Kim Đồng

Chương 37



Sau khi Hạ Nhất Minh đi rồi, Tô Bùi nán lại ngoài ban công thêm một chốc lát rồi mới vào lại nhà. Anh mở cửa sổ, không khí đêm hè hãy còn oi ả và nhớp nháp, bầu trời đã tối đen nổi bật lên ánh đèn từ những tòa nhà cao tầng xa xa lập lòe màu sắc.

Đánh nhẽ anh nên tranh thủ chỉnh sửa lại kịch bản vào lúc rảnh rỗi này, nhưng tâm trí anh cứ vọng mãi những lời Hạ Nhất Minh nói khiến con tim chẳng được an yên.

Anh muốn gọi cho bác sỹ Hứa nhưng giờ anh ta không còn là bác sỹ của anh nữa, mà cũng hết giờ làm việc rồi, anh không thể chiếm thời gian nghỉ ngơi của người khác.

Tô Bùi lướt điện thoại.

Tiểu Nhan gửi mấy tin nhắn hỏi thăm anh và Bích Quy đi chơi thế nào, có lẽ vì áy náy nên cô không hỏi nhiều.

Mẹ anh, bà Văn Tâm Lan cũng nhắn tin bảo anh gửi thêm ảnh cho bà xem, còn bóng gió hỏi vì sao Tô Bùi không chụp chung với Tiểu Nhan. Bà không biết việc Tiểu Nhan không tới nên vẫn khấp khởi đợi chờ, bà thấy Tiểu Nhan là một cô gái tốt nên biết đâu lại nên duyên được với con trai bà.

Tô Bùi không giải thích với mẹ mình, anh chỉ gửi ảnh của Bích Quy và nhắn rằng sẽ mang nhiều đặc sản địa phương về cho bà.

Cuối cùng, Tô Bùi gọi cho Diêu Chí Thành.

Chí Thành là bạn chung của Nhất Minh và anh, ba người là bạn thân từ hồi sinh viên đến giờ, đối với cả anh và Nhất Minh thì Chí Thành luôn là người hiểu rõ nhất. Tô Bùi nghĩ có một số việc, Chí Thành sẽ thấu hiểu hơn anh.

Diêu Chí Thành không biết Hạ Nhất Minh và Tô Bùi cùng đi Thượng Hải nên khi điện thoại vừa được kết nối là anh ta hí hửng trêu ngay, “Đi chơi với bạn gái thế nào rồi? Cô ấy có thân thiết với Bích Quy không?”

Tô Bùi bóp trán, “Không, cô ấy có việc đột xuất nên không đi.”

Nhận ra giọng trầm buồn của Tô Bùi thì Diêu Chí Thành quan tâm hỏi, “Vậy mình ông đi Thượng Hải với Bích Quy à, có ổn không đấy?”

Tô Bùi đáp, “Không có gì, Hạ Nhất Minh cũng ở đây.”

Diêu Chí Thành ngạc nhiên, “Cậu ta cũng đi Thượng Hải hả? Trùng hợp vậy? Mà sao thế? Các cậu lại cãi nhau à?”

Tô Bùi ngừng lại, anh không thể ném một tin động trời như vậy cho Chí Thành được, anh chỉ đang cần tìm một người để giãi bày tâm sự thôi.

“Ừ, có chút tranh cãi… về cuốn tiểu thuyết mới của tôi, lời bạt cuốn sách mới mà tôi viết bị Hạ Nhất Minh phê bình.”

Diêu Chí Thành bật cười như nghe được câu chuyện lạ đời, “Cậu ta không thích những gì ông viết á? Hiếm đấy.”

Sau khi nghe Tô Bùi thuật lại, anh ta nói, “Đừng lấn cấn về nó nữa, ông đâu chỉ viết cho riêng cậu ta, cậu ta cũng không đại diện cho toàn thể độc giả. Hạ Nhất Minh là kiểu người… theo đuổi sự hoàn hảo thái quá mà, ông phải thừa hiểu chứ.”

Tô Bùi nói, “Có lẽ tôi không thực sự hiểu cậu ấy.”

