Kinh Dị Nhân Tâm - Quyển 1

Chương 14: Ngôi Làng Kỳ Lạ



Mặt trời từ hướng Đông bắt đầu ló rạng, chút sương mù còn sót lại sau một đêm dài cũng dần bị ánh nắng đánh tan đi.

Trên một cây cổ thụ cao v·út, con sóc nâu nhỏ nhắn đang đi kiếm đồ ăn cho một ngày mới, nó thoăn thoắt nhảy qua từng tàn cây rậm rạp, lâu lâu lại uống chút sương còn vương lại trên lá xanh rì.

Bất chợt, một 'sinh vật lạ' xuất hiện nơi này làm thu hút sự chú ý của con sóc nhỏ. Thân xác kia đầy 'lông lá' rối bời, máu me đã đông lại đen xì, chảy tràn ra cả trên lá cây.

Xung quanh, bầy kiến vàng cũng tìm thấy miếng mồi ngon, đang bắt đầu nhấm nháp cái mùi vị tanh tưởi, lại vô cùng hấp dẫn này.

Một tiếng hít thở mạnh vang lên trong tán đại thụ, sóc nâu như một tia chớp, thoắt cái đã chạy về đến nơi trú ẩn của mình.

Trên ngọn cây, thân hình Lê Minh bị cái dây thừng cột giữa người, treo cậu ta nằm trên tàn lá đại thụ.

Đầu còn lại của dây thừng kia thì kéo theo cả bụi cây lớn lúc trước Lê Minh cột nó vào. Cả người cả cây đều rơi xuống vực, nhờ vậy mới móc vào được một cây khác ở trên vách núi, lại được tàn lá đại thụ che đỡ lực tiếp xúc nên thân xác mới không bị dập nát.

Lê Minh hiện tại như cái xác c·hết thối, ruồi bâu, kiến cắn khắp nơi trên người, từ từ mở mắt ra, đầu cậu bây giờ vẫn còn đau đớn dữ dội, tứ chi mềm nhũng, không còn chút sức lực.

Những con kiến thi nhau cắn vào các v·ết t·hương nhỏ trên người cậu ta, sự đau đớn cực kỳ khó chịu này vô tình lại giúp Lê Minh nhanh chóng trở nên tỉnh táo.

Cảm nhận cơ thể mình một lúc, cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm tự an ủi mình.

- May mắn mình có bùa hộ mệnh, giúp giảm đi một ít tổn thương tới linh hồn. Nếu không, cho dù không bị rơi xuống vách đá mà c·hết, thì cũng bị con ma trung cấp kia cho một chưởng c·hết tức tưởi.

Bất chợt Lê Minh nhớ lại tràng cảnh trước lúc cậu rơi xuống đây.

- Âm linh mặt người kia hình như có nói gì đó với mình thì phải? Hình như cái gì mà… Hướng Tây mười… Thiên Tạo… Trương Thành… lấy nó.

Cố sắp xếp lại những mảnh ký ức vỡ vụn, do linh hồn còn chưa hồi phục lại hoàn toàn. Lê Minh hơi cảm thấy khó chịu khi lời người phụ nữ âm linh kia cậu lại không thể nghe được hết.



Cố gượng người hất hết đám côn trùng đang cấu xé thân xác của mình ra, sau đó lấy bình hồi thể lực và linh hồn ra uống một ngụm.

Lê Minh mệt mỏi tựa vào cành cây, tiếp tục ngủ th·iếp đi, bây giờ là ban ngày, bên dưới là con sông lớn, lại đang nằm trên cây cao, nên cậu cũng an tâm ngủ một giấc để nhanh chóng lấy lại sức.

Không biết đến bao lâu, khi Lê Minh lần nữa thức dậy đã thấy mặt trời ở trên đỉnh đầu. Các v·ết t·hương nhỏ trên người đã được nước hồi thể lực hỗ trợ làm lành lại toàn bộ. Chỉ còn phần linh hồn, dù đã được nước hồi linh hồn giúp giảm đi không ít đau đớn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ.

Ba hồn, bảy vía của Lê Minh, ít nhất bị con ma vật đánh bay một hồn ba vía.

Nếu không có trước khi b·ị t·hương Lê Minh đã uống trước một bình hồi linh hồn và thể lực, nhờ vậy hồn vía b·ị đ·ánh tan kia mới được cưỡng ép thu gom lại, thì khả năng rất lớn một chưởng đó sẽ đánh cậu ta thành một thằng điên, không nhớ bất cứ thứ gì.

