Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 20



Khi Thượng Dương và Cổ Phi từ trên vách núi đi xuống, bốn người lập tức cùng nêu ra tiến triển của từng người đã lấy được.

Cổ Phi vui vẻ nói:

– Các đồng chí, chúng ta không mưu mà hợp, trăm sông đổ về một biển.

– Cũng nhờ Tiểu Chu cẩn thận. – Kim Húc khen xong Chu Ngọc lại quay sang Cổ Phi, – Chỉ đạo Cổ, anh cho rằng vị sư phụ này sẽ là ai?

Cổ Phi: –?

Chu Ngọc cũng không hiểu.

Thượng Dương cười giải thích cho cô:

– Ngày hôm qua chỉ đạo Cổ nói, nếu vụ án kia thật sự là do một vị ngoại cao nhân có khả năng đặc biệt làm ra, anh ta sẽ quỳ xuống bái sư ngay tại chỗ.

Hai ngày trước, vẫn chưa xác minh được hung thủ đã dùng loại vũ khí gì để bắn đạn chì để gây ra vụ tai nạn ô tô chỉ có con người mới thành công tạo ra này, hiện tại cuối cùng cũng có một nghi ngờ tương đối xác thực, đó là súng cao su.

Nhưng vị “thế ngoại cao nhân” này rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có vẻ cực kỳ khó xác định.

Trước mắt người duy nhất có mối quan hệ rõ ràng với vụ tai nạn xe hơi chỉ có Trương Tự Lực. Trong số những người ở đây ngoại trừ Chu Ngọc ra thì ba người còn lại đều đã gặp Trương Tự Lực, đó là một sinh viên đại học gầy gò có tật ở chân, liệu cậu ta có phải là xạ thủ súng cao su không

– Cô Hồ trả lời tin nhắn WeChat cho em rồi. – Chu Ngọc nhận hồi âm của cô Hồ viện phúc lợi, vừa trượt di động xem vừa nói, – Cô ấy nói tên của Dương Tuyết Diễm và Đàm Hồng đều là sửa lại sau đó, là hai đứa trẻ mà Lê Diễm Hồng quý nhất.

Thượng Dương nói:

– Vậy mâu thuẫn của Trương Tự Lực và Lê Diễm Hồng từ đâu mà có? Cô Hồ nói thế nào?

Chu Ngọc đáp:

– Cô Hồ không biết ạ. Còn nói hai người họ ở chung rất tốt.

Nhóm 4 người thu thập biển cảnh báo đặt phía trước và phía sau xe cảnh sát, lên xe quay về tỉnh lỵ.

– Thời gian cấp bách, trở về rồi mọi người cũng nên nghỉ ngơi một chút, tiếp đó còn phải vất vả nhiều nữa. – Cổ Phi bắt đầu phân công nhiệm vụ, – Tiểu Chu đi trường đại học của Trương Tự Lực tìm hiểu tình hình, đừng để ảnh hưởng đến cậu ta, tìm chủ nhiệm lớp hỏi thăm xem bình thường cậu ta có thường chơi súng cao su không.

Kim Húc bổ sung:

– Tìm hiểu việc những người mà cậu ta kết giao hằng ngày rồi điều tra xem trong số đó có ai yêu thích chơi súng cao su không.

Nếu muốn sử dụng súng cao su trong trường hợp này để đạt được hiệu quả giết chóc thì đó phải là súng cao su được chế tạo đặc biệt, người bình thường không có cơ hội tiếp xúc với nó, và rất khó nghĩ ra thủ pháp gây án này.

Chu Ngọc gật đầu. Cổ Phi liếc nhìn tin nhắn mới gửi đến trong điện thoại, nói:

– Tôi sẽ gọi thêm người ở thị cục đi cùng Tiểu Chu. Kim đội, buổi chiều nay anh thẩm vấn Trâu Văn Nguyên lần nữa nhé.

Thượng Dương nói:

– Sao bảo để ông ta chờ thêm hai ngày nữa mà?

Cổ Phi giơ điện thoại lên:

– Tin tức mới, Trâu Văn Nguyên yêu cầu gặp Kim đội.

