Hai ngày thoáng chốc trôi qua, Lê Minh theo hướng Tây một mình rong ruổi. Ban ngày phải tránh né những loại thú săn mồi to lớn, đêm đến thì tìm nơi ẩn nấp để tránh tà ma, quỷ vật. Có một số khu vực đặc thù, khá tương tự với mảnh rừng mà ngày đầu tiên Lê Minh xuyên qua. Những nơi này giống như lãnh địa sinh ra để dành cho ma quỷ sinh sống, ngày hay đêm đều một mảnh u ám rợn người.
Hiện tại trước mặt Lê Minh chính là một nơi như vậy. Trên tàn cây cao, những hồn ma bay lởn vởn tứ phía, nhiều vô số kể, bên dưới mặt đất, đám quỷ vật đang tranh nhau một con lợn rừng chỉ còn mỗi bộ xương, đính thêm vài miếng thịt vụn đã thối rữa. Tiếng hét, tiếng khóc than vang thấu trời xanh chẳng biết từ đâu phát ra, có lẽ là từ những âm linh thua trận, đang bị hút đi linh hồn, cũng có thể đó chính là tiếng kêu của đám quỷ vật đang cấu xé lẫn nhau.
Khu rừng này giống như một cổng gác của thiên nhiên, nó ngăn chặn bất kỳ ai có ý định Tây tiến từ hướng này. Hai bên mạn rừng là hai vực sâu không thấy đáy, Lê Minh thử ném một tảng đá lớn xuống nhưng mãi cũng chẳng thấy hồi âm, cậu nhìn lên trời, thở dài một hơi tự an ủi bản thân nói:
- Nơi khỉ chó gì vậy? Ma sơ cấp không đếm hết, còn có cả vài con ma trung cấp, nhìn bầy quỷ kia ít nhất cũng có hơn 5 con Quỷ Sa Đọa. Chẳng lẽ, đây là ý trời bắt buột mình phải băng qua khu rừng này, ngay cả ông trời cũng muốn tìm một cái cớ để g·iết c·hết một nhân tài tương lai của Đất Việt ư? Cứ thế này, thật sự không biết lúc nào mình sẽ bỏ mạng ở nơi đất khách quê người này đây!
Đường vòng đã không có lối để đi, nên Lê Minh trước tiên tìm đến một hang động gần khu rừng để lẩn trốn, cậu cần chuẩn bị thêm một số thứ trước khi chân chính đối mặt với thử thách sống còn lần này. Đến được nơi trú tạm, nơi này nằm trên một ngọn đồi nhỏ, xung quanh trống trơn nên thu hút toàn bộ ánh nắng mặt trời vào đây, có lẽ vì vậy nên đám ma quỷ ở mảnh rừng âm u bên cạnh không thèm tìm tới. Lê Minh uống một ít nước hồi thể lực để lấy lại sức. Sau đó cậu dạo xung quanh một lượt, đám cây xương rồng ba cạnh ở bán kính một trăm mét xung quanh đều bị cậu gom hết về, ngay cả những cây dâu tằm hoang dại cũng bị Lê Minh quật cả rễ lên. Sức lực của cậu khi thăng cấp thành Bùa Chú sư sơ cấp đã tăng cao hơn trước rất nhiều, vì vậy làm những việc này cũng chỉ khiến Lê Minh đổ thêm một ít mồ hôi. Phải mất thêm một ngày, cậu mới gom hết những thứ mình cần, sau đó bỏ ra ngập tràn hang động rộng lớn này, những con dơi cũng bị kinh động mà bay tán loạn ra bên ngoài, có con bay đến gần mảnh rừng âm u, ngay lập tức bị đám quỷ vật đi săn phát hiện, những con dơi xấu số cứ như vậy liền trở thành món khai vị cho bọn quỷ đói.
Kiểm kê một lượt, Lê Minh nhờ sự hỗ trợ của Hệ Thống để phân giải hết đống xương rồng và dâu tằm ra.
