Nhìn cô gái dịu dàng trong vòng tay, những ngón tay Long khẽ nâng cằm cô lên đối diện với anh, không để cô có cơ hội chạy trốn anh liền cúi xuống áp môi mình lên môi cô.
Ngân ngây người nhìn Long, khi bờ môi mềm mại của người đàn ông trước mặt áp lên môi mình, cô lập tức cúi xuống. Làm sao Ngân có thể cho phép mình hôn một người đàn ông còn xa lạ? Cô lúng túng, mặt mũi bỗng nóng ran lí nhí:
– Đừng… tôi… chưa sẵn sàng… hơn nữa… tôi… vẫn đang là người… có gia đình.
Yết hầu chuyển động, Long nuốt một ngụm khô khốc. Bảo đại thiếu gia đây phải chờ đợi từ trước đến giờ chỉ có cô gái này mà thôi!
Ngân đẩy Long ra, cô lau sạch nước mắt lấy lại bình tĩnh, không nhìn Long mà nói:
– Từ 01/10, Long Thành sẽ chuyển đến đây một vạn gạch cho đợt 1. Hôm ấy tôi sẽ có mặt ở đây.
– OK. Về thôi.
Long quay người bước đi trước, nhìn tấm lưng cao lớn trước mặt, Ngân bỗng tự trách mình khó tính, nhưng… chắc chắn là không thể, giới hạn trong cô không cho phép. Dù cô có thuận theo Long đi chăng nữa, lúc này vẫn còn là quá sớm.
Long không nói thêm lời nào với Ngân suốt quãng đường về, chỉ đơn giản thả Ngân ở sân trước khách sạn. Vẻ thờ ơ của Long làm Ngân có gì đó hơi chột dạ, không lẽ anh ta giận cô? Đứng bên chiếc xe LEAD, Ngân khẽ lắc đầu nhìn Long bước vào sảnh khách sạn, trong lòng cô lúc này rất rối. Long khẳng định sẽ giúp cô đòi quyền nuôi con, cô biết ơn anh ta hơn bất cứ ai, nhưng thái độ kia quả thực khiến Ngân có đôi chút e ngại. Long vẫn chỉ là một đại thiếu gia coi người khác là kẻ phục tùng mình, thế nên khi không vừa ý anh ta lập tức tỏ thái độ. Ngân chẳng biết phải nghĩ sao nữa. Cô thầm mong bản thân mình không cần nhờ đến bất cứ ai.
Chiều hôm sau, Ngân đang trong giờ làm việc, bất chợt Hằng xuất hiện trước mặt Ngân. Chị ta hầm hầm bước vào cửa hàng, vứt điện thoại ra bàn rồi ngồi xuống sofa, nhìn Ngân thắc mắc:
– Trên tổng công ty có lệnh cho em nghỉ việc, chị chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa!
– Nghỉ… nghỉ việc sao chị?
Ngân ngơ ngác hỏi lại, chẳng phải hợp đồng lao động Ngân mới được ký với tổng công ty cách đây có hai ngày thôi sao?
– Ừ. Bên tổng sẵn sàng đền bù hợp đồng tháng lương này cho em. Em đã đắc tội với ông nào trên tổng à?
Đắc tội? Ngân lạnh người rồi gật nhẹ. Phải rồi, Phạm Kiều Trinh hoàn toàn có thể gây áp lực để tổng công ty vật liệu xây dựng này sa thải cô. Cô chỉ không ngờ cô ta hành động nhanh đến vậy. Mới có hai ngày thôi cô ta đã muốn đẩy Ngân vào cảnh không công ăn việc làm. Chết tiệt!
Ngân nhẹ giọng nói với Hằng:
– Em hiểu rồi chị. Trên tổng công ty đã quyết thì em làm sao mà chống lại được. Nhưng… hợp đồng với khách sạn Elise còn chưa thực hiện… em có tên trong phụ lục hợp đồng…
– Được rồi, cái này thì em cứ làm với họ bình thường thôi, nhưng việc cung cấp gạch chỉ diễn ra trong mấy tháng đầu họ thi công và sẽ theo đợt, thế nên không ổn định đâu.
Hằng thở dài một hơi, thời gian làm việc với Ngân chưa lâu nhưng Hằng cảm thấy quý mến cô gái này, hôm trước Hằng bực mình thì nói vậy thôi chứ cũng không định cho Ngân nghỉ việc, dù có không ký nổi hợp đồng với Elise đi chăng nữa, ai ngờ con bé lại ký xong xuôi làm Hằng cũng bất ngờ. Lúc này nghe tin sốc mà Hằng bực bội lắm, có điều trên kia đã quyết thì Hằng cũng không làm gì được.
Ngân bặm môi, cô nói nhỏ:
– Em làm nốt chiều nay rồi sẽ nghỉ.
Ngân đã được Trinh cảnh cáo lần đầu tiên. Chuyện không hề đơn giản một khi cô ta quyết tâm giành giật cu Mầm. Bất giác, trong đầu Ngân lại nghĩ đến Long… Cô chỉ có anh ta là chỗ dựa, chỉ là… anh ta…
Mấy ngày tiếp theo Ngân đem hồ sơ đi xin việc nhưng tiếc là chẳng nơi nào nhận. Cứ thế này thì… cu Mầm sẽ thuộc về Bảo và cô ta mất!
