Tối hôm sau, Tô Bùi và Hạ Nhất Minh cùng nhau đi ăn tối, Tô Bùi dẫn Bích Quy đi theo, cả nhà đến một quán quen cũ.
Bích Quy đã quen với sự hiện diện của Hạ Nhất Minh, con bé không nghĩ việc chú Hạ thường cùng đi ăn với hai bố con có gì lạ lẫm.
Tô Bùi thông báo một tin tốt.
“Hôm qua anh đã gặp Phùng Hiểu Cao của công ty điện ảnh Huy Hải.”
Hai chú cháu đồng loạt quay ra nhìn anh, Tô Bùi giải thích với Bích Quy trước, “Công ty này chủ yếu sản xuất phim và chương trình truyền hình, bộ phim hoạt hình con thích cũng của họ làm đó.”
Hạ Nhất Minh nhớ rằng Phùng Hiểu Cao là một người sản xuất rất có tiếng, một nhân vật cốt cán của công ty Huy Hải.
Cậu hỏi, “Phùng Hiểu Cao nói gì?”
Tô Bùi vui vẻ trả lời, “Phùng Hiểu Cao muốn mua bản quyền cuốn ‘Ngày dang dở’ để chuyển thể thành phim truyền hình.”
Bích Quy “Òa” lên.
Hạ Nhất Minh đang gắp thức ăn cũng ngừng lại, “Anh đồng ý rồi à?”
“Anh chưa, tối qua mới nói chuyện với anh ta chưa đầy mười phút thì sao có thể đồng ý được, nhưng anh ta bảo sẽ liên lạc lại và báo giá sau khi bàn bạc với nội bộ công ty, nếu thuận lợi thì tháng sau sẽ có kết quả.”
Bích Quy háo hức hỏi, “Vậy là con được xem trên tivi phải không bố?”
Tô Bùi nghĩ, tiền đề là phải thuận lợi quay phim được đã, nhiều trường hợp bán bản quyền xong bị trì hoãn hết lần này đến lần khác rồi lặn mất tăm. Nhưng nếu là người sản xuất nổi tiếng và đáng tin cậy như Phùng Hiểu Cao thì…
Song anh không giải thích với con gái những nguyên nhân phức tạp ấy mà chỉ bảo, “Không nhanh thế đâu, còn phải mất một thời gian nữa, nhưng đó vẫn là tin tốt mà, phải không nào.”
Bích Quy cầm cốc sinh tố chạm cốc keeng với bố.
Nhìn sang Hạ Nhất Minh, cậu cũng cười bảo, “Đúng là một tin tốt, chúc mừng anh.”
Song, trực giác mách bảo Tô Bùi rằng cậu đang tụt hứng.
Họ đã làm bạn lâu đến nỗi anh có thể nhanh chóng phát hiện được bất kỳ cảm xúc khác lạ nào của đối phương. Đó là điểm cộng nhưng cũng là hạn chế, bởi có muốn giả vờ cũng không qua mắt được.
Cơm nước xong, ba người cùng đến trang trại của Hạ Nhất Minh để nghỉ ngơi cuối tuần.
Về đến trang trại đã gần mười giờ, Bích Quy ngáp ngắn ngáp dài, Tô Bùi vừa sắp xếp hành lý vừa giục con bé tắm rửa đi ngủ. Sau khi mọi thứ đều xong xuôi thì rốt cuộc hai người lớn cũng có được khoảng trời riêng.
Trong bồn tắm nóng đã đổ đầy nước, Hạ Nhất Minh kéo Tô Bùi vào ngâm cùng.
Hai đôi chân rúc vào nhau, Hạ Nhất Minh đắm đuối nhìn mắt cá chân và đầu gối của Tô Bùi lấp ló dưới nước… sau khi quan sát nét mặt của Hạ Nhất Minh, Tô Bùi đưa tay chạm vào tay cậu rồi hỏi, “Tối nay lúc nghe anh nói về chuyện bán bản quyền, hình như em không vui, vì sao vậy?”