Lê Minh ngồi dậy, quan sát một lượt quanh đây, nơi này vẫn nằm trên vách vực kia, nhưng đã rơi xuống vị trí rất sâu so với địa điểm chiến đấu.

Bên dưới là mặt sông rộng, cách vị trí cây cổ thụ này khoản năm mươi mét. Hai bên bờ sông cũng không có lối đi nào, toàn bộ bị bao phủ bởi hai vách đá cao.

Đúng lúc này, tiếng thông báo của hệ thống vang lên:

- Chúc mừng người tham gia có mã ID: 01001, Là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ số 2. Hệ thống đã gia tăng phần thưởng cho mười vị trí đầu. Những người khác hãy cố gắng thêm.

Nghe thông báo này, Lê Minh cũng hơi có chút bất ngờ. Chính mình xém chút nữa m·ất m·ạng, chưa biết tiếp theo phải đi như thế nào, còn người khác đã hoàn thành nhiệm vụ số 2.

- Quá nhanh, quá nguy hiểm!

Cảm thán một tiếng, Lê Minh cũng không có để tâm thêm về việc này. Cứ cố hết sức, giữ được mạng mà trở về nhà mới là mục đích cuối cùng của cậu.

Ngồi nghỉ ngơi thêm khoản nửa giờ, sau đó Lê Minh mới bắt đầu đu lên sợi dây thừng, nó đang mắc lại trên một cành cây khác.

Gắng sức trèo ngược lên trên, tới đầu sợi dây, cậu cũng theo kế hoạch lúc trước, dùng dây thừng làm cầu nối giữa những bụi cây trên vách đá, men theo đó tiếp tục tiến về phía trước.



Ở dưới gần sông thế này, Lê Minh cảm thấy tương đối an toàn hơn so với trên gần khu rừng âm u kia, nên cậu cũng không dại mà trở lại nơi đó.

Năm ngày nhanh chóng trôi qua, Lê Minh một mình độc hành, như một con khỉ, không ngừng theo sợi dây thừng đu qua vách đá dựng đứng.

Cả đoạn đường đều khá thuận lợi, chỉ gặp một số ma quỷ cấp thấp, lẻ loi muốn t·ấn c·ông, liền bị Lê Minh một kiếm, hoặc dùng một trảo Quỷ Long tiêu diệt gọn ghẽ. Cậu còn thu thêm được một Quỷ Châu cấp độ quỷ vô tri, và hai linh hồn ma sơ cấp.

Cũng trong năm ngày này, hệ thống đã ba lần thông báo có người hoàn thành nhiệm vụ số 2. Còn Lê Minh vẫn không chút để ý, một mực giữ vững tâm trạng, cảnh giác với mọi chuyện có thể phát sinh.

Từ trên vách đá nhảy xuống bờ sông, nơi này đã ra khỏi địa phận của khu vực rừng âm u kia.

Lê Minh Quay đầu nhìn lại khu rừng, ma khí, quỷ khí vẫn bốc lên đen kịt nơi đó. Cậu mỉm cười, thở ra một hơi, đưa mắt nhìn về phía trước.

Trước mặt cậu là một mảnh rừng nhỏ, cách rừng âm u khoảng năm cây số. Điều khiến Lê Minh vui mừng là nơi này vậy mà lại có một lối mòn. Nhìn quanh một lượt không thấy có những bầy thú đông đúc tập trung ở đây, nên cậu nghĩ, khả năng rất lớn là có con người sinh sống ở gần khu vực này.

Tăng nhanh bước chân, Lê Minh cũng không theo lối mòn, mà là bám vào mảnh rừng nhỏ gần đó, theo hướng lối đi kia mà tiến về trước.

Hiện tại trên người cậu không có nhiều đồ vật để giữ mạng, nếu gặp phải thú vật thì còn đỡ, nhưng nếu đụng phải đám ma hồn, quỷ vật, lại là trung cấp trở lên thì khả năng cao là c·hết chắc.