- Chúc mừng ký chủ đã phân giải thành công Xương Rồng Ba Cạnh và cây Dâu Tằm, sau khi trừ đi chi phí dịch vụ, số lượng vật phẩm thu được còn lại của ký chủ là: ba mươi lít nhựa Xương Rồng, năm mươi kí vỏ Dâu Tằm, hai trăm roi Dâu Tằm đồng kích thước. Vui lòng truy cập vào ‘không gian cất giữ’ để kiểm tra vật phẩm thu được.
Đọc hết thông báo của Hệ Thống, Lê Minh trước tiên lấy ra đống roi dâu to chừng nửa cổ tay, dài hơn một sải tay vừa phân giải ra ra. Mất hơn một giờ để vót nhọn hết số roi này, sau đó đem phần đầu vừa gọt kia tẩm qua một lượt nhựa xương rồng có pha kèm một giọt tinh huyết. Trong thời gian chờ đợi nó khô, Lê Minh mang hết số vỏ dâu tằm, Cậu đem phơi khô, sau đó ngâm nó với nhựa của Xương Rồng Ba Cạnh, đợi đến khi tất cả vỏ dâu chuyển sang màu trắng sữa thì Lê Minh mới hài lòng gật đầu. Tiếp tục phơi thêm một giờ nữa, sau đó cậu dùng chày gỗ đập mềm nhừ hết đống vỏ khô này ra, mất thêm hai ngày để Lê Minh biến đống vỏ dâu thành những sợi dây thừng to như chân nhang, nhưng lại vô cùng chắc chắn, còn cả một cuộn dây thừng to như ngón tay cái đã được cậu cất vào ‘không gian cất giữ’. Việc bện dây thừng này Lê Minh đã được đám bạn chung lớp hướng dẫn cho làm nhiều lần trong những chuyến cắm trại, nhờ vậy mà bây giờ khi cần dùng đến những kinh nghiệm vặt này thì cũng không có gì trở ngại đối với cậu ta.
Dùng số dây thừng nhỏ kia, Lê Minh đan nó lại thành một cái lưới lớn, mỗi lỗ lưới chỉ nhét vừa cổ tay của cậu ta. Trải tấm lưới rộng khoản năm mét ra, Lê Minh kiểm tra lại một lần, sau đó bỏ nó vào chậu đá, tiếp tục cho hết số lượng nhựa xương rồng còn lại vào chậu, nhỏ thêm hai giọt tinh huyết của mình vào bên trong trộn đều nó lên rồi để qua đêm. Lại tiếp tục rong ruổi, vừa cẩn thận tránh né ma quỷ, vừa tìm kiếm khắp nơi, phải khó khăn lắm cậu mới bắt được một con gà rừng, Lê Minh dùng ống tre đập dẹp thành một khung tranh, máu gà lấy ra làm mực, cậu ngồi nắn nót vẽ lại pháp tướng của Bất Động Minh Vương. Đến khi bức tranh kia phát ra một vầng hào quang vàng rực, kèm theo lực lượng kì lạ tản ra thì Lê Minh mới gật đầu hài lòng, đem treo ở trước cửa ra vào hang động. Đã luyện thành Bất Động Minh Vương chú dù chỉ là sơ cấp, nhưng hiện tại Lê Minh vẫn có thể thông qua tranh vẽ mà gọi ra một phần lực lượng của ngài, để hỗ trợ bảo vệ bản thân tránh khỏi tà ma tập kích.
