Kim Loan Khải Hoàn Ca

Chương 8: "Ai chẳng biết phụ hoàng thương muội nhất?"



“Hừ! Cùng là lam y thì sao chứ? Chất vải trên người ngũ hoàng tỷ có thể so được với chất vải trên người cửu hoàng muội sao?” Giọng nói nghe có vẻ vẫn còn non nớt, song lại bộc lộ ra một chút gì đó kiêu căng phách lối. Chủ giọng nói là một cô nương phấn điêu ngọc trác, trông có vẻ nhỏ hơn Tuệ Nhi một chút.

“Thất hoàng tỷ đừng nói thế, chúng ta đều là nữ nhi của phụ hoàng, đãi ngộ đều như nhau cả chứ.” Di Nguyệt nhanh nhảu lên tiếng. Vị hoàng tỷ này của nàng tâm không ác, nhưng tính tình lại khá kiêu căng ngạo mạn, rất thích kiếm chuyện với những tỷ muội khác xem như thú vui. Đặc biệt là đối với Di Nguyệt, Tống Tinh Mỹ đặc biệt thích kiếm chuyện với nàng. Người ngoài không rõ nhìn vào còn tưởng rằng hai người là kẻ thù của nhau.

Mà thực ra thì dù nhìn trên phương diện nào hai người cũng đều giống kẻ thù. Đầu tiên chính là xuất thân. Nếu Di Nguyệt là đích xuất công chúa do hoàng hậu – người đứng đầu tam cung lục viện sinh ra thì Tinh Mỹ là nữ nhi do hoàng quý phi – tòng nhất phẩm phi vị sinh ra. Có thể nói, nếu không có Di Nguyệt thì nàng ta chính là công chúa có xuất thân cao quý nhất. Sự ra đời của Di Nguyệt đã làm vị thế của nàng ta bị suy giảm một bậc. Giữa đích xuất và thứ xuất luôn có sự hơn kém, nàng ta lại phải chịu thua thiệt trước một nha đầu nhỏ hơn mình bảy tuổi, điều này thật sự khiến nàng ta không vui.

Không chỉ là thứ bậc mà ngay cả cái tên của hai người cũng vô tình có một điểm gì đó rất trùng hợp. Tên của Thất công chúa có một chữ “Tinh” nghĩa là ngôi sao. Còn tên của nàng lại có chữ “Nguyệt” nghĩa là mặt trăng. Trên bầu trời đêm có trăng có sao, vậy ánh trăng luôn là điểm nhấn còn sao thì chỉ làm nền, trăng chỉ có một còn sao lại có muôn vàn. Cũng giống như dưới gối Quang Thuận đế có tận chín người con gái, nhưng chỉ có một trong số đó trở thành tâm can bảo bối của bậc đế vương.

Quay lại với chuyện đang diễn ra ở hoa viên, đây không phải là lần đầu Tinh Mỹ gây sự với hai nàng. Di Nguyệt cũng lanh lợi đáp trả, không để bản thân thua thiệt nhưng cũng không làm lớn chuyện. Sở dĩ nàng trả lời như thế là vì ở nơi này còn nhiều người khác, nếu để họ biết được Quang Thuận đế có sự thiên vị quá mức thì cũng không hay. Mà thật sự thì chất vải nàng mặc hôm nay vẫn là loại lụa tơ tằm được tiến cống hằng năm, chia đều cho mỗi cung, chẳng có gì quá đặc biệt cả.

Tinh Mỹ đáp ngay: “Cửu hoàng muội cứ đùa. Ai chẳng biết phụ hoàng thương muội nhất?”

Hoàng quý phi đang đi cùng một vị tỷ tỷ bên nhà ngoại, nghe thấy thế thì khẽ chau mày, gọi: “A Mỹ, con lại đây.”

Tinh Mỹ nghe mẫu thân gọi liền cùng tỳ nữ quay đi, trước khi đi còn không quên để lại cho hai nàng một ánh mắt không có mấy thiện ý. Hẳn nhiên nàng ta bị mẫu thân gọi qua là để trách mắng.

“Cửu muội đừng để bụng, Thất muội vốn dĩ đã là người như thế, không có ác ý đâu.” Tống Tuệ Nhi vẫn luôn như thế, giống với mẫu thân nàng là con người dĩ hòa vi quý, không hơn thua tranh giành với ai. Tấm chân tình của các nàng tuy tốt đẹp, nhưng ngay từ đầu nó đã không phù hợp ở chốn cấm cung. Sở dĩ còn có thể an ổn trụ được đến ngày nay, âu cũng là nhờ ân đức tổ tiên và hoàng hậu âm thầm che chở. Lại thêm chuyện mà Tinh Mỹ vừa nhắc Tuệ Nhi cũng không mấy để tâm. Thật lòng, lúc ban đầu có lẽ còn có đôi chút. Nhưng qua thời gian nó cũng bị lãng quên. Dẫu sao Di Nguyệt cũng chỉ là một đứa bé đơn thuần, nàng chẳng có lỗi gì cả. Nếu muốn trách, hãy trách các nàng không chui ra từ bụng hoàng hậu nương nương.

“Muội biết. Nào, tỷ tỷ qua kia chơi với muội, đừng để thất hoàng tỷ làm ảnh hưởng tâm trạng. Tỷ xem, năm nay hoa nở đẹp thế này, phải thưởng thức cho trọn vẹn chứ.” Di Nguyệt thật sự không quan tâm, nàng kéo Tuệ Nhi sang một góc khác, nơi hồ sen đang nở rộ.

“A Nguyệt, đừng đứng quá gần mép hồ, sẽ nguy hiểm lắm.” Tuệ Nhi nhắc nhở nàng. Hồ sen này có một cây cầu dài bằng đá bắc ngang qua, nối với một khu hoa viên khác, đó cũng là nơi mà hoàng thượng cùng mấy vị đại thần đang thưởng hoa. Vài tiểu thư và công tử khác cũng đang nô đùa ở đây. Ngoài ra, một vài nha hoàn còn được phân phó ở sẵn trên thuyền để chèo đưa người ra giữa hồ.

Di Nguyệt nhìn chiếc thuyền đầy thích thú, kéo tay: “Ngũ tỷ tỷ có muốn đi không?”

“Tỷ không đi đâu, muội cứ đi trước đi. Tỷ ở đây chọn cho muội vài bông hoa thật đẹp, thế nào?” Không phải Tuệ Nhi không muốn đi theo để canh chừng Di Nguyệt, chỉ là nàng ta vốn sợ nước nên không thể cùng nàng ra đó.

“Vâng.” Thật sự, Tuệ Nhi giống như tỷ tỷ ruột của nàng vậy. Nàng ấy không nâng cao giẫm thấp, càng không phải vì vị thế của nàng mà nịnh bợ. Tống Tuệ Nhi đối với Tống Di Nguyệt thật sự là cả tấm chân tình.
— QUẢNG CÁO —