Hạ Nhất Minh ương bướng phủ nhận, “Sao em lại không vui chứ? Đó là chuyện đáng mừng mà.”
Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Thế nên anh mới muốn biết vì sao em lại không vui.”
Hạ Nhất Minh chịu thua – quả là cậu chẳng tài nào giấu giếm nổi Tô Bùi.
Cậu nghĩ ngợi và cố nói thật điềm tĩnh, “Em rất thích cuốn ‘Ngày dang dở’, mà thực ra thì cuốn nào của anh em cũng thích. Với em thì bản thân cuốn sách đã đủ hoàn hảo mà chẳng cần đến chuyển thể, nên khi nghĩ đến việc anh bán bản quyền cho người khác để người ta dựng thành phim… thì em lo rằng họ sẽ làm không tốt, mà thực tế là họ chẳng bao giờ đủ tốt để truyền tải hết thông điệp từ tiểu thuyết của anh cả.”
Rồi cậu túm lấy mắt cá chân Tô Bùi làm anh giật thót.
Cậu rầm rì, “Biết thế thì thà bán cho em còn hơn.”
Vốn dĩ công ty Hạ Nhất Minh không kinh doanh mảng điện ảnh, việc đó chỉ bắt đầu kể từ khi cậu thu mua Mimi Video, tuy nhiên Mimi cũng là một đơn vị non trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm trong đầu tư và chế tác phim ảnh.
“Bắc tiến” ra mắt đúng vào thời điểm Hạ Nhất Minh dành sự quan tâm đặc biệt đến truyền thông, chứ nếu bình thường thì đào đâu ra thời gian để để ý đến một công việc cụ thể như thế. Nhưng bây giờ, khi nghe Tô Bùi nói muốn bán “Ngày dang dở” cho công ty Huy Hải thì cậu lập tức cảm thấy mình đã bỏ lỡ mất cơ hội.
Tô Bùi nghe Hạ Nhất Minh giải thích thì biết ngay cái nết độc chiếm của cậu lại lên cơn rồi.
“Nếu em là nhà sản xuất, em muốn quay bộ phim này thì anh sẽ giao cho em ngay… nhưng em không có thời gian cũng như tự mình làm nó được, chúng ta nên giao nó một những người chuyên nghiệp, những bộ phim qua tay Phùng Hiểu Cao đều được đánh giá cao, bán cho anh ta cũng yên tâm hơn.”
Hạ Nhất Minh vẫn im lặng như thể chưa thực sự hài lòng với câu trả lời của anh.
Cậu đang tiếc đứt ruột vì đã không ám chỉ Mimi video mua bản quyền của Tô Bùi sớm hơn. Nhưng nếu Mimi đưa ra đề nghị đó thì nhỡ đâu Tô Bùi lại tưởng tác phẩm của mình không thành công bằng thực lực mà dựa vào sức ảnh hưởng của cậu thì sao.
Nghĩ vậy, cậu lại lẩm bẩm xỉ vả trong dạ rằng cả đám Mimi rặt một lũ ăn hại.
Nhưng Tô Bùi nhẹ nhàng nói, “Với lại, nếu là em thì anh sẽ không bán.”
Hạ Nhất Minh nhìn anh, anh nói, “Anh sẽ tặng cho em.”
Hạ Nhất Minh cảm thấy Tô Bùi không nên nói những lời này trong bồn tắm, bởi nó quả là một tội ác.
Cuối cùng thì cậu cũng có kiềm chế nổi đâu, cậu kéo anh chặt vào lòng mình và thì thầm vào tai anh, “Vậy em chỉ có thể dùng thứ khác để trao đổi thôi…”
Đêm ấy Tô Bùi ngủ ngon lành quá đỗi, bảy tám tiếng kéo nhau trôi qua nhẹ như một cái chớp mắt.
