Ngân nén nỗi đau trong lòng, đưa tay vuốt nhẹ má con. Thằng bé tỉnh dậy khóc một hồi rồi lại ngủ, con khó chịu mấy vết xây xước vừa được bôi thuốc. Ban nãy cô giáo của Mầm giúp Ngân đưa con về phòng bệnh nội trú, Ngân chẳng trách cô ấy thêm mà chỉ cảm ơn cô. Cu Mầm không hoàn toàn bình thường nên rất khó để quản lý con như những đứa trẻ khác, cô ấy lại còn trẻ chưa có con, hơn nữa cũng nhờ va chạm mà bệnh tình của con được phát hiện.
Bệnh viện nơi cu Mầm được đưa vào là bệnh viện quốc tế với những trang thiết bị hiện đại cùng đội ngũ bác sĩ giỏi, thế nên Ngân tạm yên tâm phần nào. Nhìn những hình ảnh chụp não trong hồ sơ bệnh án, Ngân chỉ biết lạnh người trước khối u nhỏ nhưng là cả vấn đề trong hộp sọ của con. Nếu không phẫu thuật sớm, khối u sẽ ngày một lớn và gây ảnh hưởng đến tính mạng, dù có là u lành đi chăng nữa, không kể trường hợp chuyển biến sang ung thư. Chẳng còn con đường nào khác, chỉ có thể đối diện mà thôi. Tất cả là ý trời, con đến với cô là ý trời, vậy thì những gì không thể quyết định như lúc này, cô chỉ có thể cầu nguyện và dũng cảm đối mặt. Nghĩ vậy rồi mà nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng…
– Em ăn chút gì đi, tối nay hai đứa kia đòi ở lại chăm con đấy!
Long bước đến trước mặt Ngân, anh đặt hộp cơm nóng lên bàn inox. Nhìn cô lòng anh đau nhói. Cảm giác đau lòng này trước giờ anh chưa từng trải qua, thực sự là khó chịu, thế nhưng anh cũng hiểu từ lúc nào bản thân mình đã coi mẹ con Ngân như một phần thân thể. Anh chẳng thể làm gì ngoài việc hỗ trợ tài chính cho mẹ con Ngân yên tâm điều trị, dù Bảo và Trinh cũng chẳng thiếu tiền. Ít nhất đó cũng là may mắn của thằng bé so với nhiều đứa trẻ khác trên thế giới này rồi.
Ngân lắc đầu, cô lau nước mắt nói nhỏ:
– Em không ăn đâu, chẳng thể nuốt được. Anh nói Bảo về đi giúp em được không?
– Bọn nó bảo thay ca, anh nghĩ vậy cũng tốt vì em cũng cần phải nghỉ ngơi nữa, cuộc chiến này còn dài, em cần phải mạnh mẽ.
Long nói đúng, Ngân hiểu là như vậy nhưng cô không muốn xa con một chút nào cả. Thằng bé vẫn chưa biết mình đang gặp phải chuyện gì, nó vẫn nghĩ nó được đưa đến một nơi ở mới mà thỉnh thoảng trong đời nó lại gặp. Tội nghiệp con, thời gian gần đây con chẳng được yên, bao chuyện xảy đến làm con khó có thể thích nghi, nhưng cuối cùng con vẫn phải thích nghi, đến nỗi như lúc này con lại có thể ngủ ngon lành ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nghĩ vậy thôi mà nước mắt Ngân lại chảy dài, lòng đau như xát muối. Con còn nhỏ quá, nỗi đau của con phải làm sao để mẹ có thể gánh giúp con đây?
– Vậy tối mai bọn họ hãy ở lại, đêm nay em muốn ở với con.
Ngân hít một hơi quyết định, ít nhất buổi tối đầu tiên con ở lại đây cô muốn được ở cùng con. Long gật đầu, anh bước ra nói với Bảo và Trinh, dù không muốn nhưng hai người đó cũng chấp nhận ra về. Tối hôm sau, hai người họ vào ngủ với con. Trinh ôm thằng bé ngủ còn Bảo nằm ở gần đó. Phòng có một giường bệnh tự động nâng hạ và một giường cho người nhà. Thằng bé từ ngày đi lớp ngoan ngoãn, ai bế cũng được, rất biết điều, hơn nữa nó cũng không lạ gì Trinh nên con cho cô ta ôm. Con vẫn tỉnh táo nhanh nhẹn, dường như chưa có biểu hiện gì khác thường, chỉ thi thoảng con lại ngẩn ngơ một hồi rồi tỉnh táo trở lại, thế nên chưa gọi là chăm sóc mà chỉ là ở bên chơi với con, giữ con ở yên mà thôi. Ngân không muốn nhưng cô đâu thể ngăn cản Trinh cưng nựng cu Mầm. Sớm muộn Trinh cũng là vợ chính thức của Bảo, cũng có nghĩa cô ta là mẹ ghẻ của con cô. Nếu cô ta thật lòng yêu thương cu Mầm thì cũng là tốt cho con.