Sau khi vào tỉnh lỵ, bốn người tìm bừa một quán mì ven đường, lấp no bụng sau đó lái xe cảnh sát lái thẳng đến thị cục.

Cổ Phi và Chu Ngọc xuống xe, sắp xếp cô cùng với một cảnh sát khác đã nhận được mệnh lệnh đang chờ sẵn cùng đi đến trường đại học X của Trương Tự Lực để điều tra.

Sau khi được Cố Phi giới thiệu, Chu Ngọc bắt tay viên cảnh sát, làm quen với anh ta, không chút ngại ngùng nào, thoải mái hào phóng chủ động tự giới thiệu.

– Cảnh sát Tiểu Chu rất có năng lực. – Thượng Dương ngồi ở hàng ghế sau nhìn qua cửa xe, không nhịn được lại khen Chu Ngọc.

– Đúng là rất được. – Kim đội lần này cũng nhiệt tình phụ hoạ, đồng thời liếc Thượng Dương, nói, – Anh cũng nghiêm túc làm việc, sao em không khen anh?

Hiện tại trong xe chỉ có hai người họ, Thượng Dương quay sang nhìn hắn, nói:

– Anh còn muốn khen gì nữa? Đã nói rồi, lúc anh phá án là soái nhất, em bị anh làm cho mê mệt đến chết đi ấy.

– Cũng chẳng phải muốn dỗ dành người ta làm việc, tất cả đều là tiểu xiếc của lãnh đạo cả. – Kim Húc hài lòng, nhưng cũng không phải rất hài lòng.

Chỉ đạo Cổ chỉ đạo công việc xong trở lại lên xe, Chu Ngọc và viên cảnh sát kia cùng nhau đi rồi.

Chỉ đạo Cổ phải về văn phòng tỉnh gặp các thành viên khác của tổ chuyên án, đồng thời phải đến gặp cấp trên để báo cáo tiến triển ở Tê Phượng và giao những phần cần giao cho Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật.

– Cố vấn đi theo tôi về. – Anh ta đuổi Kim Húc xuống xe, bởi vì Trâu Văn Nguyên hiện đang bị giam ở thị cục, thẩm vấn ông ta thì sắp xếp ở thị cục là thích hợp nhất.

Cổ Phi biểu diễn sinh động thủ đoạn dụ dỗ nhân viên tại chỗ của người lãnh đạo:

– Kim đội, anh đi làm việc của anh trước đi, tôi và cố vấn đi gặp cấp trên báo cáo, đợi anh thẩm vấn xong rồi thì tôi lại trả cố vấn cho anh.

Thượng Dương: -…

Kế hoạch của chỉ đạo Cổ thật là tốt ghê, cố vấn đã phải đứng ra khiêng mìn trước mặt cấp trên thay cho anh ta, còn phải giúp anh ta trấn an vỗ về tham viên?

– Có phải tôi đã trả giá quá nhiều cho anh trong vụ án này hay không? – Cố vấn mặt lạnh te nói.

– Nhưng mà anh lại có được tình hữu nghị từ chỗ tôi. – Chỉ đạo Cổ có bộ mặt dày như tường thành, trước khi cố vẫn còn có thể duy trì được phong độ không mở miệng chửi lên lập tức chuyển đề tài hỏi Kim đội, – Sao anh còn không xuống xe? Đi thẩm vấn Trâu Văn Nguyên đi.

Tuy nhiên anh ta đã quên rằng Kim đội là một ma cuồng bênh vực người của mình.

Kim Húc lạnh lùng từ chối:

– Ai nói tôi muốn thẩm vấn ông ta? Hôm nay là thứ Hai, tôi còn chưa đến phòng hồ sơ để kiểm tra. Tôi chỉ là một nhân viên quản lý hồ sơ thôi.

Cổ Phi đầu hàng ngay tức thì:

– Tôi sai rồi, tôi không nên ức hiếp cố vấn của anh.

Cố vấn: – …

Kim Húc bấy giờ mới nói:

– Làm xong việc đã, muộn chút mới đi thẩm vấn ông ta. Tôi muốn ông ta đợi nửa ngày nữa.