“Hả?” – Diêu Chí Thành không thể hiểu hàm ý trong lời nói của Tô Bùi.

Dẫu rằng không thể nói ra sự thật, nhưng chí ít Tô Bùi cũng cảm thấy khuây khỏa phần nào.

Đêm ấy, Tô Bùi trằn trọc không ngủ, anh mở máy tính và bắt đầu viết lách linh tinh, có những lời không thể nói ra với Hạ Nhất Minh thì có thể viết chúng lại, nhưng được mấy dòng thì lại không viết tiếp được nữa, bởi giữa anh và cậu ta vẫn rối như một mớ bòng bong không rõ ràng. Hôm đó, khi nói với Hạ Nhất Minh rằng “tình bạn” của họ không thể tiếp tục như thế, anh những tưởng cậu sẽ hiểu dụng ý của anh, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nhất quyết chen vào cuộc sống của anh như cũ.

Trạng thái này còn có thể tiếp diễn bao nhiêu lâu nữa? Anh không chịu nổi, và cậu ấy cũng không đáng phải chịu đựng nỗi dày vò này.

Cả hai người họ đều đang lẩn trốn, lẩn trốn việc phải đối diện với vấn đề.

Tô Bùi gập máy lại và nằm vật ra giường. Trong đêm khuya vắng lặng khi chỉ còn có thể đối diện với bản thân mình thì Tô Bùi cảm thấy tủi thân vô cùng tận – đương nhiên anh muốn trốn chạy khỏi tình huống này chứ.

Anh, một người chưa từng nghĩ sẽ có ngày vướng bận tình cảm với một người đàn ông, nhất là khi người đó còn là người bạn thân thiết của mình. Dù trước đây anh yêu quý hay thậm chí ngưỡng mộ cậu ta bao nhiêu chăng nữa thì cũng không đồng nghĩa rằng anh muốn hôn, muốn chạm hay muốn phát sinh quan hệ gắn bó cả.

Vậy nên khi đột ngột phát hiện ra mình chính là đối tượng trong những tưởng tượng ham muốn của Hạ Nhất Minh thì anh được quyền bàng hoàng và trốn tránh chứ. Anh không hoảng loạn đến mức cắt đứt tình cảm với cậu ta đã là bất bình thường lắm rồi.

Tô Bùi giả thiết nếu chuyện này xảy ra với Diêu Chí Thành thì sẽ thế nào, kết quả là anh sẽ không ngần ngại giải thích với cậu ta và giữ một khoảng cách lịch sự.

Hay nếu là với bất kỳ ai khác thì kết quả lúc nào cũng như nhau.

Chỉ riêng Hạ Nhất Minh là anh chịu thua.

Vậy nên lẩn trốn là phản ứng rất đỗi bình thường.

Anh chỉ không hiểu Hạ Nhất Minh đang lẩn trốn điều gì?

Thắc mắc ấy cứ mãi quay cuồng trong tâm trí anh.

*

Hạ Nhất Minh cũng đang mất ngủ, vốn dĩ anh đã ngủ rất ít thường chỉ bốn, năm tiếng mỗi ngày. Nhưng hôm nay thì vì lý do khác, anh vừa nhận cuộc gọi từ mẹ sau khi về đến khách sạn.

Hạ Nhất Minh đến Thượng Hải mấy ngày rồi bà Trâu Vịnh Mai mới biết. Vì không rõ về công việc của con trai nên bà không hỏi nhiều mà chỉ gọi để hỏi về việc tổ chức sinh nhật lần thứ 30 của anh, sau đó thông báo cho anh một tin vui.

“Con biết không, con gái của Dương Luân sắp về nước, mẹ con bé muốn giới thiệu cho hai đứa làm quen, mẹ đã mời con bé đến bữa tiệc mừng sinh nhật con.”

