầu óc vẫn còn chút minh mẫn đủ để anh biết có một số chuyện không nên nói với Hạ Nhất Minh.

Anh khẽ đáp, “Cũng có gì đâu, anh giải quyết xong rồi. Chuyện anh với Thẩm Lam đã để con bé thiệt thòi quá nhiều…”

Hạ Nhất Minh nói, “Anh đã làm đủ rồi.”

Hạ Nhất Minh chưa làm cha mẹ nên không hiểu được cảm giác dù có dành trọn mọi thứ cho con cái thì cha mẹ cũng không bao giờ cảm thấy vậy là đủ, Tô Bùi nghĩ vậy, huống chi anh dành quá ít thời gian cho Bích Quy, rõ ràng là anh có rất nhiều lời muốn truyền đạt và chỉ dạy con bé, nhưng phải đợi Bích Quy lớn hơn, lớn thêm chút nữa.

Tô Bùi chậm chạp nói, “Cậu không biết… bọn trẻ ngày nay chịu nhiều áp lực thế nào đâu… dù là trường công hay trường tư… thì đều như nhau cả…”

“Cậu có tin đã có lần Bích Quy hỏi anh là con bé có thể thôi học không. Anh hỏi vì sao? Con bé nói rằng có gia đình bạn cùng lớp bị phá sản, nợ nần đến nỗi phải bán nhà… nghỉ học ở thành phố về quê với ông bà. Con bé rất sợ… Anh đã phải nói với nó rằng về quê học cũng chẳng là vấn đề gì to tát cả.”

“Nhưng sau đó anh tự hỏi… liệu mình có thể đưa Bích Quy về quê hay không…” – rồi anh bật cười, “Nhà anh…”

Lần này thì Hạ Nhất Minh không chịu nổi nữa mà vươn tay ấn lên vai anh, “Đừng nói nữa, anh nghỉ ngơi đi. Chẳng có chuyện gì cả, chỉ là anh đang tự tạo áp lực cho mình thôi.”

Tô Bùi ngây ra khi nghe thấy giọng Hạ Nhất Minh như thể anh vẫn lơ ngơ chưa hiểu cậu nói gì.

Đoạn anh nắm lấy bàn tay đặt trên vai mình, Hạ Nhất Minh giật thót định rụt tay về nhưng đã bị anh cầm đặt lên trán, “Cậu sờ thử xem… có phải anh sốt rồi không?”

Hạ Nhất Minh rụt vội tay về, “Không!”

Nhưng Tô Bùi vẫn lẩm bẩm một mình, “Chắc chắn là anh ốm rồi… người anh nóng lắm…”

Hạ Nhất Minh chỉ thấy mớ suy nghĩ cố mãi mới điều chỉnh được lại trượt dài về phía bờ của vực thẳm nguy hiểm.

Tô Bùi lảo đảo đứng lên khỏi sô pha, anh hỏi, “Có thuốc không? Anh muốn uống thuốc hạ sốt.”

Hạ Nhất Minh đỡ anh, “Nào đừng có dở hơi nữa, anh vừa ngốn cả đống rượu mà giờ còn đòi uống thuốc để đi đời nhà ma à?” – đôi khi cậu thực sự cho là Tô Bùi có thể sống sót đến giờ cứ như một kỳ tích vậy.

Cậu dìu Tô Bùi lên phòng, lẳng anh lên giường, rồi đi lấy khăn và đá đến chườm mát cho anh. Được lau mặt mũi bằng khăn lạnh làm Tô Bùi phê pha chút đỉnh, chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Nhất Minh đến kiểm tra tình hình của Tô Bùi trước rồi mới xuống bếp nấu cháo và làm ít điểm tâm nhẹ.

Mới bắc xong nồi cháo thì có tiếng chân trẻ con bước xuống cầu thang. Hạ Nhất Minh đi ra thấy Bích Quy đã dậy, tóc tai rối bù, vẫn nguyên bộ đồ ngủ ngơ ngác ngồi bệt ở bậc cuối cầu thang, như thể con bé chưa biết tại sao mình lại thức dậy ở đây.

“Sao dậy sớm thế?” – cậu hỏi một đằng, Bích Quy trả lời một nẻo, “Bố cháu chưa dậy.”

Con bé lại buồn lo vô cớ.

Cậu nói, “Bố cháu say rượu chưa dậy đâu, đừng gọi bố dậy, cháu đánh răng rửa mặt chưa?”

Bích Quy gật đầu. Cậu cũng đoán là con bé ở nội trú tại trường nên có thể tự chăm sóc bản thân.

Bích Quy chạy về phòng.

