Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 27



Chớp mắt, cuối tháng 9, Tết Trung thu hàng năm đã đến, năm nay ngày 15 tháng 8 rơi vào thứ Hai, liền kề với thứ Bảy và Chủ Nhật, nên được nghỉ lễ theo luật định ba ngày.

Trước khi tan làm vào tối thứ Sáu, Thượng Dương đã hoàn thành xong công việc trong tay, lướt qua ứng dụng đánh giá trên điện thoại, muốn tìm nhà hàng để ra ngoài ăn tối vào buổi tối, nhìn mấy cái, anh rơi vào chứng khó khăn khi lựa chọn.

Anh phát WeChat hỏi người nhà: Lẩu, món Nhật, đồ chay, tiệm cơm cafe, chọn một cái đi.

Vị nam người nhà kia căn bản không nghĩ ngợi, theo bản năng đáp ngay: Gì cũng được, không chọn.

Rồi lại mau chóng bổ sung thêm: Để anh nấu, em muốn ăn gì anh mua thức ăn về làm.

Thượng Dương biết người này chỉ không muốn ra ngoài tốn tiền, cố ý nói: Không, em muốn ăn đồ Pháp, loại 13 món.

Có lý do cho 13 món ăn Pháp này.

Lớp trưởng đại học của hai người họ hiện đang dạy học ở trường đại học cũ. Quan hệ giữa lớp trưởng với hai người họ vẫn duy trì rất tốt, mấy ngày hôm trước nghe nói Kim Húc lại tới Bắc Kinh thì hào phóng làm chủ chiêu đãi ở nhà hàng Pháp, ngon hay không thì không nói, nhưng mà chỉ riêng quy trình gọi món Pháp rườm rà khiến Kim Húc rất không được tự nhiên, cho đến khi thanh toán biết được giá cả thì lại càng thấy chẳng đáng giá chút nào.

Trước mặt lớp trưởng nể mặt mũi không nói, nhưng về nhà một cái là hắn phàn nàn với Thượng Dương rằng người Pháp nhanh nhẹn hạng nhất cớ gì một bữa ăn lại rườm rà đến thế.

Thượng Dương giờ lại nói muốn đi ăn đồ Pháp, Kim Húc liền đáp lại bằng một biểu cảm “hộc máu”.

Đúng lúc này có người tới gõ cửa văn phòng chủ nhiệm.

– Cửa không khóa. – Thượng Dương lên tiếng, đặt điện thoại sang một bên.

Một thanh niên đẩy cửa ra, cậu ta là trợ lý thực tập mà Thượng Dương trước khi đi Tây Bắc đã chọn, tên là Cao Trác Việt, sinh viên mới tốt nghiệp Đại học Công an.

Cao Trác Việt không bước vào mà đứng ở ngoài cửa nói:

– Chủ nhiệm Thượng, anh có bố trí công việc gì cho em trong kỳ nghỉ ba ngày nghỉ này không ạ?

Thượng Dương nói:

– Không có. Em cứ nghỉ bình thường. Sao vậy, sốt ruột muốn làm việc à?

Đây chủ yếu là câu nói đùa.

Chủ nhiệm Thượng tương đối hài lòng với vị thực tập sinh này, trong mười ngày qua kể từ khi từ Tây Bắc trở về, biểu hiện của vị đàn em cùng trường này rất khá, tuân theo sự sắp xếp, siêng năng và chăm học, không hề kiêu ngạo. Người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi đầu tính cách có thể nói là rất chín chắn chững chạc.

Trong tháng này trong viện không có kế hoạch đi công tác nghiên cứu cấp cơ sở, có lẽ là sau quốc khánh mới để Thượng Dương mang trợ thủ đến phương Nam một chuyến. Cho nên nghỉ lễ trung thu không bận việc gì cả, anh sẽ không yêu cầu thực tập sinh phải tăng ca.

– Không ạ. – Cao Trác Việt mỉm cười đáp lại trước câu đùa của chủ nhiệm Thượng, sau đó nghiêm túc giải thích, – Lẽ ra em không tính về quê vào ngày nghỉ trung thu này, nên nếu ba ngày tới mà anh có việc tìm em, em sẽ có mặt bất cứ lúc nào. Nhưng mới nãy người nhà gọi điện nói bố em bị đau chân do gút, em nghĩ nếu được nghỉ thì tranh thủ về nhà xem thế nào.

