Quang bước vào phòng phó giám đốc khách sạn Elise, anh ta ngạc nhiên nhìn cô gái trẻ tên Ngân nằm trên sofa, cau mày quay sang hỏi sếp Long vừa bế Ngân đặt xuống đó:
– Anh làm gì mà cô ta ngất thế này, có cần mang cô ta đi viện không anh?
– Không cần, sốc thì ngất đi thôi, chốc cô ta tỉnh lại ngay ấy mà!
– Làm sao mà lại sốc?
Quang nhìn Long bằng cái nhìn ngờ vực. Long xì một tiếng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa đối diện sofa dài nơi Ngân nằm, vừa đưa mắt nhìn vào nơi phồng to trên ngực Ngân hớ hênh dưới lớp áo sơ mi trắng vừa trả lời:
– Bị bồ cắm sừng thì sốc chứ sao? Mày nghĩ anh mà thèm làm gì nó à?
Quang bĩu nhẹ môi nghĩ thầm. Ông chả thèm chảy nước dãi ra còn cứng giọng. Anh ta tò mò, có chút thương cảm cho cô gái mà nói:
– Sao phát hiện ra thế anh, chẳng lẽ…
– Bồ cô ta dắt gái vào đây đúng lúc cô ta nhìn lên camera, haizz!
Long ngả người ra sau ghế, ngán ngẩm nhìn lên màn hình camera nơi cánh cửa phòng kia vẫn đóng im ỉm. Thằng kia đúng là cái thằng hèn. Dù Long có ăn chơi thế nào anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội ai đó. Không cam kết thì sẽ không có phản bội, đơn giản thế thôi. Đương nhiên chuyện cam kết với ai đó là chuyện Long xác định sẽ không bao giờ làm, hai mươi tám năm qua như vậy và tương lai cũng sẽ như vậy.
Ngân lơ mơ mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong phòng làm việc của Long, lại nhớ ra chuyện ban nãy mà cô hoa mắt, đầu óc váng vất, trái tim vẫn còn đau như ai cào xé, lập tức gượng dậy, thẫn thờ đi về phía cửa. Trong cơn hoảng loạn khi nãy cô đã nghĩ đến cái chết, nhưng không… làm sao Ngân có thể chết được, cu Mầm… Ngân mà chết đi rồi thì ai sẽ lo cho con đây?
– Cô đi đâu thế?
Long hỏi với theo. Ngân không trả lời, cứ thế bước từng bước như ở trong một cơn ác mộng. Điều gì là quan trọng nhất lúc này? Chính là việc làm, Ngân phải có việc làm để có thể giành quyền nuôi con một khi cô tung hê tất cả. Đánh ghen, xông vào căn phòng kia cho đôi gian phu dâm phụ một trận không phải là việc nên làm. Ngân biết Bảo vẫn thương con lắm, anh ta chưa từng chán nản vì sự chậm chạp của con. Anh ta từng an ủi Ngân rất có thể cu Mầm có bộ não thông minh hơn những đứa trẻ khác nên cần thời gian để hoàn thiện não bộ trước khi có thể nhanh nhẹn bình thường. Trong lòng anh ta, cu Mầm vẫn là máu mủ mà anh muốn giữ lấy. Đó cũng là nguyên nhân khiến anh ta muốn giữ mẹ cho con, muốn giữ yên ấm gia đình mà quyết không cho Ngân đi làm, càng nghĩ mà Ngân càng đau đến quặn thắt ruột gan. Anh ta đã tính toán rất kỹ, đúng là kẻ thông minh, đến ngoại tình cũng còn chẳng có sơ hở. Điện thoại kia thì có là cái gì, anh ta hoàn toàn có thể xài thêm hai ba chiếc khác để mà liên lạc với người tình, chỉ là anh ta e sợ cô bồ kia làm phiền đến điện thoại chính của anh ta nên anh ta buộc phải đặt mật khẩu với Ngân, ngay khi anh ta biết cô lén đọc tin nhắn của anh ta.
Ngân ơi, sao mày không sớm nhận ra điều này, không sớm nhận ra bộ mặt thật của anh ta để không phải đau đớn đến kiệt cùng, không cảm thấy đất trời sụp đổ như bây giờ?
Láng máng nghe Long hỏi, Ngân trả lời trong vô thức như người mộng du:
– Tôi về làm việc.
– Vậy cô chấp nhận làm ca tối à?
Ca tối? Không… làm sao Ngân làm ca tối được? Ngân có thể nhờ ai trông con được? Ngân nhớ ra nguyên nhân vì sao cô đến đây, tâm trí bỗng trở về với thực tại, Ngân quay lại nhìn Long, cố gắng trấn tĩnh để trả lời:
– Tôi đồng ý mời anh bữa trưa mai.