Cổ Phi không can thiệp vào phương pháp làm việc của hắn, yên tâm, quay đầu xe chuyển hướng rời khỏi thị cục và lái về hướng văn phòng tỉnh.

Tâm tư Thượng Dương vẫn lấy công việc làm đầu, không yên tâm nói:

– Lần này Trâu Văn Nguyên chủ động tìm anh là muốn nói gì? Để ông ta chờ như thế, có ổn không?

– Không có gì đâu, chờ nửa ngày thôi, buổi tối thẩm vấn. Dù sao thì ông ta cũng chẳng nói lời hay ho gì, có việc cũng sẽ không nói thẳng ra. – Kim Húc đáp, ánh mắt vẫn dừng ở trên cúc áo sắp tuột ra của Thượng Dương.

Cổ Phi xoay tay lái, đưa ra câu nói sáo rỗng:

– Thế cậu còn tới phòng hồ sơ làm gì? Làm nhân viên văn phòng đến nghiện rồi à?  Cậu có năng lực như thế, lãnh đạo các cấp cho cậu mặt mũi, phá vụ án này xong thì mau về cương vị công tác cũ đi. Tôi nói đúng chứ, cố vấn?

Cố vấn còn chưa trả lời, Kim Húc đã nói:

– Không đúng. Vụ án này phá xong tôi còn phải đi Bắc Kinh.

Thượng Dương và Cổ Phi đều yên lặng. Thượng Dương không nghĩ hắn lại nói ra như vậy, nghỉ dài hạn, là chuyện tốt đáng để thông báo thiên hạ không?

Cổ Phi nhìn Kim Húc qua gương chiếu hậu, lúng túng:

– Thế… cậu tính chuyển đến đó làm à?

Anh ta hiểu lầm Kim Húc muốn được điều đi Bắc Kinh làm việc.

– Không phải…- Thượng Dương và Kim Húc đồng thời phủ nhận.

Thượng Dương ngậm miệng, để mặc Kim Húc giải thích, cũng muốn xem hắn sẽ nói với người ngoài như thế nào. Kim Húc hớn hở nói:

– Không phải đi công tác, là đi nghỉ dưỡng một thời gian.

Thượng Dương: – …

Thượng Dương nhìn hắn, hắn cũng nhìn Thượng Dương, trên mặt hai người đều lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng lại nhìn thấy đối phương xấu hổ, đồng thời mỉm cười.

Một đôi bạn trẻ đang thông báo với người thân và bạn bè của mình rằng: Chúng tôi sắp lập gia đình và sống cùng nhau rồi.

– Chúc mừng nhé. – Cổ Phi nói, cũng phẩm ra tầng ý tứ này.

Lúc trở về văn phòng tỉnh đang là thời gian nghỉ trưa.

Tổ chuyên án không có thời gian nghỉ trưa, Cổ Phi đi gặp các thành viên khác của tổ, Kim Húc thì dẫn Thượng Dương đi phòng hồ sơ nghỉ ngơi.

Kim Húc muốn nói gì đó:

– Nếu không hay là…

– Đợi xong việc thì sẽ tìm các anh. – Cổ Phi không dừng bước.

Hai người đứng ở đại viện của văn phòng tỉnh, tiếng ve cuối hè kêu râm ran. Ánh nắng chói mắt, Thượng Dương giơ tay che mắt, dưới ánh mặt trời thiêu đốt, các đường nét trên khuôn mặt càng thêm sáng sủa.

Kim Húc không ngại ánh nắng mặt trời, không chớp mắt nhìn anh.

– Nắng quá. – Thượng Dương nói, – Anh đưa em đến phòng có điều hoà của anh đi.

Kim Húc thu ánh mắt về:

– Đi thôi.

Hai người tiến vào tòa nhà nơi có phòng hồ sơ, công chức văn phòng thường nghỉ trưa như bình thường, cả tòa nhà yên tĩnh, ngoài hành lang không có ai.

Văn phòng của Kim Húc ở trên tầng, Thượng Dương đi lên theo hắn.

