Năm ngoái sau khi khôi phục kỳ thi đại học, các nữ sinh cấp ba cũng dần dần nhiều lên.
Thu Ca cũng muốn lên đại học, sau này vào thành đi làm.
Cha cô ấy là Thạch Đầu thúc không đồng ý, nói trong nhà nghèo lắm, đừng có tốn tiền nữa, thi đậu đại học thì sao chứ? Còn không phải cần lấy chồng mà sống sao?
Thu Ca bướng bỉnh, quỳ trước cửa cả một đêm.
Mẹ cô ấy thấy không lay chuyển được nên đã đồng ý.
Đồng ý là đồng ý, nhưng trước đó Thạch Đầu thúc cũng đã nói với Thu Ca rồi: Nếu không thi đậu thì về sau bất kể chuyện gì đều phải nghe người nhà.
Thu Ca đồng ý, không kể ngày đêm liều mạng học tập.
Trước kỳ thi tốt nghiệp khoảng một tháng, đột nhiên cô ấy lại phát điên.
Liều mạng làm bài, viết đầy hết tất cả giấy trong nhà.
Thậm chí trên đệm chăn, màn cửa, trên tường, trên mặt đất, trên mặt bàn, tất cả đều viết.
Bút máy sớm đã không còn mực nữa, nhưng Thu Ca vẫn như cũ nắm chặt dùng sức viết.
Vừa viết trong miệng còn lẩm bẩm, lúc giải đề còn cắn móng tay.
Móng tay đã bị cắn nát, vẫn không hề hay biết.
Mẹ cô ấy bị dọa sợ chết khiếp, bèn giằng lấy bút của cô ấy.
Thu Ca đã điên rồi.
Người nhà nhốt cô ấy lại.
Thu Ca ở trong phòng không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, miệng cứ một mực lẩm bẩm niệm niệm, chốc chốc là toán học, chốc chốc là vật lý, chốc chốc là hóa học, địa lý các thứ.
Còn cảm thấy mình đang thi đại học, lập tức nộp bài thi.
Nếu ai dám tiến lên quấy rầy, Thu Ca đều sẽ vừa cào vừa cắn, liều mạng phản kháng.
Lục thúc nói, Thạch Đầu cũng đặc biệt tới gọi ông đến xem.
Nhưng không nhìn ra là bị làm sao.
Chính là đã điên rồi.
Mẹ tôi cũng bảo:
"Đứa nhỏ này đáng thương, trước khi điên trong đầu toàn là thi đại học trở thành người thành phố, áp lực lớn quá.”
Chưa qua mấy ngày, thôn trưởng Điêu lại tới cửa cầu thân, nói lão ngũ Điêu Thế Đạt trong nhà phải lòng Thu Ca.
Thôn tôi tên là Kim Điêu Đồn, chủ yếu là hai họ Kim và Điêu.
Nhưng hai họ quan hệ vẫn luôn không tốt lắm.
Thạch Đầu thúc lúc ấy rất tức giận, nói nhà họ Điêu đến nhà ông chế giễu.
Lão ngũ Điêu Thế Đạt vậy mà lại đầy mặt chân thành, nói hồi đi học đã luôn thích Thu Ca rồi.
Nhà họ Điêu xuất ra năm trăm tệ sính lễ, ngoài ra còn mang theo tam chuyển nhất hưởng.
Tam chuyển theo thứ tự là máy may, xe đạp, đồng hồ, nhất hưởng là đài radio.
Mấy thứ này khi đó có giá trên trời.
Thạch Đầu thúc mừng vô cùng, cuống quít đồng ý.
Lúc ấy tuổi kết hôn vẫn là nam 20 nữ 18, chẳng qua mấy ngày, hai người đã cử hành hôn lễ.
Người trong thôn đều vụng trộm cười, nhà họ Điêu khôn khéo vậy mà lại cưới một cô con dâu điên?
Sau đó, Điêu Thế Đạt đi thi đại học.
Thi đậu điểm cao nhất khoa văn toàn huyện, vào đại học Bắc Kinh học.
Tôi nghe thế thì có chút không tin, Điêu Thế Đạt tuy khôn ranh, nhưng từ nhỏ học dốt thế, sao lại vậy được?
Nhưng giờ thi đại học rất nghiêm ngặt, căn bản không thể gian lận được.
Điêu Thế Đạt nhận được thư báo trúng tuyển chưa mấy ngày, Thu Ca liền treo cổ, chết tại nhà họ Điêu.
Lúc chết, nghe nói gầy đến độ da bọc xương, mắt chảy ra máu.
Thu Ca chết quá tà, không được nhập vào mộ tổ của nhà họ Điêu, thế là bị vùi vào loạn táng cương.
Sau khi Thu Ca chết ngày thứ hai, nhà họ Điêu cứ nghe thấy khắp phòng đều là âm thanh viết chữ soàn soạt.
Còn có tiếng tự lẩm bẩm.
Không chỉ lão ngũ Điêu Thế Đạt, mà bốn đứa con trai khác của nhà họ Điêu cũng đều gặp nạn, nghe nói ầm ĩ vô cùng tà môn.
Về sau nhà họ Điêu mời sư phụ trong thành đến xem cho, nói là Thu Ca oan hồn bất tán, không buông chuyện thi đại học xuống được, thấy con thứ năm nhà họ Điêu thi đậu, oán niệm quá nặng không chịu đi.
Nhà họ Điêu hoảng quá mức liền quàn hai lần.
Dùng người giấy tiễn oán niệm Thu Ca đi.
Người giấy đưa tang, người sống tránh né.
Ai ngờ tôi lại đụng phải.