Cu Mầm vốn có thể lực tốt, trước giờ con cao lớn hơn bạn bè đồng trang lứa nên con chỉ cần hai ngày chuẩn bị sức khỏe và tinh thần để làm tiểu phẫu sinh thiết. Chắc chắn dù có là tiểu phẫu hay đại phẫu, thì việc tác động vào sâu trong não luôn kinh khủng khiến bất kỳ ai xanh mặt.
Hay tin cu Mầm gặp chuyện dữ, Lan và Hùng sớm có mặt động viên mẹ con Ngân. Từ hôm ấy Hùng cứ bám lấy Lan không rời, anh ta lấy cớ chăm sóc Lan để được ở bên cô, đến đêm Lan phải đuổi, lấy cớ cô sợ mang tiếng với những người cùng xóm trọ anh ta mới chịu ra về. Chẳng hiểu sao trong lòng hai người cứ vui như trúng tà, dù ngoài mặt Lan còn tỏ vẻ lạnh lùng. Trên hết Lan sợ bị Hùng bỡn cợt. Hùng đâu phải là người mà Lan có thể điều khiển, vậy thì nếu anh ta không thật lòng, cô sợ anh ta nhiều hơn là thích sự quan tâm chăm sóc của anh ta. Thế nhưng, dường như chính thái độ quan tâm đó khiến lòng cô dần hướng về anh ta, cô sợ mình sẽ yêu anh ta, vì thế cô lại càng khó tính, dù thi thoảng lại phì cười trước những gì anh ta làm. Hùng thì khác, anh ta chỉ hành động theo cảm xúc của mình. Được ở bên Lan, anh ta thấy vui, không chỉ vì cảm hứng tình dục, y như thằng Long nói, vậy thì chẳng có lý do gì ngăn cản để Hùng không tiếp tục chuyện này cả.
Sáng ngày thứ ba ở viện, khi chỉ còn một tiếng nữa là ca tiểu phẫu được tiến hành, Ngân ôm lấy con thì thầm, cô muốn giải thích phần nào để trấn an nỗi đau sau phẫu thuật cho con, dù có thể con không hiểu:
– Mầm sắp phải đánh nhau với quái vật rồi, con có sợ không?
Thằng bé ngây thơ đã được cô giáo kể cho nghe nhiều chuyện cổ tích, mắt nó sáng lên đầy dũng cảm. Con ngoan quá, chưa gì đã thể hiện sức mạnh đàn ông rồi.
Cu Mầm nghe mẹ hỏi quyết định lắc đầu, ra chừng nó không sợ đâu. Ngân mỉm cười, nỗi đau trong lòng lại dâng lên nhưng cô cố gắng nén lại, nén cả những giọt nước mắt chực rơi. Long đỡ lấy cu Mầm, anh nựng nịu thằng bé, tiếp lời Ngân nói với con:
– Cu Mầm của ba giỏi lắm. Nhưng quái vật sẽ đánh con đau lắm đấy, con có khóc không?
Mầm vẫn kiên quyết lắc đầu. Ngân vui trước sự dũng cảm của con, cô xoa đầu con, nước mắt không kiềm được mà lại lăn dài.
– Con cứ khóc… nhưng con đừng sợ quái vật, đừng sợ đau, đừng bỏ chạy… đừng bỏ mẹ bỏ ba… con nhé!
Không biết thằng bé có hiểu lời mẹ nó nói hay không, nhưng nó nhìn Ngân mím môi gật nhẹ. Long kéo Ngân vào lòng, anh ôm cả hai mẹ con trong vòng tay, cảm giác như anh đang có cả thế giới trong tay. Nhất định cu Mầm sẽ không sao đâu, anh tin là như vậy!
Việc thực hiện tiểu phẫu đòi hỏi tay nghề chuyên môn cùng trang thiết bị tối tân, may mắn cho cu Mầm, bệnh viện đã thực hiện thành công cho con như rất nhiều ca bệnh khác. Sau ca tiểu phẫu là những giờ phút nín thở chờ đợi kết quả, việc chăm sóc con lúc này có cả đội ngũ y tá hỗ trợ. Thuốc mê tan là quãng thời gian con đau và khóc, Ngân chẳng thể làm gì ngoài chờ đợi trong niềm tin cùng hi vọng. Mấy ngày chờ đợi dài như cả thế kỷ, Ngân kiên quyết ở lại bệnh viện với con. Lần đầu tiên con đau đớn như vậy, làm sao cô có thể xa con được? Trước thái độ của Ngân, Bảo đành thôi, anh ta cũng trầm lặng chờ đợi kết quả của con, ruột gan chẳng có lúc nào yên.