– Trâu Văn Nguyên này cũng rất kỳ lạ, vụ án tai nạn xe tám mươi phần trăm là không liên quan tới mình, bị bắt cũng không sốt ruột muốn làm sáng tỏ để lấy lại sự trong sạch cho mình. Ông ta có tiền án, thế mà ở cục cảnh sát cũng không yên phận, cứ như sợ chuyện này không đủ lớn. – Thượng Dương vừa bước lên bậc vừa nghĩ đến vụ án.

– Ông ta chính là sợ vụ việc không đủ lớn đấy. – Kim Húc mất tập trung nói, – Ông ta có tiền án, không có việc gì tự dưng tốn tâm tư đi mua súng hơi để làm gì? Mấy năm nay có cửa hàng nào thu mua thú rừng không? Săn chim căn bản chẳng kiếm được tiền nữa.

Thượng Dương đang đi khựng lại, giật mình nói:

– Ý của anh là?

Đúng vậy, Trâu Văn Nguyên ra tù sau đó lại đặt mua súng hơi, nếu không vì kiếm tiền….vậy thì chỉ e là muốn trả thù Lê Diễm Hồng mà thôi.

– Anh đoán như vậy. Đợi anh thẩm vấn xong rồi thì sẽ nói cho em biết. – Kim Húc bước lên bậc thang rẽ vào một góc, nhìn Thượng Dương vẫn đang ở phía sau, nói – Lát nữa đến văn phòng của anh…

Thượng Dương: – Dạ?

Kim Húc: – Thôi.

Cửa văn phòng vẫn khóa, thành viên khác ở cùng văn phòng với Kim Húc nhà ở gần đây, đoán chừng là đã trở về ngủ trưa rồi.

Kim Húc mở cửa, Thượng Dương còn chưa bước vào, Kim Húc đã bước vào trước, nhanh chóng thu dọn rác trên bàn làm việc ném vào thùng rác dưới chân bàn, lại thoăn thoắt cầm đôi dép lê cũ mà mình thường đi lúc làm thêm tăng ca cùng với quần áo vắt trên ghế đẩy cửa phòng nghỉ bên cạnh ném vèo vào trong rồi đóng sập cửa lại.

Nhanh như chảo chớp.

Nơi làm việc hiện tại sạch sẽ.

Thượng Dương: – …

Kim Húc lại sợ anh hiểu lầm mình bình thường cũng đều lôi thôi như thế, đành phải giải thích thêm:

– Là hôm thứ sáu anh tắm và thay quần áo ở đây, chưa kịp mang về.

Thứ sáu vừa rồi, lúc sẩm tối Thượng Dương tới và đứng ở ngoài cửa lớn chờ hắn, hắn đi tắm rồi vội vã ra ngoài gặp, thậm chí còn không thèm dọn dẹp.

Thượng Dương buồn cười nói:

– Anh đã sắp đến sống chung với em rồi, sao ngay cả bộ quần áo thôi cũng phải tránh né em thế?

- … – Kim Húc cả người không được tự nhiên, nói, – Đi rồi tính sau, khác có biện pháp.

Thượng Dương muốn tìm ghế dựa ngồi xuống, hỏi:

– Chỗ này có quy định có gì không thể đụng vào không thì nói với em. Máy tính thì em chắc chắn không đụng vào rồi.

Kim Húc nói:

– Không gì là không thể đụng vào cả, tài liệu hồ sơ thì không để ở đây.

Hắn ra hiệu Thượng Dương ngồi ghế máy tính, Thượng Dương bước tới, hắn lại sực nhớ ra gì đó:

– Em chờ chút.

Thượng Dương: –?

Hai người đứng ở nơi đó, mắt to trừng mắt nhỏ.

Một thì ra vẻ trấn định, một thì không hiểu.

– Nếu không thì em đi thì hơn. – Thượng Dương nói, – Em cứ cảm thấy anh ghét em.

Kim Húc nhíu mày nói:

– Em nói đi đâu đấy?

Thượng Dương nói:

– Thế anh đang làm cái gì kia? Lẽ nào hai chúng ta còn không quen thuộc với nhau?

Kim Húc nhìn quanh, lúng túng gã gãi mái tóc ngắn của mình.

Thượng Dương chỉ mải nhìn hắn chằm chằm.