…
Nghe Lục thúc kể xong những chuyện này, tôi nhất thời thương cảm cho Thu Ca.
Nhưng lại cảm thấy toàn bộ sự việc có hơi lạ.
Thu Ca vì thi đại học phát điên, tại sao phải tìm tôi chứ?
Lục thúc liền nói:
Quỷ với người không giống nhau.
Một khi đã chết mà còn oán niệm, thì đâu có lý trí gì đáng nói?
Đừng nói quỷ, cho dù là người, một khi bắt đầu ghen tị, oán hận lên, thì cũng không nói lý được.
…
Lục thúc thấy tôi không tin, liền đi một vòng trong phòng.
Cầm lấy đôi giày vải tôi mang lúc về thôn, lắc một cái, từ bên trong giũ ra một tờ tiền giấy.
Lục thúc lấy hai cây đũa kẹp tiền giấy giơ lên cho tôi xem:
“Thấy không? Tiền thuận lộ đã chuẩn bị xong cho con luôn rồi, người ta còn muốn mang con đi đấy.”
Mẹ tôi vừa thấy liền sợ, hỏi lão Lục phải làm sao bây giờ.
Lục thúc đốt hai tờ tiền giấy đó đi, rồi kêu tôi đưa hết những thứ có liên quan đến đại học ra.
Trong ba lô tôi mang về hai cuốn giáo trình đại học, định nghỉ hè sẽ học, còn có thẻ sinh viên nữa.
Lục thúc cất kỹ những thứ đó, lại bảo mẹ tôi đi hàng thịt mua con dê, cái kiểu bên ngoài trông nguyên vẹn nhưng nội tạng bên trong đã được xử lý ấy.
Cha tôi mua được dê về, Lục thúc lại đem sách với thẻ sinh viên của tôi nhét cả vào bụng dê, dùng tơ hồng buộc lại, hỏi sinh thần tôi, viết bát tự vào một lá bùa, nhét vào miệng dê.
Làm xong những thứ đó, Lục thúc treo dê lên cây táo trong sân nhà tôi.
Tôi hỏi này là định làm gì vậy?
Lục thúc bảo:
"Còn có thể làm gì? Lừa quỷ thôi!""
Lục thúc kêu cả nhà tôi trốn hết vào trong phòng, bất kể bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đừng lên tiếng, càng không thể ra ngoài.
"Sau đó thì sao ạ?" Tôi hỏi.
"Sau đó Thu Ca sẽ đến, nhưng ả sẽ coi con dê kia như con, sau khi mang dê đi thì con sẽ không có việc gì nữa.”
“Thế khi nào Thu Ca đến?” Mẹ tôi lại hỏi.
Lục thúc vân vê mấy sợi râu trên cằm, nói:
“Sớm đã đến rồi.”
…
Lời này vừa ra, cả nhà chúng tôi sợ đến mức ôm chặt lấy nhau, căng thẳng nhìn quanh phòng.
Lục thúc liền bật cười.
“Đến thì đến rồi, nhưng ban ngày ban mặt không gây sự được, nói không chừng đang nấp vào đâu đó nghỉ ngơi, không cần sợ, có sợ cũng phải đợi sau trời tối cơ.”
Trời tối.
Nhà tôi đã ăn cơm từ sớm, cài chặt cửa, cả nhà trốn trong phòng.
Đầu tiên mẹ tôi thắp đèn dầu, nhưng sợ Thu Ca tìm vào, lại thổi đi.
Trong phòng tối om một lúc, cả nhà bắt đầu thấy sợ, thế là lại thắp lên.
Người một nhà đều ngồi trên kháng, không ai nói lời nào, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không biết nên làm gì.
Tiểu Dũng móc từ ngăn kéo ra một bộ tú lơ khơ đã hơi bong mép, cười nhìn về phía chúng tôi, muốn chơi bài.
Mẹ tôi duỗi tay không tiếng động tát cho Tiểu Dũng một cái.
Tiểu Dũng lập tức che đầu bỏ lại bộ bài vào chỗ cũ.
Từ 8 giờ chờ mãi đến 12 giờ, trong sân không hề có một động tĩnh nào.
Lúc ban ngày dù sợ, nhưng dần dần, cũng không còn cảm giác nữa.
Tiểu Dũng ngáp hết cái này đến cái khác, tôi bị lây, cũng ngáp theo.
Cha tôi chỉ vào gối, ý là ngủ đi.
Chúng tôi liền nằm xuống.
Mơ mơ màng màng vừa muốn ngủ, mẹ tôi đột nhiên lay bả vai tôi, cha và Tiểu Dũng cũng chống người dậy, nghiêng đầu nghe động tĩnh ngoài sân.
Sạt sạt sạt…
Sạt sạt sạt…
Cô ta tới rồi!
Trong sân truyền tới âm thanh như tiếng quét rác.
Nhưng tiếng đó nghe nhanh hơn quét rác.
Giống như có thứ gì đó bén nhọn nhanh chóng róc xương lóc thịt.
Sạt sạt sạt…
Sạt sạt sạt…
Âm thanh này luẩn quẩn một lúc trong sân, rồi không vang lên nữa.
Sau đó là tiếng thịt bị xé rách, với tiếng xương cốt đứt gãy.
Trong âm thanh còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào, như chứa đựng vô tận oán độc.
Lúc này chúng tôi mới cảm thấy đáng sợ, tất cả đều bị dọa bịt chặt miệng, không dám thở mạnh.
“A…”
Ngoài sân truyền đến một tiếng kêu khóc rất nhẹ.
"Thả tôi ra… Cứu mạng với!"
Tiếng kêu khóc ngoài sân càng ngày ngày càng rõ ràng.