Tối qua Thẩm Lam dặn không được kể cho ai về cuộc gọi giữa hai mẹ con nên giờ con bé phân vân lắm, không biết có nên kể với bố không, cơ mà nhất quyết không kể cho chú Hạ.

*

Sau khi Tô Bùi tỉnh dậy, Hạ Nhất Minh đo thân nhiệt cho anh, nhiệt độ đã giảm xuống nhưng vẫn còn hâm hấp sốt.

Họ cùng nhau ăn sáng, Tô Bùi không muốn uống cà phê nữa mà ngoan ngoãn ăn một bát cháo.

Ăn sáng và nghỉ ngơi xong, Bích Quy ngồi vào bên bậu cửa sổ làm bài tập về nhà.

Tô Bùi mở máy tính chỉnh sửa lại cuốn tiểu thuyết, anh nói với Hạ Nhất Minh, “Dạo này có thời gian nên anh đã sửa đôi chỗ và viết thêm được kha khá, chắc hai tháng nữa là xong, lúc đó mới cho cậu đọc.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Liệu đến hôm kỷ niệm trường có xong không?”

Tô Bùi áng chừng rồi đáp, “Ừ thế đến hôm ấy mang cho cậu xem.”

Bích Quy đang làm bài thì lũ trẻ mới quen tối qua sang rủ con bé đi chơi.

“Ê! Tô Yểu ơi! Ra đây chơi!”

Là đám trẻ của nhân viên tại trang trại.

Bích Quy không cưỡng nổi cám đỗ, con bé chạy ào ra ngoài chơi với chúng bạn, Tô Bùi gọi với theo sau, “Đeo găng tay vào con!”

Dù Hạ Nhất Minh đã nhờ mẹ của một đứa trong số chúng trông giùm lũ trẻ, nhưng Tô Bùi vẫn không yên tâm, anh khoác chiếc áo dày dặn và quàng khăn đi ra theo Bích Quy. Anh và Hạ Nhất Minh vừa tản bộ vừa để ý lũ trẻ nô đùa cách đó không xa.

Bích Quy muốn cưỡi ngựa, Tô Bùi thì chỉ muốn tắm nắng nhẹ nhàng nên anh trưng cầu ý kiến con gái, “Để chú Hạ cưỡi cùng con được không? Hôm nay bố hơi mệt, không đủ sức cưỡi ngựa.”

Con bé cự nự một thôi một hồi, song chú ngựa con quá hiền lành và cũng chẳng cần Hạ Nhất Minh phải kè kè bên cạnh nên chả mấy chốc con bé đã chơi quên trời quên đất, còn thích thú đút rơm cho ngựa ăn.

Nom Bích Quy vô tư hoạt bát, Tô Bùi bùi ngùi, “Cậu nói đúng, trẻ con được gần gũi với thiên nhiên mới tốt, như thế con bé có thể căng trề sức sống để đương đầu với mọi thách thức và hoàn cảnh mai này.”

Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Sao tự dưng anh lại nghĩ vậy?”

Tô Bùi cười, “Thì giống cậu đấy, tự tin mạnh mẽ, yêu thiên nhiên.”

Hạ Nhất Minh nói, “Nhưng đó không phải những gì anh nói lúc say rượu tối qua.”

Tô Bùi vội vàng lấp liếm, “Anh nghĩ vậy thật mà.”

Anh nhìn ra phương xa rồi ngưỡng mộ, “Đôi khi anh cảm thấy cậu quy hoạch chốn này… như kiến tạo vương quốc của riêng mình vậy. Đây mới là không gian và thế giới của riêng mình chứ, như ước mơ hồi ở học đại học ấy, cậu đã thực hiện được rồi.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Anh vẫn nhớ à?”

Tô Bùi gật đầu, “Nhớ chứ.”

Hạ Nhất Minh lẩm bẩm, “Em cũng nhớ giấc mơ của anh khi đó.”

Tô Bùi sượng ra, rồi họ không hẹn mà cùng cười phá lên.

Anh búa xua, “Thôi đừng nói, đừng nhắc lại nữa.”

*

Xế chiều, Tô Bùi lại sốt.

Dùng xong bữa tối sớm sủa, anh nằm dài trên ghế thảnh thơi đọc sách, Bích Quy thì ngồi bệt trên sàn nhà, đeo tai nghe chơi game.

Hạ Nhất Minh ngồi bên cạnh và hỏi về điều mà cậu vẫn để tâm.

“Rốt cuộc chuyện thanh toán nhuận bút của đoàn phim anh nói tối qua là sao? Bích Quy nghe được gì mà khiến anh lo vậy?”