Gia đình họ Dương kinh doanh về thiết bị y tế và dụng cụ đo lường đã gần hai mươi năm. Trước đây anh từng nghe nói về cô con út của họ, một người trẻ trung xinh đẹp và rất có tiếng trên mạng. Trước khi đi du học, cô là đối tượng săn đón của rất nhiều du học sinh, không ít chàng trai mơ ước cưới được mỹ nhân da trắng hàng đầu này để một bước đổi đời.

Hạ Nhất Minh vừa nghe mẹ thao thao về cô gái xuất sắc cỡ nào vừa rót cho mình một cốc rượu.

Đôi khi anh cảm thấy ngoài ngoại hình ra thì anh chẳng thừa hưởng tính cách nào từ mẹ mình.

Mẹ anh là một người nhẹ nhàng và nhu nhược, không có tính cách mạnh mẽ nên chắc vì thế nên rất hợp với bố anh, thi thoảng bà còn hay ảo tưởng về tình yêu nữa. Bà phó mặc cho cuộc đời và cảm thấy may mắn khi có được cuộc sống bình lặng sung túc khi về già. Giờ thì bà có tư tưởng truyền thống hệt như người xưa với mong mỏi duy nhất – là con trai bà lấy vợ sinh con đẻ cái.

Hạ Nhất Minh thừa biết rằng chỉ cần anh to tiếng với bà giống như bố anh từng làm thì bà sẽ yên phận và không bao giờ trái lời anh nữa. Nhưng anh không muốn làm vậy, người mẹ bình dị và đáng mến của anh là vết tích cuối cùng của một gia đình.

Anh nói, “Con gặp được thôi nhưng mẹ đừng nuôi hy vọng quá, con không thích mấy tiểu thơ được nuông chiều đâu.”

Nói xong anh uống một hơi cạn cốc rượu.

Trâu Vịnh Mai nói, “Thì cứ gặp trước đã, mẹ nghe nói con bé tài giỏi lắm, là người có học thức gia giáo đoàng hoàng, không phải ngữ người mẫu hay diễn viên sánh được đâu.”

Rồi bà dè dặt hỏi, “Con đi Thượng Hải với ai vậy?”

Hạ Nhất Minh cầm cốc rượu cạn không, “Không ai cả, sao mẹ hỏi vậy?”

Trâu Vịnh Mai đáp, “Thì có người bảo mẹ là thấy con ở Disney Land, mẹ mới bảo chắc họ nhìn nhầm thôi chứ con đi Disney Land làm gì, chỗ đó cho trẻ con chơi mà.”

“Vâng, họ nhầm đấy.” – anh không muốn nói thêm nên cúp máy sau đó.

*

Ngày hôm sau, Hạ Nhất Minh đưa Tô Bùi và Bích Quy đến một nhà hàng Michelin để ăn tối, vì là nhà hàng được xếp hạng Michelin nên rất nổi tiếng, thường phải xếp chỗ rất lâu, nhưng Hạ Nhất Minh đã đặt bàn chỉ với một cuộc gọi.

Cậu mời Tô Bùi dùng bữa thay cho lời xin lỗi vì đã lỡ lời hôm qua.

Trong bữa ăn, Tô Bùi hỏi Hạ Nhất Minh bay về Bắc Kinh vào hôm nay à.

“Vâng, đêm nay em lên máy bay.”

Tô Bùi nói, “Vậy anh không tiễn nhé.”

“Không cần, lúc nào anh về Bắc Kinh thì gặp nhau sau.”

Sau bữa tối, họ định đi xem triển lãm nhưng thời tiết không chiều lòng người, trời đổ mưa to, Tô Bùi không hào hứng lắm, đã hai ngày liền anh không động vào kịch bản rồi nên chỉ muốn đưa Bích Quy về nhà.

Hạ Nhất Minh chở họ về, Tô Bùi dẫn Bích Quy xuống xe rồi quay sang cảm ơn cậu, “Nhờ có em ở đây mà Bích Quy đã có thời gian rất vui vẻ.”

Hạ Nhất Minh hỏi, “Anh thì sao?”

Tô Bùi bung ô, “Có em ở đây, anh cũng thư thái hơn nhiều.”

Hạ Nhất Minh nhìn anh, “Thôi đi lên đi, mưa to đấy.”