Vì vậy, Lê Minh không muốn có bất kì thứ gì khác phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Một ngày nữa trôi qua. Vừa xác định tuyến đường để đảm bảo an toàn, vừa ẩn nấp tránh đi một số cô hồn ngạ quỷ, đến khi trời gần tối, Lê Minh mới dừng lại, vẻ mặt đầy mệt mỏi, còn đôi mắt lại ánh lên vẻ ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Trước mặt cậu là một cái cổng làng nhỏ bằng tre dựng lên, vừa đủ cho khoảng ba người cùng lúc đi vào. Phía bên trong, khói lam chiều dưới những tán mái tranh bốc lên nghi ngút. Một vài đứa trẻ tung tăng chạy nhảy bên ao cá đầu làng. Một khung cảnh nên thơ, mà khi ở Trái Đất, Lê Minh chỉ được biết nó thông qua một vài sách báo thời xưa.



Hơi chần chờ một chút, Lê Minh cuối cùng cũng nhấc chân lên, chậm rãi đi tới trước cánh cổng kia.

Vừa bước qua cổng, cậu cảm giác như cơ thể bị một lực lượng thần bí nào đó dò xét từ trên xuống dưới cơ thể mình. Người cậu khựng lại, bất động một nhịp sau đó mới trở lại bình thường.

Đám con nít thấy có người lạ bước vào, vội vã ai về nhà nấy, trên đường đất vừa nãy còn nhộn nhịp bây giờ đã chẳng còn ai. Đúng lúc này, tiếng thông báo của hệ thống vang lên:

- Chúc mừng ký chủ Lê Minh, ID: 00999 đã hoàn thành nhiệm vụ số 2. Phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ là: Một thuộc tính thăng cấp v·ũ k·hí tùy chọn, một bùa sát sơ cấp tùy chọn, một bình nước hồi linh hồn, mở cửa hệ thống thăng cấp v·ũ k·hí (có tính phí dịch vụ).

- Ngoài ra, trong nhiệm vụ 2, ký chủ xếp hạng năm về tốc độ hoàn thành nhiệm vụ, trong tổng số mười nghìn người xuyên giới. Phần thưởng thêm cho ký chủ là: Một bùa sát trung cấp tùy chọn, một bộ chú Văn Thù Lợi Sư. Mời ký chủ truy cập 'không gian cất giữ' để kiểm tra vật phẩm.

Nghe thấy thông báo của hệ thống, Lê Minh thở phào một hơi nhẹ nhõm, tuy không phát hiện ra tà khí ở trong làng nhỏ này, nhưng ở một nơi xa lạ, Lê Minh vẫn có cảm giác là lạ, hoàn toàn không thể an tâm.

Còn hiện tại hệ thống đã phát ra thông báo, thì đồng nghĩa với việc, ít nhất nơi đây cũng đã là nơi ở của con người.

Không có kiểm tra lại hành trang vừa nhận được, Lê Minh tiếp tục đi sâu vào trong dãy nhà tranh.

Một số nhà còn mở cửa, có người lấp ló nhìn ra bên ngoài. Khi thấy Lê Minh đi ngang qua, họ sợ hãi đóng sầm cửa lại, ngay cả khói bếp cũng nhanh chóng bị dập tắt.

Thấy cảnh này, cậu ta cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, linh cảm nói cho cậu biết, nơi này có thứ gì đó rất nguy hiểm.

Cái cảm giác bị nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống mình, luôn tồn tại kể từ khi Lê Minh bước vào nơi này, nhưng kỳ lạ là ở đây lại có nguồn sức mạnh thần thánh trừ tà, hai thứ mâu thuẫn nhau lại song hành cùng tồn tại.

Dừng lại trước cửa một hộ dân vẫn còn mở rộng, nhìn vào bên trong, Lê Minh thấy có một bà lão chừng tám mươi tuổi đang ngồi trên chiếc giường tre nhỏ, nhìn ra phía bên ngoài, mắt bà nhắm nghiền, có lẽ đã bị mù, vẻ mặt đầy nét chờ mong.

Nghe có tiếng bước chân, bà lão cười hiền hậu, giọng khàn khàn đầy mệt mỏi hỏi:

- Thằng Nhân về hả con?

Nghe thấy lời bà, Lê Minh hơi ngập ngừng nói.

- Dạ cháu chào bà, cháu từ nơi khác lạc đường, thấy ở đây có nhà nên định xin ở nhờ một đêm, nhưng không hiểu sao mọi người thấy cháu đều đóng cửa lại. Chỉ mỗi nhà bà còn mở cửa nên cháu mới đến đây, không biết cháu có làm phiền bà không?

***Lời Tác: Không có ngày nghỉ lễ, sẽ cố gắng lúc rảnh để bạo một hai chương cho các độc giả có cái thẩm thêm ngày lễ. Cầu comment, cầu like, cầu đề cử...***