Khi anh tỉnh dậy, rèm cửa sổ được vén lên một nửa và tiếng chim chóc vẳng ở bên ngoài kia. Nửa giường đã trống không, Hạ Nhất Minh không có ở bên cạnh, anh quờ quạng sờ chiếc gối kề bên gối, đầu óc vẫn ngơ ngác mê man.
Một vài hình ảnh vụn vặt tối qua bất chợt hiện lên trong tâm trí khiến anh không phân biệt đâu mơ đâu tỉnh. Đến bây giờ thỉnh thoảng Tô Bùi vẫn có ảo giác rằng tất cả mọi chuyện đều là ảo tưởng của mình, rằng anh và Hạ Nhất Minh không đến với nhau, họ cũng chẳng còn là bạn, cả hai vẫn đang dằn vặt lẫn nhau…
“Tỉnh rồi à anh?” – Hạ Nhất Minh bước vào.
Tô Bùi ngước mắt nhìn Hạ Nhất Minh trong bộ đồ thể thao đen, trên người hãy còn vương theo hơi lạnh sớm mai bên ngoài.
“Em ra ngoài chạy bộ, thấy anh ngủ say nên không nỡ đánh thức.” – cậu cởi bộ thể thao, thay áo sơ mi và quần âu thẳng thớm, Tô Bùi nằm trên giường thích thú thưởng thức màn thay đồ của ngài chủ tịch.
Cậu ngồi vào bên giường rồi nắn nhè nhẹ cánh tay anh, “Bao giờ nuôi anh có da có thịt rồi thì em sẽ dẫn anh theo tập thể dục, ngày nào cũng phải chạy với em.”
Tô Bùi tỏ sự phản kháng bằng một biểu cảm khuôn mặt.
Nghe đến tên con gái cưng mới kéo Tô Bùi lồm cồm lết ra khỏi giường, Hạ Nhất Minh không đừng được cám dỗ luồn tay vào trong áo anh, quyến luyến mãi trên làn da một lúc lâu mới chịu buông lỏng.
Tô Bùi rửa mặt xong rồi cùng Hạ Nhất Minh xuống ăn sáng. Bích Quy bảo muốn đi hái dâu với bạn trong trang trại, Tô Bùi tìm một chiếc rổ xinh xắn cho con bé.
Đang chuẩn bị xuất phát thì trang trại đón chào một vị khách – mẹ của Hạ Nhất Minh, bà Trâu Vịnh Mai.
Trâu Vịnh Mai thấy hai người ở cùng nhau thì không thoải mái, bà hỏi, “Mấy đứa… không thèm kiêng nể ai à?”
Hạ Nhất Minh ngừng cười, “Hôm nay Tô Bùi là khách, có lời gì mẹ con mình nói riêng, huống chi còn có trẻ con ở đây.”
Bích Quy vẫn nhớ người bà này, không đợi bố bảo, con bé đã ngọt ngào chào, “Con chào bà ạ.”
Trâu Vịnh Mai cảm thấy xót xa, con bé đáng yêu xinh xắn nhường này có ai mà không quý cơ chứ?
Bà cũng muốn con trai bà có một đứa con đáng yêu như vậy.
Bà dửng dưng gật đầu với Bích Quy rồi để người giúp việc đưa con bé ra ngoài chơi, bà là người biết phải trái, có những lời thực sự không nên để trẻ con nghe được.
Tô Bùi dặn Bích Quy, “Bố có chút việc, bố sẽ ra sau.”
Đợi khi Bích Quy đi rồi, Trâu Vịnh Mai mới ngồi xuống, hết nhìn Hạ Nhất Minh lại nhìn Tô Bùi, cuối cùng bà tập trung vào Tô Bùi, “Cô vẫn không thể chấp nhận việc cháu và Hạ Nhất Minh qua lại với nhau.”