Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Tô Bùi bị Hạ Nhất Minh đẩy mạnh vào tường làm lưng anh ê ẩm, khi anh chưa định hình được mọi thứ thì giọng nói khàn đặc của Hạ Nhất Minh đã vang lên đầy chất vấn.
Đầu óc anh choáng váng, anh thì thào hỏi lại, “… gì cơ?”
Sau đó anh mới hiểu ra ý tứ của câu hỏi.
Nhưng Hạ Nhất Minh không đợi câu trả lời, cậu tỳ một tay lên vai anh, vòng một tay đỡ gáy anh, áp cả người lên người anh, rồi trao đi một nụ hôn ngấu nghiến.
Tô Bùi tối tăm mặt mũi, anh gần như ngạt thở, không khí như bị Hạ Nhất Minh trắng trợn cướp đi trong nháy mắt, cả người anh chới với trong môi trường thiếu dưỡng khí.
Đó là một nụ hôn đầy thô bạo. Người hôn phừng phừng giận dữ, còn người bị hôn thì thở không nên hơi.
Tô Bùi giãy giụa như người sắp chết đuối, anh đập vào lưng Hạ Nhất Minh hòng vùng thoát khỏi sự giam cầm của cậu.
Cuối cùng Hạ Nhất Minh cũng thả nhẹ gáy anh ra, nhưng vòng tay thì vẫn ôm trọn bờ vai anh, cậu cao hơn anh nửa đầu, và khoảng cách gần như bằng không giữa bức tường và cơ thể không để cho anh có cơ hội cựa mình.
Tô Bùi đẩy bờ ngực Hạ Nhất Minh, anh chỉ muốn hít thở nhiều hơn có thể, nhưng cơ thể rắn chắc đầy sức mạnh được trui rèn qua hàng năm của Hạ Nhất Minh không đồng ý cử chỉ ấy.
Gần như Tô Bùi chẳng đẩy được phân nào, “Hạ Nhất Minh, đừng thế!” – anh muốn thuyết phục cậu bình tĩnh nói chuyện nhưng hơi sức gần như kiệt quệ chẳng mang chút đanh thép nào.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em,” – Hạ Nhất Minh nói, “Anh thà thử với thằng oắt kia mà không phải em ư?”
Tô Bùi nói, “Trước hôm sinh nhật cậu, anh đã muốn nói với cậu rằng nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử ở bên nhau…”
Hạ Nhất Minh buột thốt lên, “Không phải, lúc đó anh nói là…”
Rồi cậu điếng lại.
Bấy giờ cậu mới nhận ra, rằng trong đêm mưa ấy, vì không muốn nghe câu “Chúng ta chỉ có thể là bạn” của Tô Bùi nên cậu đã không thèm đợi “lời phán quyết cuối cùng” của anh.
Sắc hồng hào trôi tuột khỏi gương mặt Hạ Nhất Minh.
Tô Bùi thì thào nói, “Nhưng sau đó anh cũng hiểu ra rằng quyết định ấy quá vội vàng và bốc đồng.”
Hạ Nhất Minh gần như đã hóa đá tại chỗ, cậu không nhúc nhích, cũng không thể thốt lên lời.
Tô Bùi vẫn nói, “Anh không có ý nói Lý Vân Sinh tốt hơn cậu, hai người chỉ khác nhau ở chỗ là giữa anh và cậu ấy không có kỷ niệm, còn giữa chúng ta thì lại có quá nhiều… Nhưng đấy chỉ là nếu thôi, không thể trở thành sự thật…”
Anh thực sự cảm thấy mình không ổn, có thể do nụ hôn đẫm vị rượu cay và thô bạo vừa rồi.
“Tô Bùi…” – Hạ Nhất Minh run rẩy gọi anh.
Tô Bùi ngước mắt nhìn cậu, trong đôi mắt cậu có ánh lửa lụi tàn, có ánh sáng vụn vỡ, hoặc có thể là nước mắt, anh không rõ nữa, nhưng chắc chắn là có đớn đau.
Họ nhìn nhau.
Và rồi Hạ Nhất Minh lại cương quyết phủ định, “Không thể nào.”
Tô Bùi vốn không muốn nói, anh biết một khi nói ra rồi thì bản thân anh sẽ hối hận, vì rất có thể nó sẽ trở thành trò cười đối với Hạ Nhất Minh. Nhưng trông theo phản ứng của cậu thì lại khiến anh lo lắng.
“Sao lại không?” – Tô Bùi nói.
Hạ Nhất Minh quả quyết, “Vì anh chỉ thích phụ nữ, anh thích những người phụ nữ như Thẩm Lam, đó là bản chất của anh.”
Cảm giác ngột ngạt khó thở trong lồng ngực lại trồi lên, trái tim Tô Bùi đập từng hồi quặn thắt, anh thều thào, “Anh khó chịu quá…”
Rồi đầu gối anh mềm oặt, trượt xuống.
Hạ Nhất Minh ôm lấy anh.
“Tô Bùi!!”