Cuối cùng, hắn không còn cách nào khác đành phải đối mặt với Thượng Dương, chán nản nói:

– Biết thế đã không đưa em tới văn phòng anh rồi, anh cũng không nghĩ em sẽ đến, nên bình thường không chú ý dọn dẹp, nơi này rất bẩn và bừa bộn.

Ở trước mặt Thượng Dương, hắn luôn muốn thể hiện ưu điểm của mình, lúc nào cũng phải đẹp trai, có năng lực, luôn luôn tỏa sáng, về phần khuyết điểm của mình, dù chỉ một chút hắn cũng không muốn Thượng Dương nhìn thấy.

Thượng Dương có thể hiểu chút tâm tư này của hắn, nhưng anh luôn cho rằng không cần thiết, nói thẳng:

– Thực ra anh là người đàn ông sống một mình sạch sẽ và ngăn nắp nhất mà em từng thấy.

Nhiều thói quen sinh hoạt của Kim Húc vẫn giống như khi còn học ở đại học công an, bàn ghế sàn nhà đều sạch sẽ không một hạt bụi, vệ sinh không góc chết, đồ đạc phải để đúng nơi quy định, lúc ngủ không được dính giường, lúc dậy thi thoảng còn thuận tay gấp chăn thành miếng đậu phụ.

– Thế này mà anh bảo là bẩn và bừa bộn á? Thế nhà của em mới chính xác là bừa bộn đó. – Thượng Dương ngồi trên ghế của Kim Húc, nói, – Nếu như bị huấn luyện viên bọn em nhìn thấy, ngay lập tức đá em đi ấy.

Khi còn đi học, anh luôn bởi vì những chuyện nhỏ nhặt như không thể ra khỏi giường ngay lập tức hay gấp chăn gọn gàng mà bị huấn luyện viên thích đá người ta cứ ba ngày thì hai lần bị đá đít. Nếu Kim Húc là một hình mẫu thì anh lại là một tấm gương tiêu cực.

– Nhà của em đúng là cũng không ngăn nắp lắm. – Kim Húc nhớ lại, dần dần thả lỏng, không còn lúng túng nữa, cũng tán đồng với Thượng Dương nội vụ không đạt tiêu chuẩn, nhưng lại nói, – Lần đầu tiên đến nhà em, anh cảm giác giống như chỗ ở của nam công chúa vậy, chỗ nào cũng thơm.

Thượng Dương đã xấu hổ lại có chút buồn cười, nói:

– Anh châm chọc ai đấy?

Kim Húc nói:

– Ai thơm thì là người đó.

Thượng Dương vỗ nhẹ vào bàn, bày tỏ quan uy:

– Dám châm chọc lãnh đạo…anh có muốn sống nữa không?

Đã sắp chung sống với nhau rồi, giữa chúng ta cần phải thẳng thắn chân thành với nhau hơn, thơm hay thối tốt hay xấu cũng đừng sợ bị đối phương nhìn thấy. Đây là điều anh muốn nói.

– Muốn. – Kim Húc lĩnh hội ý tứ của anh, cười rộ lên, trong không gian không có người ngoài và cũng không có khoảng cách này, đề nghị, – Hôn cái nhé?

Lãnh đạo ngẩng mặt lên, ý tứ là, chuẩn tấu.

Kim Húc dựa vào bàn, hơi cúi xuống, nhéo cằm Thượng Dương, hai người hôn nhau.

Còn cách 55 phân.

Tiểu Trương – nhân viên quản lý hồ sơ ngủ trưa thức dậy đi làm, phát hiện cửa văn phòng không khóa, đẩy cửa đi vào, nhiệt tình chào:

– Kim đội về rồi…á….

Trong văn phòng có hai cái đại soái ca, một đang cúi xuống, một đang hơi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, hai người cách nhau rất gần, bầu không khí mờ ám ướt át không cho phép quấy nhiễu.

Hai người nghe được tiếng động cùng đồng thời quay nhìn ra cửa.

Tiểu Trương đang suy nghĩ bậy bạ, cơn sốc chưa ổn, nhưng vẫn nhìn vào trong.

Kim đội cầm kim và chỉ trong tay, hóa ra đang khâu cúc cổ áo cho chàng trai đẹp trai kia.

Hết chương 20