Thượng Dương nhớ ra nhà cậu ta ở một thành phố nào đó phía nam Hoa Bắc, đi lại bằng đường sắt cao tốc hẳn là rất thuận tiện.

– Có nặng lắm không? – Thượng Dương quan tâm hỏi vài câu về tình hình sức khoẻ bố cậu ta, sau đó nói, – Em cứ đi về đi, có việc cần hỗ trợ thì gọi cho anh.

Cao Trác Việt đi rồi, cửa văn phòng vừa đóng lại, chủ nhiệm Thượng gác lại thái độ lịch sự và nghiêm túc đối với thực tập sinh, cầm di động lên vô thức chuyển sang vẻ mặt tinh nghịch và tiếp tục hẹn ăn tối với người ở nhà.

Vừa mới qua vài phút mà đối phương đã gửi thêm mấy tin nhắn rồi.

Kim Húc: Anh không muốn đi. Không thì em hẹn đi với lớp trưởng đi? Anh và chó ở nhà chờ em.

Hắn gửi xong, có thể là thấy Thượng Dương không hồi âm lại, cho rằng biểu đạt của mình chưa thoả đáng làm Thượng Dương không vui.

Hắn lại hỏi: Có phải giận không? Anh không có ý gì khác, đắt là một chuyện, có điều là nó chẳng hợp khẩu vị của anh gì cả.

Không đợi được trả lời, hắn nói tiếp: Vậy em tan làm rồi về nhà bàn tiếp, được không?

Tin cuối cùng là ba phút trước.

Thượng Dương đang định nói với hắn là vừa rồi có thực tập sinh tới, nhưng còn chưa gõ chữ thì điện thoại rung lên, Kim Húc gửi một bức ảnh tới.

Kim Húc: Anh mặc thế này đi ăn món Pháp được không? Lần trước ăn mặc lôi thôi quá.

Thượng Dương: …

Miệng thì nhất quyết nói không đi, kết quả quần áo đã chuẩn bị xong hết rồi.

Trong ảnh là bộ quần áo được đặt trên giường, áo sơ mi sáng màu và quần đen. Cái quần này chắc chắn là quần cảnh sát. Người đàn ông này không có quần nào khác ngoại trừ các loại quần cảnh sát. Chiếc áo sơ mi này mới được Thượng Dương mua trên mạng cho hắn mấy ngày trước, còn mới tinh tươm, giặt là xong đã treo lên, vẫn chưa được diện ra ngoài.

Khi đó, cùng với chiếc áo sơ mi, Thượng Dương cũng mua cho hắn một chiếc quần dài trên mạng nhưng kích cỡ không phù hợp nên anh đã trả lại. Người này ấy à tỉ lệ eo chân có chút “vấn đề”, eo vừa thì quần ngắn, mà quần dài thích hợp thì eo lại rộng. Chính hắn cũng nói từ trước đến nay chưa bao giờ mua được chiếc quần nào vừa vặn với mình, chỉ có chiếc quần cảnh sát đặt may mới vừa vặn với hắn nhất.

Hắn mỗi ngày ra ngoài nhiều lần, dắt chó đi dạo vào buổi sáng, đi mua thức ăn trong ngày và dắt chó đi dạo sau bữa tối với Thượng Dương, thường mặc áo sơ mi ngắn tay màu xanh đậm hoặc toàn màu đen, khi thời tiết trở nên se lạnh vào buổi sáng và buổi tối thì khoác thêm chiếc áo khoác mỏng màu xám hoặc đen một chiếc quần cảnh sát được tìm thấy ngẫu nhiên trong tủ. Dù sao thì quần cảnh sát đều giống nhau ăn mặc vào rất giống như những ông già đã nghỉ hưu, chỉ vì khuôn mặt tuấn tú và dáng người chuẩn nên lúc nào cũng ăn mặc giản dị kiểu đó ra ngoài.