Tô Bùi nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết, bâng quơ đáp, “Không có gì, mọi chuyện được giải quyết và đoàn phim cũng thanh toán xong xuôi rồi. Chắc là do anh quá kích động lúc gọi điện với họ thôi.”

“Anh đe dọa họ hả?”

Tô Bùi đành buông cuốn sách xuống, “Thôi được rồi, anh kể, đừng có giận đấy!”, rồi anh ngó sang Bích Quy, thấy con bé mải mê chơi game ở bên kia phòng khách, không nghe thấy họ chuyện trò.

Hạ Nhất Minh nói, “Anh nói đi.”

Tô Bùi ngồi dậy, “Anh nói với bên sản xuất là tác già tự sát sẽ giật gân lắm…”

Hạ Nhất Minh sầm mặt ngay, Tô Bùi vội vã giải thích, “Nghe hết đã chứ, lúc đó mạnh mồm vậy thôi, chứ anh không bao giờ có ý nghĩ đó.”

Vậy mà cậu ta vẫn lầm lì chẳng chịu nói gì.

Tô Bùi đành phải dỗ dành, “Anh không muốn nói với cậu, nhưng lại sợ nhỡ cậu nghe được ở đâu thì còn giận dữ hơn. Nên làm ơn tin anh, anh không bao giờ có suy nghĩ đó. Lúc ấy bí quá…”

Cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng chịu lên tiếng, “Có thật anh không có ý đó không?”

Tô Bùi hứa ngay tắp lự, còn cẩn thận không nhắc lại hai chữ “tự sát” nữa. Anh biết hai chữ này là vết thương lòng của Hạ Nhất Minh.

Bố Hạ Nhất Minh qua đời vì tự tử.

Anh vẫn nhớ như in tối hôm ấy, khi Hạ Nhất Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt tái nhợt thất thần, cậu ấy nói, “Anh ơi, bố em tự tử rồi.”

Anh đã về nhà cùng cậu, ở bên cậu những ngày khó khăn nhất – chứng kiến cậu đối mặt với đám chủ nợ hung hãn, với những người thân thích tệ bạc, chứng kiến cậu an ủi người mẹ suy sụp của mình, thậm chí chẳng còn thời gian để khóc.

Trên chuyến tàu trở về trường, hai người tựa vào nhau thiếp đi vì kiệt sức. Nhưng đến khi tỉnh dậy anh chẳng thấy cậu bên cạnh, anh hoảng hốt tìm kiếm hết buồng này sang buồng khác, và chỉ khi đến căn buồng trống không nơi cuối toa tàu mới tìm thấy.

Hạ Nhất Minh đang ngồi xổm nơi góc phòng lạnh lẽo khóc rấm rứt không thành lời, chỉ khi thấy anh, cậu mới ngước lên nói, “Ông ấy không để lại cho em một lời nào.”

Tô Bùi quỳ xuống bên cạnh cậu, chẳng kìm được lòng ôm chầm lấy cậu. Anh không nhớ nổi Hạ Nhất Minh đã khóc bao lâu, chỉ mang máng rằng mình đã lắp đi lặp lại câu “Anh sẽ ở bên cậu…” mãi.

Vậy nên Tô Bùi biết rất rõ hai chữ “tự sát” đã làm tổn thương Hạ Nhất Minh thế nào, giờ chỉ biết giải thích với cậu hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng Hạ Nhất Minh chỉ nói, “Nếu anh có ý định đó thì cũng nên nói ra, như thế tốt hơn im lặng rất nhiều. Chỉ cần anh nói thì nhất định sẽ có người đến giúp anh, đến cứu anh.”

Anh nhìn cậu, hai người lặng thinh nhìn nhau.

Hạ Nhất Minh nói, “Anh biết là em luôn ở đây mà.”

Tô Bùi nhoẻn cười, “Anh biết, em là người bạn tốt nhất của anh.”

Lời vừa dứt khỏi môi, điện thoại của Hạ Nhất Minh đã reo lên, cậu ghét cay đắng cuộc gọi sai thời điểm không thể tả nổi.

“Cái gì? Ai đến cơ?” – đó là cuộc gọi từ nhân viên bảo vệ, Hạ Nhất Minh không thể tin vào tai mình.

Bích Quy đang ngồi bên chơi game bỗng tháo tai nghe xuống và reo lên, “Mẹ! Mẹ đến rồi!”

Tô Bùi ngớ ra nhìn ra bên ngoài cửa sổ, anh thấy Thẩm Lam – người vợ cũ của mình đang sải bước đi băng băng qua sân thẳng về phía họ.