Tô Bùi cố nói với theo, “Tạm biệt, đi đường cẩn…” – nhưng chưa xong thì cửa kính xe đã nâng lên.

*

Tô Bùi dắt tay Bích Quy cùng về ngôi nhà mượn.

Để con bé ngồi xem tivi còn anh thì đi lại loang quanh trong phòng khách, có rất nhiều điều trong đầu mà anh nghĩ mình phải nói ra với Hạ Nhất Minh. Lâu lắm rồi anh không thế này, bất chấp hậu quả, hành động theo cảm tính, liều lĩnh và bốc đồng, anh biết lựa chọn của mình sắp đi là một con đường đầy nguy hiểm và gian truân, giống như con mèo của Schrödinger[1] có thể sống và cũng có thể chết mà chính nó không tài nào biết được vậy.

Tô Bùi cứ lòng vòng trong phòng khách cho đến khi sực nhớ ra gì đó, anh lao ra ban công, quả nhiên xe của Hạ Nhất Minh vẫn ở đó – cậu ta chưa đi, xe dừng ở bên đường của khu phố và có thể nhìn thấy căn hộ của anh.

Tim anh nảy lên rộn rạo nhưng anh mặc kệ, anh chạy đi mở vali của mình, nằm lọt thỏm trong góc là một chiếc hộp nhung đen chứa món quà anh muốn dành tặng Hạ Nhất Minh. Anh cầm chiếc hộp ra, luồn tay vào ngăn kép trên nắp vali để moi một hộp thuốc lá, anh xé toạc nó, lấy một điếu rồi vào nhà vệ sinh hút.

Anh cần phải hút một điếu để bình tĩnh lại.

Có lẽ vì lâu không hút, hoặc cũng có thể vì căng thẳng mà điếu thuốc làm Tô Bùi ho sặc sụa. Anh dùng một tay che miệng và tay còn lại ấn lên ngực, cơn ho nhanh chóng qua đi.

Anh hít từ từ thêm hai hơi nữa rồi dập tắt điếu thuốc.

Cơn mưa vẫn trút tầm tã, thỉnh thoảng có tiếng sấm đì đùng ở phương xa.

Tô Bùi chạy ra ban công lần nữa, xe của Hạ Nhất Minh vẫn đứng yên. Anh đợi thêm năm phút, rồi mười phút, Hạ Nhất Minh vẫn chưa đi, cuối cùng anh gọi điện cho cậu.

Đầu kia nhấc máy ngay, “Có chuyện gì thế?”

Tô Bùi nói, “Anh quên đưa cậu một món đồ, cậu đợi anh một chút.”

Anh cầm món quà chạy xuống.

Hạ Nhất Minh ngồi yên trên xe nhìn Tô Bùi chạy tới, mở cửa xe rồi ngồi vào vị trí phó lái.

Cậu thấy hộp quà trong tay Tô Bùi thì cũng đoán được là gì.

“Đây là quà sinh nhật, vì không tham dự sinh nhật cậu được nên anh tặng trước.” – Tô Bùi nói rồi đưa món quà cho Hạ Nhất Minh.

Cậu nhận món quà trong im lặng, không mở mà đặt lên đùi.

“Đây là món quà anh tặng cậu với tư cách một người bạn,” – Tô Bùi nói, “Vì khi chuẩn bị món quà này, anh nghĩ cậu là người bạn tuyệt vời nhất mà anh có…”

Hạ Nhất Minh nghĩ, Tô Bùi đến tuyên án cho vận mệnh của mình.

Kỳ lạ là cảnh tượng này không hề lạ lẫm chút nào, như thể cậu đã trải qua cuộc đối thoại này hàng trăm nghìn lần – Tô Bùi sẽ xin lỗi với ánh mắt cảm thương hiền lành vốn có của anh trong khi lời lẽ thì nhấn chìm cậu xuống đáy sâu tuyệt vọng.

Nên cậu ngắt lời trước, “Tô Bùi, anh biết từ lúc nào?”