Thượng Dương vốn dĩ không thật sự muốn đi ăn món Pháp, chỉ là muốn trêu chọc vị quản gia hay tiết kiệm nhà mình thôi, nhưng thấy hắn đã chuẩn bị cả quần áo đâu vào đấy, liền đáp lại: Được, đẹp lắm.

Kim Húc vẫn giãy giụa tới phút cuối: Tìm nhà hàng nào rẻ rẻ một chút, đừng có đến nhà hàng mà lớp trưởng mời kia. Lớp trưởng chuyên lãng phí tiền bạc.

Thượng Dương ở trong văn phòng cười lên, nói: Lớp trưởng chiêu đãi anh hào phóng như thế, anh lại nói người ta như thế, có tốt hay không?

Kim Húc nói: Lớp trưởng căn bản không biết giá cả của nhà hàng đó, chắc chắn không phải cậu ta đã thanh toán. Anh thấy lúc thanh toán tiền biểu hiện của cậu ta suýt nữa khóc ra đấy.

Lớp trưởng cũng là một tên rất keo kiệt, chắc tám mươi phần trăm là người nhà đưa cậu ta đi, sợ cậu ta xót tiền mà dối về số tiền thanh toán, cho nên cậu ta cũng không biết về giá cả của nhà hàng đó.

Đến giờ tan làm, Thượng Dương thu dọn đồ về nhà nghỉ ba ngày, lúc đi xuống tầng dưới lại gặp Cao Trác Việt.

Thực tập sinh này đang đi đằng trước nghe điện thoại, cũng không chú ý chủ nhiệm Thượng ở phía sau.

– Nó cũng lớn rồi, không phải trẻ con nữa, có việc gì thì cứ nói với nó…- Cao Trác Việt như là khuyên người nào đó bên kia đầu điện thoại, – Tối nay con xuống tàu cao tốc vào khoảng chín giờ tối, xem tình hình đi, hôm nay muộn quá thì để ngày mai con tranh thủ thời gian tâm sự với nó…Không có gì ạ không có gì ạ, còn khách sáo với con làm gì ạ…Vâng ạ, con cúp đây, về nhà gặp.

Cậu ta cúp điện thoại, vừa rẽ vào góc cầu thang, nhìn thấy Thượng Dương liền đứng lại nhường Thượng Dương đi trước, mình thì đi theo sau cách một bậc thang, chủ động hỏi chuyện:

– Chủ nhiệm, tết trung thu anh đi đâu chơi không ạ?

Thượng Dương cảm thấy thực tập sinh này rất thú vị, không phải lần này mà bình thường đã phát hiện ra rồi. Cao Trác Việt rất biết lấy lòng cấp trên nhưng mà không làm điều đó một cách rõ ràng và không làm phiền người khác, cũng tương đối có chừng mực, đi làm cũng chỉ nói những chuyện liên quan đến công việc, lúc hết giờ làm đụng phải cấp trên thì trò chuyện cũng rất tự nhiên. Nghĩ đến Cổ Phi ở Tây Bắc xa xôi khi còn trẻ có lẽ cũng chính là kiểu như này.

– Không đi đâu cả, lười lắm, đến quốc khánh còn phải đi công tác nữa. – Thượng Dương nói, – Nói tới thì quốc khánh sẽ đi tỉnh của em đấy, dự lễ cưới của bạn học đại học.

Bạn đại học sắp kết hôn cũng ở thành phố thuộc Nam Bộ Hoa Bắc, ngay gần thành phố địa cấp quê nhà của Cao Trác Việt, lúc hè có thông báo với các bạn học nói quốc khánh tổ chức hôn lễ, nơi đó cách Bắc Kinh không xa, đi tàu cao tốc có thể đi về trong ngày, Thượng Dương và người bạn này cũng khá thân thiết, đã hứa hẹn sẽ tham dự rồi.

Cao Trác Việt nói:

– Ồ thế thì cách thành phố của em gần lắm, đến lúc đó chủ nhiệm Thượng dự hôn lễ của bạn xong nếu muốn thăm thú gì gần đó thì em có thể đề cử ạ.

– Được, đến lúc đó xem tình hình rồi quyết sau. – Thượng Dương nói.

