Kim Ốc Oán

Chương 2: Gặp lại, cảnh còn người mất



Đường cái thành Trường An vẫn luôn huyên náo như thường lệ. Một nữ nhân mang khăn che mặt, mái tóc dài búi lên rất đơn giản, mấy sợi tơ rủ xuống che một bên khuôn mặt. Toàn thân mặc một màu trắng thuần, da dẻ trắng trẻo, ánh mắt xoay chuyển khí chất cao quý không nói nên lời.

Cô nương này hai năm trước từng xuất hiện ở Trường An, lúc ấy vì đang gặp phải chuyện phế hậu Trần thị vì bệnh mà chết nên mọi người đối với chuyện này cũng không quá để ý. Thế nhưng việc cô nương này xuất hiện hết sức nhẹ nhàng, trên đường ngược lại có không ít lời đồn đại.

Có người nói, cô nương này bị vị đại nhân nào đó bao dưỡng, nhưng không muốn để nàng vào phủ ở, vì vậy mua cho nàng một phủ đệ ở đây, để nàng sống tại đó.

Lại có người nói, người này chính là vị phế hậu kia đầu thai vào, hiện đang đi tìm đương kim hoàng thượng trả thù.

Có người lại cho rằng. Cô nương này dùng khăn che mặt, là bởi vì dung mạo như tiên, khí chất trong trẻo lạnh lùng mà cao ngạo, không muốn người khác nhìn thẳng dung nhan của nàng.

Còn có người nói, nàng chính là gái thanh lâu. Vì giữ cảm giác thần bí, mới mang cái khăn che mặt mời chào khách.

Có người nói...

Nữ nhân kia nghe những lời đồn đại này, mấy phần chân thực, mấy phần giả tạo.

Thế nhưng cũng chỉ cười cười, trong lòng có chút kinh ngạc. Vì sao những người này lại không nghĩ, lúc tháo khăn che mặt xuống, gương mặt này xấu xí vô cùng?

Nữ nhân lau mặt mình, có nên gỡ xuống? Một nửa gương mặt là tuyệt thế mĩ nhân, nửa kia lại có vết thương đáng sợ.

“Kim Ổ?”

Nữ nhân tự mình thương tâm một lúc, một thanh âm nhanh nhẹn gọi nàng. Quay đầu lại, nhìn thấy là một nữ nhân mặc bộ đồ xanh lục.

“Liễu Sam.”

“Ta biết là cô.” Liễu Sam bảy tỏ nét mặt tươi cười, kéo Kim Ổ lại chỗ không người, thần thần bí bí nói, “Kim Ổ, ta nói cho cô. Trâm cài tóc lần trước cô cho ta, ta đem cho Hoàng hậu nương nương, người rất thích nha. Lần này ta ra ngoài cung, nương nương còn đặc biệt bảo ta làm thêm mấy cái.”

Kim Ổ nhìn Liễu Sam mặt mày vui vẻ, chỉ giật giật khóe miệng. Ngoài miệng nói lời tốt, nhưng trong lòng thầm nghĩ đến tiện nhân Vệ Tử Phu. Lần trước làm bừa cái trâm cài tóc, chính mình còn xem thường.

“Được làm việc cho Hoàng hậu nương nương, cũng coi như đời trước ta đã tích đủ phúc.” Kim Ổ nén lại nỗi chán ghét trong lòng, nhàn nhạt nói với Liễu Sam.

Liễu Sam thấy Kim Ổ chấp thuận liền nói: “Vậy là được rồi. Lần đầu nói với cô cô không thèm chịu, nói là sẽ không vì yêu hậu mà làm việc. Giờ sao, có được chỗ tốt rồi đúng không? Nương nương của chúng ta sâu sắc rộng lượng, không phải là người mà phế hậu kia có thể so sanh được.”

Kim Ổ đâm móng tay vào sau trong da thịt, trên mặt lại không phản ứng gì. Liễu Sam nói một mình, thấy Kim Ổ không phản ứng, không thấy thú vị liền bỏ đi.

“Vệ Tử Phu. Hay cho cái tên Vệ Tử Phu!”

Kim Ổ. Kim Ốc. Kim ốc tàng kiều.

Kim Ổ, hay nên gọi là Trần A Kiều, lã chã muốn khóc, thế nhưng nhịn lại.

A Triệt, ngày đó ta châm lửa đốt Trường Môn cung, đã nhìn trời thề nguyền, sẽ không vì chàng khóc lần nữa.