Nướng phần thịt con gà kia lên, Lê Minh ngồi co ro trong một góc động, vừa ăn vừa đăm chiêu, không biết đang suy nghĩ điều gì. Mọi thứ xong xuôi, Lê Minh mới mệt mỏi ngủ th·iếp đi. Đám ma quỷ bên ngoài có ngang qua nơi này, nhưng phát hiện có loại lực lượng làm bọn chúng cảm thấy sợ hãi, nên cũng không con nào dám lại gần nơi đây, một đêm an ổn cứ như vậy trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Lê Minh kiểm tra lại chậu đá ngâm tấm lưới, nó đã hoàn toàn thấm hết số nhựa xương rồng mà cậu ta đổ vào đêm qua. Lê Minh hài lòng vớt nó ra, phơi dưới ánh nắng mặt trời khoản hơn nửa giờ, đến khi tấm lưới chỉ còn hơi ẩm, vẫn giữ được độ mềm dẻo, Lê Minh mới mang nó cất vào ‘không gian cất giữ’.
Nướng một con thỏ nhỏ lên ăn ngon lành, sau đó thu dọn đống đồ đạc, đợi đến trưa tròn bóng, Lê Minh mới khởi hành, bắt đầu xâm nhập vào rừng âm u phía trước.
Đi vòng đến cạnh mạn rừng, đứng ở vị trí sát mép vực nhất có thể. Hai chân hơi run run, Lê Minh nhẹ ngước nhìn xuống vực, trên trán bất giác xuất hiện lấm tấm những giọt mồ hôi, có vẻ như cậu đang hơi lo lắng. Hiện tại ma quỷ không thể dọa được cậu ta, nhưng tâm lý sợ độ cao thì vẫn còn đó. Hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, lại dùng bài cũ, Lê Minh lấy nước tiểu, hòa với bùn đất đắp lên người để che đi một phần dương khí. Sau đó lấy cuộn dây thừng to chia thành hai dây. Dây đầu tiên, cậu cột một đầu thừng vào thân của mình, đầu còn lại siết nó vào chảng ba của đoạn cây tương đối lớn cậu vừa chặt được, giữ chặt trong tay. Sợi dây còn lại cũng được Lê Minh làm tương tự với sợi dây đầu tiên, móc chảng cây lên cái quần dây rừng cậu đang mặc. Trước ngực cậu còn đeo lên tấm tranh pháp tướng của Bất Động Minh Vương.
Nhìn Lê Minh hiện tại còn tệ hơn những người ăn xin đầu đường xó chợ, đầu tóc dài vừa ẩm ướt, vừa rối bời, dính nhầy nhụa vào nhau, râu ria bên dưới cằm cũng đã bao kín mặt. Chiếc áo khoác da trăn hơi vướng nên cậu mang cất đi, chỉ mặc mỗi cái quần đan bằng dây rừng, cả người đen thui, mùi khai bốc lên nồng nặc. Ai có thể nghĩ đến Lê thiếu gia sẽ phải có ngày tàn tạ đến mức này.
Hít một hơi thật sâu, Lê Minh tung người nhảy xuống mỏm đá chìa ra ở bên vách vực thẳm, do sợ độ cao, nên cả người cậu ta liên tục lắc lư, phải mất vài giây mới lấy lại được thăng bằng. Cầm đầu dây thừng đưa lên, Lê Minh xoay nó vài vòng trên đầu, nhắm thẳng đến cành cây bám trên vách đá gần đó mà ném đến. Chảng ba nhanh chóng gài lại với dây thừng tạo thành một nút thắt khá chắc chắn. Lê Minh như một con vượn, tung người đu theo sợi dây, sau đó trèo lên bám vào cành cây kia. Cứ như vậy, Lê Minh một đường cố gắng trốn tránh bầy ma quỷ trên rừng âm u lâu nhất có thể. Mất hơn nửa ngày, cậu ta mới mệt mỏi ngồi trên một cành cây to, cheo leo giữa vách đá nhìn lại đoạn đường chưa đầy năm mươi mét mình vừa đu qua. Nơi này ánh nắng khá dồi dào, chính vì vậy ban ngày khá là an toàn cho Lê Minh, nhưng cậu không chắc rằng đêm nay sẽ là một đêm bình tĩnh đối với mình.