Ở cổng lớn của viện, hai người tách ra, Cao Trác Việt muốn bắt tàu điện ngầm đến ga xe lửa và bắt tàu cao tốc về nhà, Thượng Dương thì ở ngay mặt sau của cơ quan, cách chưa đến 1000 mét, tan làm đều đi bộ về nhà.

– Trung thu với người nhà vui vẻ nhé. – Thượng Dương nói.

– Tết Trung Thu vui vẻ! – Cao Trác Việt vẫy vẫy tay với Thượng Dương, vui vẻ sải bước với chiếc túi trên lưng, đối với những người trẻ đang đi học và làm việc ở bên ngoài, việc trở về đoàn tụ với cha mẹ thường là điều hạnh phúc nhất.

Thượng Dương dạo bước về nhà, lúc sắp đến cổng tiểu khu, từ xa đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, lưng quay về bên này, một tay đang cầm túi trái cây vừa mua một tay cầm túi vệ sinh cho chó, đứng ở cổng đang trò chuyện với một bà cô đang bế một chú chó nhỏ.

Nhìn tỷ lệ cơ thể dáng người của người này, chẳng phải chính là người đàn ông nhà mình không thể mua được quần để mặc đó sao?

Thượng Dương lại không nhận ra bà cô kia, nhưng lại nhận ra con chó nhỏ kia, đó cũng là người dân ở trong khu nhà này, bình thường khi gặp thì sẽ chơi đùa với chó của anh một chút. Biểu cảm của bà cô kia thần thần bí bí, giọng nói chuyện cũng không lớn, không rõ là đang nói về chuyện gì.

Thượng Dương lại nhìn quanh quất, rõ ràng không thấy chó nhà mình đâu, lẽ nào không có dây xích nên thoát đi chơi rồi? Kim Húc này sao chỉ mải nói chuyện với người ta thế không biết?

Anh bước nhanh tới, cũng gọi tên con chó:

– Bét ơi?

Con chó của anh tên là Elizabeth, là chó đực, đã được triệt sản. Mấy năm trước khi vừa mới ôm nó về nhà, cả người nó trắng tinh, chân màu vàng, liền đặt cái tên này dựa trên hình ảnh một con vịt ngoài hành tinh trong một bộ phim hoạt hình lỗi thời đang gây sốt vào thời điểm đó. Cơ mà đầu óc của con chó này không tốt lắm, khi được gọi tên đầy đủ nó thường không phản ứng, dần dần, nó bị đơn giản hóa chỉ còn từ cuối cùng.

– Bét ơi! – Thượng Dương gọi tiếp, vẫn không thấy chó nhà mình đâu, anh cũng đã đi tới trước mặt hai người kia.

Kim Húc quay đầu lại, bấy giờ Thượng Dương mới nhìn thấy chú chó Maltese bé nhỏ của anh được nhét vào bên trong chiếc áo khoác thường ngày của Kim Húc, dây kéo kéo lên đến nửa ngực, để lộ ra một chiếc đầu cún con.

Con chó nghe được tiếng gọi của Thượng Dương liền hưng phấn kích động muốn nhào ra ngoài, Thượng Dương liền ôm nó ra.

Bà cô kia nhận ra Thượng Dương, kết thúc cuộc trò chuyện bí mật với Kim Húc, còn nhiệt tình chào hỏi Thượng Dương, rồi bế chú Pomeranian bé nhỏ đi.

– Nó không muốn đi chỉ muốn ôm. – Kim Húc giải thích, hai tay hắn đều bận cả, không thể ôm, thế là đành phải nhét con chó nhỏ vào trong áo.

– Nó bắt ôm thì anh ôm à? Anh quá chiều nó rồi. – Thượng Dương nói, rất vô tình thả con chó xuống bắt nó đi, cũng trách Kim Húc, – Anh mới đến được hai tuần mà nó mập lên tận hai ba cân liền. Bác sĩ bảo nó phải vận động nhiều, không thì sẽ mắc bệnh tim, bệnh tiểu đường mỡ gan…

Con chó nhỏ kia dè dặt nhìn Thượng Dương, chưa chắc đã biết anh nói cái gì, nhưng khẳng định là biết đang nói xấu nó.

– Ờ. – Kim Húc nói với chó, – Ba mày đang sỉ nhục vẻ bề ngoài của mày đấy.