Tô Bùi nghĩ nếu anh mà hỏi “Biết gì cơ?” vào thời điểm này thì thật giả dối, nên anh chọn cách thành thật, “Từ lần chân cậu bị thương, anh đến trang trại chơi và hôm mẹ cậu cũng ở đó, anh nhìn thấy chiếc đồng hồ từng tặng cậu… sau đó mẹ cậu nói đó là của người cậu thích tặng, nên anh đoán ra…”

Hạ Nhất Minh nhắm mắt, cậu nghĩ thì ra là vậy.

Quả là thái độ của Tô Bùi bắt đầu kỳ lạ từ thời điểm đó, khó mà tin được rằng anh có thể lảng tránh và rối bời vì nó hơn hai tháng trời.

Cậu không muốn nói về chuyện này hơn lúc nào hết.

Nhưng Tô Bùi vẫn tiếp tục, “Chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh, thậm chí anh từng cảm thấy cậu thật xa lạ, không còn là Hạ Nhất Minh mà anh quen thuộc mười mấy năm… Anh cố gắng hồi tưởng thời điểm chúng ta mới quen nhau, lúc đó cậu thế nào và anh thế nào.”

Hạ Nhất Minh đột ngột chen vào, “Anh có nghĩ rằng bao nhiêu năm em không nói cho anh biết là vì em không muốn không?”

Tô Bùi xót xa, anh nói, “Anh từng nghĩ.”

Bên trong xe lặng ngắt, còn bên ngoài xe nặng nề tiếng mưa.

Bẵng đi vài giây Tô Bùi nói, “Nhất Minh, nhưng giờ anh đã biết rồi, không ai trong chúng ta có thể trốn tránh được mãi, rồi cũng đến lúc phải đối mặt. Anh đã suy nghĩ về nó, chưa lúc nào thôi suy nghĩ, tính cách cậu là vậy, vẫn rất Hạ Nhất Minh, cậu không chịu đựng được sự thất bại và càng không thể chấp nhận sự thương hại…”

Hạ Nhất Minh thốt lên, “Vậy anh còn nói với em làm gì?”

Tô Bùi nhìn cậu, anh có thể cảm nhận rõ những run rẩy nơi đầu ngón tay mình, nhưng không phải bây giờ thì sẽ không bao giờ nữa, “Bởi vì chuyện này không thể kéo dài, nên cho nó một kết thúc, anh không muốn thấy cậu tổn thương…”

Đột nhiên, Hạ Nhất Minh nhoài người về phía trước, vươn tay xoa vầng trán anh, xuống tới gò má rồi mái tóc mềm mại của anh, cuối cùng cậu đè lên gáy anh. Giọng nói của Tô Bùi bị nuốt mất, anh đã không thể thốt lên bất cứ lời nào.

Cậu ấn gáy anh, mũi chạm mũi, rồi môi tỳ môi.

Anh không muốn cậu tổn thương ư? – Hạ Nhất Minh nghĩ, cậu đã không thể nghe nổi những lời anh sắp nói nữa, nửa còn lại của câu “Anh không muốn cậu tổn thương” chắc chắn sẽ là “Nhưng…”

“Anh không muốn cậu tổn thương, nhưng anh không thể tiếp nhận tình yêu không lành mạnh này được.”

“Anh không muốn cậu tổn thương, nhưng thà đau điếng một lần còn hơn dẳng dai trong nhức nhối.”

Cậu không thể để anh nói nốt phần sau, cậu muốn thét lên với anh rằng chuyện này không đơn giản như anh tưởng đâu, không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng vài ba câu đơn giản như thế được.

Tô Bùi bị nụ hôn nút chặt. Anh chưa từng nghĩ môi cậu lại nóng đến thế, nụ hôn chỉ nhẹ nhàng ở giây đầu tiên rồi lập tức trở thành một cuộc xâm chiếm mạnh bạo cướp đi tất cả hơi thở, nhưng cảm giác thì trên cả mức tuyệt vời mà anh có thể tưởng tượng, và khi kết thúc nụ hôn triền miên, anh gần như không thể giữ nổi mình.