Hạ Nhất Minh tức tốc nhấc bổng anh lên giường, đặt anh nằm thẳng, cởi nút áo. Tô Bùi thở dồn dập, môi tím lịm đi, Hạ Nhất Minh tìm được thuốc cho anh uống một viên cầm cự.
“Em đưa anh đến bệnh viện ngay,” – Hạ Nhất Minh vuốt mái tóc anh, “Không sao đâu.”
Nhân viên khách sạn đẩy xe lăn đến, giúp Hạ Nhất Minh đặt Tô Bùi lên xe, sau đó tài xế của cậu chở hai người phi thẳng đến bệnh viện.
Tới nơi, bác sỹ truyền dịch cho Tô Bùi, tình trạng của anh nhanh chóng ổn định.
Hạ Nhất Minh ngồi bên giường bệnh, nắm tay anh đưa lên môi hôn.
Cậu hãy còn lắm hoang mang với những gì Tô Bùi nói trước khi ngất xỉu. Nhỡ đâu cậu nghe nhầm, hay hiểu sai, hoặc cũng có thể do chính ảo tưởng của cậu gây nên, nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì lời Tô Bùi vẫn rành rọt trong tâm trí, “Trước hôm sinh nhật cậu, anh đã muốn nói với cậu rằng nếu cậu muốn, chúng ta có thể thử ở bên nhau…”
Nghĩ đến những lời Tô Bùi muốn nói và những lời cậu mạt sát anh ngày ấy khiến trái tim cậu run rẩy. Bao nhiêu năm qua, cậu tưởng rằng mình sẽ không còn sợ bất cứ điều gì nữa, nhưng chỉ cần nhớ về hôm mưa ấy khi cậu đâm một nhát dao vào trái tim Tô Bùi là cậu lại muốn đâm cả mình nữa.
*
Tô Bùi tỉnh giấc vào sáng hôm sau, Hạ Nhất Minh đang gục bên mép giường.
Tô Bùi nói, “Trông cậu còn giống người bị bệnh hơn anh.”
Hạ Nhất Minh gọi anh, “Tô Bùi.”
Cậu muốn nói thật dịu dàng với anh rằng, anh à, chúng mình ở bên nhau nhé, nhưng cậu muốn tìm một thời điểm nào đó thích hợp hơn.
Tô Bùi chủ động lên tiếng, “Tối qua cậu uống nhiều lắm.”
Trái tim Hạ Nhất Minh chùng xuống, cậu tự hỏi liệu có phải Tô Bùi nghĩ rằng mình say đến phát điên không.
“Em uống không ít, nhưng vẫn nhớ hết những chuyện tối qua, em muốn chúng ta nói kỹ hơn khi nào anh khỏe lại.”
*
Khi bác sỹ đến kiểm tra buổi sáng, Hạ Nhất Minh đã đi rồi, cậu không thể ở bệnh viện lâu nên rời đi khi biết chắc rằng Tô Bùi đã ổn.
Bác sỹ ngồi nói chuyện với Tô Bùi một lúc, về những cơn mất ngủ gần đây đã khiến tình trạng bệnh của anh nặng hơn và đề nghị anh nên phẫu thuật.
Tô Bùi chưa muốn dùng đến thủ thuật, “Để cháu suy nghĩ đã.”
Bác sỹ nói, “Cậu còn trẻ, phẫu thuật sớm thì tốt hơn.”
Tối đó, Hạ Nhất Minh vào thăm Tô Bùi.
Có bóng bay và mấy món quà vặt để trên tủ đầu giường, hiển nhiên đã có người đến thăm.
“Ai đến đây à?” – cậu hỏi.
Tô Bùi nói, “Người trong đoàn phim biết anh nhập viện nên ghé thăm. ”
Hạ Nhất Minh nhìn đầu giường buộc mấy quả bóng bay, món quà sặc sỡ và đáng yêu kiểu các cô gái hay tặng. Cậu nghĩ, Tô Bùi đi tới đâu cũng được được lòng phái nữ thật.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn thì lại thấy lạc ra một quả bóng màu xanh được vẽ thêm hai đám mây với một trái tim nho nhỏ bằng bút ghi nhớ.
Hạ Nhất Minh biết ngay rằng Lý Vân Sinh đã đến.
Tô Bùi nói người trong đoàn phim đến không sai, nhưng cũng chẳng phải toàn bộ sự thật.
Cậu đã bắt đầu cảm thấy mối nguy hiểm đến từ Lý Vân Sinh, vì Tô Bùi đã gần như đồng ý lời dụ dỗ của cậu ta, hay phải nói là suýt nữa thì chủ động đề nghị ở bên cạnh cậu ta.
Hạ Nhất Minh vừa xót vừa cay và hối hận nhiều hơn cả.
Cậu bình tĩnh tháo đống bóng bay ra, “Ai lại đưa bệnh nhân thứ này, nhỡ nổ gây giật mình thì sao, để em bỏ đi.”
Tô Bùi mới “ơ” lên chưa kịp nói thì gì Hạ Nhất Minh đã tháo bóng bay thả ra ngoài cửa.
Anh cảm thấy tâm trạng của Hạ Nhất Minh khá lên rồi, chỉ không biết đó có phải dấu hiệu tốt hay không.