– … – Thượng Dương ước gì có thể sỉ vả hắn ngay tại chỗ, nhưng mà nhìn nhìn, người này bề ngoài quả thật là không thể sỉ vả gì được, trừ phi che lại lương tâm, thế là hậm hực mà nhịn lại, lại hỏi hắn, – Anh với cô kia nói chuyện gì thế?

Kim Húc nói:

– Cô ấy phản ánh với anh, nói hàng xóm tầng trên của mình nhìn rất hung hãn, ru rú trong nhà, nom rất giống tội phạm bỏ trốn.

Thượng Dương: -…

Khí chất của Kim Húc nổi bật đến mức ai nhìn thấy cũng sẽ lập tức nghi ngờ hắn là cảnh sát hoặc cho rằng hắn là quân nhân. Mà Thượng Dương ở tiểu khu này đã lâu, đương nhiên sẽ không chủ động giới thiệu nghề nghiệp của mình với hàng xóm, nhưng cũng chưa có hàng xóm nào hỏi anh có phải là cảnh sát không.

– Bà cô kia… rất… rất am hiểu pháp luật và có tinh thần cảnh giác nhỉ. – Thượng Dương nhớ lại, – Năm ngoái bà ấy tìm bảo an tiểu khu nói rằng trong tòa nhà của họ có nhà hoạt động phi pháp, giữa trưa không ngủ trưa tụ tập mại dâm làm bà ấy không ngủ được nên báo cảnh sát. Cảnh sát đi gõ cửa từng nhà để kiểm tra, cuối cùng là một học sinh cấp 3 nghỉ hè nghỉ ở nhà đã xem phim sếch, âm thanh mở hơi lớn.

Kim Húc đã làm cảnh sát, đối với những sự việc nhầm lẫn này quá quen thuộc rồi, nhưng nghe được vẫn mỉm cười.

– Một ngày nào đó cảnh sát sẽ không gõ cửa nhà chúng ta đâu chứ? – Hai người một chó đi vào hành lang chờ thang máy. Kim Húc nhẹ giọng nói, – Có đôi lúc giọng của em cũng rất lớn.

Thượng Dương: -…

Kim Húc vừa được kỳ nghỉ dài ngày một cái là đến Bắc Kinh với anh, cũng đã được gần hai tuần rồi.

Đôi nam nam này ngày nào cũng như ngày nào từ sáng đến tối bất kể ngày mưa ngày gió gần như không có ngày nào là nghỉ yêu đương, tích cực hơn cả so với ăn cơm và ngủ, còn đúng giờ hơn so với đi làm quẹt thẻ.

Lúc ban đầu cả hai còn e dè lịch sự có liêm sỉ, đóng cửa lại một phát là trong buồng ngủ có tiếng động ồn ào, làm cho con chó nhỏ cũng sốt sình sịch lo lắng vừa cào cửa vừa sủa inh ỏi, mới có mấy ngày người còn chưa thấy xấu hổ mà chó cũng quen dần mỗi ngày mấy lần làm nó cũng thấy mệt. Về sau đừng nói đóng cửa phòng lại nó chẳng thèm ngó tới, có đôi khi đôi nam nam này ở trong phòng khách ở trong bếp hôn hít tung trời bắn cả tia lửa, nếu con chó nhỏ không buồn ngủ thì sẽ xem náo nhiệt một lúc, không muốn xem thì ngã đầu ra ngủ, thịt ăn nhiều sẽ ngấy, phim sếch xem nhiều cũng phiền.

Lên tầng đi vào nhà, hai người đều đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Kim Húc thay bộ quần áo mà hắn đã chuẩn bị sẵn, Thượng Dương thì cởi áo cảnh sát muốn thay bằng áo sơ mi. Lúc đầu hai người tách nhau thay quần áo rồi bàn nhau đi ăn ở đâu, đầu tiên là loại trừ đồ ăn Pháp…

Tới nửa chừng thì tiếng nói chuyện im bặt.

Con chó nhỏ đang gặm đồ chơi bên ngoài hếch tai lên nghe nghe…Tới rồi tới rồi, âm thanh vừa quen thuộc vừa phiền phức lại tới nữa rồi.

Hết chương 27