Anh vô thức giơ tay lên chà môi, mơ màng nhìn cậu.

Anh muốn nói rằng, “Anh không muốn cậu tổn thương nữa, nên anh muốn thử. Có lẽ chúng ta nên thử một lần, dù tính cách em hợp làm bạn hơn là người yêu, nhưng không biết vì sao, anh không thể từ chối em được…”

Nhưng có vẻ như anh không cần nói ra nữa.

Anh nhìn Hạ Nhất Minh, trông cậu không xúc động như anh tưởng.

Cậu vẫn giữ nguyên nét lạnh giá và buồn thương.

Cậu cất tiếng, “Tô Bùi, anh không cần nghĩ em đau đớn cỡ nào, càng không nên dùng trí tưởng tượng phong phú của nhà văn để vẽ nên một tình yêu thầm kín cay đắng bao nhiêu. Không cần thiết anh à. Có lẽ em từng… ảo tưởng về anh. Nhưng em tôn trọng bản thân, và tôn trọng cả anh nữa. Vì em biết anh yêu phụ nữ, nên chúng ta có thể giữ mối quan hệ gần gũi hơn bạn bè một chút, nhưng cũng chỉ một chút thôi, vậy nên mười mấy năm qua, em chưa bao giờ không hài lòng về điều đó cả.”

Tô Bùi thì thào, “Em nói gì vậy?”

Anh không tin Hạ Nhất Minh có thể nói thế ngay sau khi họ vừa hôn nhau.

Anh bối rối.

Hạ Nhất Minh trả lời, “Em giữ món quà đầu tiên của anh, chiếc đồng hồ thể thao ấy, đó là sự thật, nhưng giữ như một kỷ vật thôi. Để mà nói về tiếc nuối thì chính là tiếc nuối vì đã không khiến mối quan hệ này sâu đậm hơn khi còn ở trường đại học, bởi vì anh của lúc ấy mới rực rỡ nhất mà không ai có thể sánh bằng, nhưng giờ thì không.”

Cậu vươn tay nhẹ nhàng xoa cánh môi anh rồi nói, “Anh xem, em vừa chứng minh đấy.”

Tô Bùi bần thần hỏi, “Chứng minh gì?”

“Chỉ cần em muốn thì em có thể có được mọi thứ, nên một khi em đã không đạt được thì có nghĩa là em không muốn.”

Tô Bùi không còn cảm nhận được nỗi run rẩy nữa, cả hơi ấm nồng đọng trên bờ môi cũng biến mất, tiếng mưa rơi bên ngoài đã tắt phụt. Anh không còn cảm nhận được gì nữa ngoài ngơ ngác nhìn môi Hạ Nhất Minh mở ra và khép lại, một vài câu ngắn ngủi khiến mọi thứ nát bấy.

Một lúc sau, Tô Bùi nghe thấy âm thanh của mình, “Em nghĩ vậy thật ư?”

Như một thiếu niên khờ khạo đứng trên đường, cố nặn ra nụ cười gượng gạo, mong manh và vô vọng.

Hạ Nhất Minh nói, “Anh cho rằng em đã gặp anh ở thời điểm tỏa sáng nhất ấy rồi thì còn tha thiết anh của hiện tại ư? Em chăm sóc anh như một thói quen cũ đã hình thành trong nhiều năm, có lẽ vẫn còn chút gì đó mập mờ, nhưng nếu ngẫm lại thì đó là vì em không đành lòng nhìn anh tự biến mình thành con người thảm hại bây giờ thôi. Có lẽ đó chính là… thương hại.”

Anh không thể nghe tiếp nữa, “Anh biết rồi.”

Anh mở cửa xe lao ra ngoài.

“Tô Bùi!” – Hạ Nhất Minh gọi lại.

Tô Bùi xoay người nhìn cậu, màn mưa tầm tã trút đẫm người anh trong vài giây nhưng anh chẳng còn cảm nhận được.

“Gì nữa?”

Hạ Nhất Minh đưa chiếc ô cho anh, “Ô của anh.”

________