Bốn giờ chiều một tuần sau đó, ngại ngần một hồi, Ngân đành bấm số Long.
– Anh Long… tôi thất nghiệp rồi. Tổng công ty vô cớ hủy hợp đồng.
– Đến khách sạn đi.
Long còn bực bội nhưng vẫn nói ra một câu như chiếc phao cứu sinh cho Ngân lúc này. Tim đập thình thình, Ngân phóng xe đến khách sạn Elise.
Sau lời mời vào quen thuộc, Long chau mày khi thấy Ngân. Anh không ngờ bọn người kia hành động nhanh như vậy, đây chẳng phải… lại là cơ hội tốt cho anh sao? Long e hèm, quay về góc phòng phía Quang hất nhẹ hàm. Quang cười cười:
– Em về trước đây anh Long. Chào Ngân nhé!
Quang lập tức sắp đồ đứng dậy bước khỏi phòng, không quên khép lại cửa, để lại Ngân tim đập chân run đứng trước Long.
– Lại đây!
Lại… lại đây? Trống ngực đập thình thịch, Ngân đành tiến lại đứng cạnh Long. Long vươn tay, cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Ngân nằm gọn trong lòng anh.
– Làm việc ở đây, sẽ không ai cho cô thôi việc!
– Việc… việc gì?
Mặt mũi Ngân ửng đỏ như thiếu nữ trong lòng Long làm anh khẽ nuốt nước bọt, lòng rung động không ngớt, không quên chửi thề một tiếng. Mẹ kiếp, đàn bà một lứa mà…
– Làm những gì cần làm.
Long nhếch nhẹ khóe môi, bàn tay xoa nhẹ mông Ngân, nói ra những điều chính xác lúc này anh nghĩ. Bảo Long nghiêm túc ư? Thực ra thì… Long chưa muốn.
Ngân co rúm người làm Long không khỏi buồn cười, nhưng cô tuyệt nhiên không phản đối, chỉ quay mặt sang hướng khác, khóe mắt khẽ rơm rớm.
– Sáng mai cô đến đây. Sẽ có hợp đồng cho cô tại Elise.
Long thả nhẹ một câu, vẫn không chịu buông cô gái đáng yêu này ra. Thân thể đàn bà Long đâu có lạ, nhưng Long chỉ lạ một điều, cảm giác ôm cô ta sao lại dễ chịu đến vậy?
– Tôi… tôi biết rồi. Giờ… tôi đi được chứ?
– Chưa, sao dễ thế được?
Long chỉ tay vào má lúm chờ đợi, Ngân chúi mặt đập môi vào má anh ta một giây rồi vùng khỏi người Long, lúng túng nói:
– Mai… mai tôi có mặt.
Thế gọi là thơm má sao? Long bực bội đạp mạnh chân vào thành bàn, cô ta là gái mới lớn đó hả? Chỉ thơm má thôi cũng không xong, chẳng lẽ Long lại phải dạy dỗ cô ta?
Ngân vẫn còn chưa hết run rẩy. Tại sao ở gần Long tim Ngân lại đập mạnh như vậy? Ngân bực chính mình, nhớ ra phải về đón con Ngân cố gắng trấn tĩnh lại.
Lòng Ngân vẫn đau như dao cắt mỗi khi nghĩ đến Bảo, suốt từ hôm đó Ngân chẳng gặp lại anh ta. Bà Dư đã nghe được những lời ầm ĩ của vợ chồng Ngân, thái độ bà ta là mừng thầm trong bụng. Đương nhiên bà ta chỉ mong mẹ con Ngân sớm cút khỏi ngôi nhà này mà thôi. Bảo sẽ sớm rước về cho bà một cô vợ mới xứng đáng với nó, đẻ ra những đứa con thông minh nhanh nhẹn như nó. Thế nên bà ta thầm đếm ngược thời gian để thoát khỏi đứa con dâu lì lợm chẳng bao giờ biết quà cáp nịnh bà lại còn có gen ba ngơ trong máu. Ngày đó bà ngăn thế nào cũng không được, thằng con bà cứ như ma xui quỷ khiến đòi lấy con nhỏ này cho bằng được, ơn giời giờ nó cũng sáng mắt ra rồi, may mà còn sớm!
“Ngân à, chị chẳng muốn triệt đường sống của em đâu, em cứ để con cho anh Bảo nuôi, chị đảm bảo sẽ xin cho em vào một chỗ ngon lành. Em còn trẻ, còn có cơ hội làm lại với người sau, đứa con với anh Bảo khi đó lại thành rào cản đấy, em cứ nghĩ cho kỹ đi.”
Khốn nạn thật! Ngân muốn đập điện thoại vào mặt cô ta cho hả cơn tức giận. Hai kẻ ích kỷ vô đạo đức, Ngân khinh bỉ bọn họ! Người như cô ta mà đòi làm mẹ cu Mầm sao? Không đời nào Ngân chấp nhận chuyện đó! Nhưng nhìn lại bản thân mình… Ngân lại nghẹn lòng. Liệu rằng Ngân có đang hành động đúng hay không? Liệu một khi hiểu chuyện, cu Mầm có trách Ngân không? Ngân chỉ biết ôm lấy con mà khóc, nỗi khổ tâm này ai hiểu được cho cô?