“Con biết lỗi chưa?” Quang Thuận đế hỏi. Di Nguyệt rũ mi mắt, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, nữ nhi biết lỗi.”
“Vậy phải làm gì?” Quang Thuận đế lại hỏi, vô cũng kiên nhẫn.
“Phải nhận lỗi.” Di Nguyệt xoay người, hướng về phía Thất công chúa khẽ nói: “Thất hoàng tỷ, muội thành thật xin lỗi vì đã gây chuyện với tỷ.”
Rõ ràng là cả hai gây sự với nhau, nhưng đến sau cùng Di Nguyệt chỉ xin lỗi, còn Thất công chúa lại phải chịu phạt. Rõ ràng là một sự thiên vị. Thế nhưng không một ai dám lên tiếng cả. Chỉ có kẻ ngốc mới dám lên tiếng lúc này. Hơn nữa, thật sự chuyện này từ đầu thất công chúa đã sai, Di Nguyệt cùng lắm cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi. Gậy ông đập lưng ông, âu cũng do tính tình của Tinh Mỹ mà ra.
.
.
.
Cung yến qua được khoảng một tuần, chuyện trong cung đâu lại vào đấy. Một sáng tinh mơ, Di Nguyệt dạo chơi trong Ngự hoa viên thì bắt gặp Hiền phi. Có thể nói, nàng ta là một trong những bông hoa rực rỡ nhất trong vô vàn hoa lạ trong cung Quang Thuận đế.
Hiền phi mặc bộ y phục có phần rực rỡ, theo sau là hai nha hoàn một che dù, một tỉ mẩn hầu hạ. Nàng ta nhẹ nhàng chạm vào cài cánh hoa, trông cực kì đẹp mắt. Nhìn Hiền phi rất vô hại, nếu không phải có kiếp trước, cả đời nàng cũng không nghĩ con người nàng ta lại mưu mô xảo quyệt, thủ đoạn tàn nhẫn đến vậy.
Xuân Thi là người thông minh, được hoàng hậu dạy bảo cẩn thận nhất để chăm sóc Di Nguyệt thật chu đáo. Nàng ấy và những người khác đã được dặn dò là nếu Di Nguyệt vô tình gặp được những phi tần khác thì phải hết sức chú ý, tốt nhất là đừng để có tiếp xúc quá gần. Hạ Uyển cũng tương tự. Bởi thế, khi trông thấy Hiền phi ở bên kia, Hạ Uyển liền lên tiếng: “Công chúa, hay chúng ta rẽ sang đường khác nhé?”
Thế nhưng, không ngờ Hiền phi lại nhanh hơn một bước. Nàng ta tiến lại gần chỗ nàng, khẽ cười: “Thần thiếp thỉnh an Cửu công chúa điện hạ.”
Di Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng ta, gật gật đầu cho qua. Nàng còn chưa kịp nói gì, nàng ta đã lên tiếng bắt bẻ: “Không biết… sao vừa nhìn thấy thần thiếp là công chúa liền muốn tránh? Hay là sợ làm bẩn mắt?” Hiền phi dùng khăn che nửa bên miệng, khẽ cười.
Là làm bẩn mắt chứ không nói ai làm bẩn mắt ai. Tức là nửa muốn khiêu khích nàng làm bẩn mắt nàng ta? Hừ! Có cửa sao?
“Nương nương nghĩ nhiều rồi. Do chủ tử của nô tỳ còn nhỏ lại thích nghịch ngợm, sợ làm mất nhã hứng ngắm hoa của nương nương nên mới muốn đi đường khác.” Xuân Thi thấy nàng lười đáp lời nên lên tiếng. Nhún nhường một chút cũng không sao, nhưng nếu để Cửu công chúa thật sự lên tiếng thì sẽ gặp rắc rối a!
“Thì ra là vậy…” Hiền phi híp mắt cười. Hai nha hoàn này xem ra không tồi, còn dám lên tiếng bảo vệ chủ tử. Nhưng người của kẻ thù càng thông minh thì càng nguy hiểm, nàng ta nghĩ mình nên dạy dỗ lại một chút. “Hay cho hai nha hoàn các ngươi lại dám lên tiếng đối chất như vậy… không biết hoàng hậu nương nương dạy dỗ thế nào mà lại để hai kẻ xất xược này đến bên cạnh Cửu công chúa, sợ là sẽ dạy hư nàng mất. Chi bằng để ta dạy dỗ lại một chút…”
Hiền phi híp mắt cười nguy hiểm. Nha hoàn bên cạnh như hiểu ý, lấy ra một cái roi mây. Dường như nàng ta thường hay phạt nha hoàn như thế nên trong người luôn có sẵn.
“A ~ Hay cho việc dạy dỗ thay.” Di Nguyệt chợt lên tiếng, giọng trong trẻo như tiếng chuông ngân. Nàng đi lên hai bước, đừng trước người của mình, phong thái giống Quang Thuận đế đến bảy, tám phần khẽ cười: “Người của ta, ai cho Hiền phi nương nương cái quyền ấy? Hửm?”
Hiền phi hơi sững người một chút. Nàng ta có nghe người ta đồn Di Nguyệt được cưng chiều, ngang ngược thành thói, chẳng coi ai ra gì. Nhưng nàng ta cứ tưởng nàng cũng lắm cũng chỉ là một tiểu hài tử được cưng chiều bảo bọc, bị dọa nạt một chút liền sợ hãi khóc lóc. Nào ngờ… khẩu khí cũng thật lớn!
“Hẳn Cửu công chúa đã quên, thần thiếp tuy không so được với hoàng hậu nương nương nhưng ít nhiều cũng là chủ tử trong cung. Không lẽ… muốn dạy dỗ nha hoàn cũng không thể hay sao?” Đúng vậy. Phi vị dù không so được với phượng vị, nhưng nàng ta cũng ở hàm tòng nhị phẩm. Nhất đẳng nha hoàn thì đã sao? Vẫn là dưới quyền của nàng ta.
Nhưng nàng ta lại quên một điều vô cùng quan trọng. Nha hoàn ở đâu cũng có thể, riêng nha hoàn ở Dạ Tinh cung thì tuyệt đối không thể!
“A ~ Chính là như vậy đấy! Nha hoàn ở Dạ Tinh cung, sợ là Hiền phi nương nương muốn cũng không thể đụng vào một sợi tóc của các nàng. Người của Cửu công chúa ta, ta không cho phép, ngoại trừ phụ hoàng và mẫu hậu, còn có người thứ ba có thể đe dọa sao?” Di Nguyệt không ngần ngại lên tiếng. Người ở Dạ Tinh cung của nàng thì chính là của nàng, chỉ là của riêng nàng.
Hiền phi sững sờ, không nghĩ Di Nguyệt lại có thể lớn gan đến vậy. Thái độ của nàng vô cùng bình tĩnh như thể đó là một điều đương nhiên. Mà chính xác thì nó vốn là điều đương nhiên. Di Nguyệt là ai? Hiền phi có thể so sánh được sao? Cho dù có đem chuyện này nháo tới tai Quang Thuận đế thì Di Nguyệt cũng chẳng chịu thiệt gì. Chỉ sợ Hiền phi sẽ gánh hậu quả.