Long cau mày, trong lòng chẳng thấy vui vẻ gì. Cô ta đang trong cơn đau đớn cực hạn mà anh có thể cảm nhận được, bất giác anh thấy có gì đó nằng nặng đè lên ngực mình…
Long gật nhẹ rồi hỏi:
– Không vào kia cho bọn nó một trận đi? Sợ đánh ghen ngược thì nhờ ai đi cùng.
Ngân lắc đầu, nước mắt lại khẽ lăn trên má. Ngân gạt vội nước mắt, sụt sịt nói:
– Không… người không còn yêu, có giữ cũng chẳng được. Tôi được về rồi chứ?
– OK.
Ngân quay bước trở lại quầy lễ tân. Trà vẫn đang làm việc. Ngân liền gọi cho Lan để báo, lúc này Ngân lại gọi được cho cô bạn.
– Lan à, tao đã nói với ông Long rồi, từ mai tao vẫn làm ca ngày mày ạ.
– Thế à? Lão Toàn vẫn chưa về, chẳng biết đi đâu tao không liên lạc được. Thế được rồi, mày cứ về đi, để mình cái Trà ở lại làm việc cũng được.
– Cảm ơn mày.
Ngân vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt mũi. Giờ không phải là lúc yếu đuối, cô đâu phải chỉ có một mình. Cô còn cu Mầm, nó cần cô và cô cũng cần nó hơn bất cứ điều gì trên cõi đời này. Vậy thì cần phải mạnh mẽ đối diện tất cả!
Video quay cảnh chồng cô ngoại tình? Đúng rồi, cô cần có nó, cũng có nghĩa cô cần nhờ Long. Nhưng mà… nghĩ đến việc nhờ hắn Ngân khẽ run lên, hắn chẳng dễ dàng mà đưa cho cô đoạn video đó, thôi cô sẽ tìm chứng cớ sau vậy, ít nhất khi hợp đồng làm việc của cô ở khách sạn này cô có trong tay, cô có thể chứng minh mình đủ khả năng nuôi con thì cu Mầm sẽ thuộc về cô. Dù là đau đớn nhưng Ngân không bao giờ chấp nhận được việc chồng cô ngoại tình, hơn nữa… anh ta đã không còn là của cô, ánh mắt anh ta, thân thể anh ta, suy nghĩ của anh ta… tất cả đều hướng về một nơi nào đó hoàn toàn không phải là cô nữa rồi. Từ lúc nào như vậy? Có phải từ hai tuần trước đây khi vợ chồng cô không quan hệ, hay… từ lúc chồng cô đi họp lớp về. Cô có cảm giác chính từ thời điểm đó, dù chẳng có bằng chứng nào nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ không thể xem thường. Rõ ràng… buổi gặp mặt đó đã khiến chồng cô thay đổi.
Ban nãy nhìn qua màn hình camera, chồng Ngân thì Ngân không thể nhầm được nhưng cô gái đi cùng chồng cô, cô không thể nhớ rõ mặt. Ngân rất muốn nhìn rõ cô ta là ai, cô ta là kẻ nào mà độc ác đến như vậy, đang tâm là kẻ thứ ba cướp chồng cướp cha của con cô như vậy? Cô căm hận hai con người tồi tệ đó bao nhiêu lại thương con thương bản thân mình bấy nhiêu. Bốn năm… bốn năm thanh xuân đằng đẵng một lòng một dạ với chồng, đổi lại cô được gì? Cô đích thực là con ô sin, là cái máy đẻ trong sự ghẻ lạnh của gia đình nhà chồng, không hơn không kém. Cô cứ ngỡ chồng cô yêu thương cô, vậy mà… nghĩ lại mọi chuyện, có bào chữa thế nào anh ta vẫn là kẻ thờ ơ trước những gì diễn ra, mặc kệ như không hay biết trước những khó khăn Ngân phải chịu, một mình chăm con, một mình chăm mẹ chồng ác nghiệt, chăm em chồng lười nhác hỗn xược. Tiền chồng kiếm được Ngân cũng chẳng bao giờ biết đến, ừ thì là của chung, của chung nhưng trong tài khoản của chồng để dành cho những việc lớn lao, còn những gì cần đến tiền hàng ngày Ngân vẫn luôn cứ chắt chiu. Kết cục thì thế này đây, cứ tưởng là mâu thuẫn nhưng thực ra chẳng có gì là mâu thuẫn cả… Ngân tự trách mình ngu ngốc, tự thấy bản thân mình quá đỗi nhu nhược, đã nghĩ cho kẻ khác quá nhiều để rồi chính kẻ đó cầm dao đâm thẳng vào trái tim cô một nhát dao chí mạng. Đau, đau quá, nỗi đau khiến mặt mũi Ngân tím tái, cô bỗng cảm thấy buồn nôn vội chạy vào bồn cầu nôn ọe.