Cũng cùng lúc này, ảo ảnh pháp tướng Bất Động Minh Vương bất ngờ hiện ra. Kỳ lạ hơn, nó đã không còn phát ra ánh sáng vàng kim như mọi khi, mà là sắc đỏ như vừa được vớt ra từ biển máu.
Lê Minh người vẫn nằm im trên giường, hai mắt bất ngờ mở lớn, trợn trừng. Từng đường mạch máu giống như những con rắn nhỏ, đang không ngừng nhấp nhô, động đậy. Linh hồn thì thoáng chốc xuất thể, hòa hợp với pháp tướng của Bất Động, đứng bễ nghễ trên cao nhìn xuống Trương Thành Nhân.
Chỉ sau một hơi thở, sắc đỏ của pháp tướng Bất Động nhạt dần rồi sụp đổ, một luồng sáng trắng theo đó trở về thân thể của Lê Minh, cả người của cậu ta cũng ỉu xìu, lại lần nữa lâm vào mê man.
Tiếng bước chân ở bên ngoài nhanh chóng vang lên dồn dập, một tiếng “ầm” phá vỡ sự yên tĩnh tại nơi này. Trần Thiên Duy khuôn mặt cực kỳ lo lắng, hắn không nói một câu nào liền đạp tung cửa xông vào, cánh cửa bị hất văng ra, ngã đè lên người của Trương Thành Nhân đang nằm ở vách tường bên cạnh.
Vết thương chưa lành hẳn lại bị cánh cửa đập thêm phát nữa, máu tươi nhanh chóng loang lổ ra cả một vũng lớn.
Thiên Duy chẳng mấy quan tâm đến tên này, vừa vào nhà liền chạy thẳng tới chiếc giường nhỏ mà Lê Minh đang nằm.
Kiểm tra sơ qua mạch đập và hơi thở của đứa bạn thân mình, hắn ta mới an tâm thở ra một hơi. Vừa quay lại thì cũng thấy Thanh Trà từ bên ngoài bước vào.
Nàng ta vừa bước tới liền nhìn thấy Trương Thành Nhân b·ất t·ỉnh nằm im dưới cánh cửa, máu chảy ra lênh láng. Thanh Trà vội vã chạy đến, tay chân bận rộn một hồi mới cầm máu được cho hắn ta.
Chậm rãi đứng dậy, lau chút mồ hôi trên trán, lại nhìn sang Lê Minh, cuối cùng mới nhìn qua Thiên Duy, khuôn mặt vừa lo lắng, vừa nghi ngờ hỏi.
- Anh Duy, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao hắn lại b·ị t·hương nằm đây?
Vừa nói, tay cô vừa chỉ về hướng của Trương Thành Nhân, hiển nhiên việc hắn ta nằm b·ất t·ỉnh ở trong nhà dành riêng cho Lê Minh khiến Thanh Trà cũng khá bất ngờ.
Trần Thiên Duy lúc này mới nhớ ra lý do tên kia bị cửa đè, có vẻ hơi ngại ngùng, đưa tay gãi gãi đầu, cười gượng nói.
- Cái này… Cửa kia là do anh lỡ tay làm ngã, nhưng còn tên này thì chịu, anh cũng chẳng biết tại sao hắn lại nằm đây.
Nói hết câu, như nghĩ đến điều gì đó, hắn ta lại nói tiếp.
- Vừa nãy khi anh đang nướng thịt, anh nhìn thấy bên này có tiếng động, vừa ngước nhìn sang thì đã thấy một quầng sáng đỏ rực có lẽ là trong nhà này phát ra, cứ ngỡ là ma quỷ tập kích. Đến lúc anh chạy tới thì cũng như em thấy rồi đấy, thằng này nằm ngất bên cửa, ngoài ra chẳng có chuyện gì khác phát sinh.
Đúng lúc này, một tiếng ho nhẹ vang lên làm hai người giật mình, vội quay đầu nhìn sang hướng phát ra âm thanh kia. Lê Minh như một cỗ máy, thân thể có hơi cứng đờ, từ từ ngồi dậy.
Ánh mắt cậu ta trợn trừng, nhìn chằm chằm vào hai người Thiên Duy. Hai người bọn họ thấy cảnh này tâm trạng đều có chút hồi hộp, trong tay Thiên Duy đã hiện lên một tia sét nhỏ, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị sử dụng ma pháp nếu phát hiện Lê Minh có điều gì bất thường.
- Haha, thằng Duy đầu tôm, sao mày lại ở đây?
Bất ngờ, Lê Minh bỗng nhiên vừa nói vừa cười như một thằng dở hơi, khi cả hai người ở đối diện còn chưa kịp phản ứng, cậu ta đã như một cơn gió, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Thiên Duy, cùi chỏ theo thói quen ngày còn ở Trái Đất, huých nhẹ vào vai hắn ta.
- Hự…hả…ui da!!!
Trên mặt Lê Minh vẫn còn chưa thu lại nét cười, đã thấy Thiên Duy ngã sõng soài ra đất, khuôn mặt hắn ta hiện tại đang nhăn nhúm, tỏ vẻ đau đớn.
Ở bên cạnh, Thanh Trà cũng đã vào tư thế chuẩn bị chiến đấu, con rắn nhỏ trong ngực cô đã thò đầu ra ngoài, phun ra nuốt vào cái lưỡi đỏ. Chỉ cần có mệnh lệnh từ chủ nhân, nó sẽ lập tức phun ra kịch độc, không cho kẻ thù chút cơ hội sống sót.
Nằm dưới đất, Thiên Duy đưa tay ra hiệu cho Thanh Trà đừng hành động, ánh mắt nhìn lên Lê Minh có chút bất ngờ. Hắn hiện tại cũng là một bậc dị năng, trong người cũng có năng lượng ma pháp đạt đến cấp độ nhập môn, tương đương với bùa chú sư sơ cấp, vậy mà ngay cả tránh né Lê Minh một chiêu cũng không được.
Dẫu cho Lê Minh có bất ngờ ra tay, thì Thiên Duy hắn cũng không tin ở cùng một cấp bậc, bản thân hắn lại có phản xạ kém hơn người khác được. Nghĩ đến đây, khuôn mặt của hắn ta có chút kỳ lạ, nhìn Lê Minh từ đầu đến chân, nghi ngờ hỏi.
- Mày… là thằng Minh?
Nghe hắn hỏi, Lê Minh lúc này mới thu lại nét cười, vội khom người xuống, đấm nhẹ vào vai của Thiên Duy, trêu chọc hỏi.
- Thằng này, vài ngày anh đây không gặp mày, mà mày đã trổ bóng hay sao yếu ớt vậy?
Nghe thấy lời này, Trần Thiên Duy ngớ người chốc lát, không quan tâm đến lời trêu ghẹo của Lê Minh, hắn liền cười ha hả, ôm chầm lấy cậu.
Lê Minh cũng không tránh né, vỗ vỗ vai cậu bạn chung lớp, tuy cả hai đều không nói gì, nhưng trên mặt cũng không giấu nổi sự vui mừng.
Thanh Trà thấy vậy, cũng không làm phiền bọn họ, liền đi thu xếp cho Trương Thành Nhân, hắn ta lần này lại b·ị t·hương, cộng thêm v·ết t·hương lần trước chưa lành hẳn, nên muốn chữa khỏi cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Màn đêm buông xuống, ba người Lê Minh ngồi bên đống lửa nhỏ ở giữa làng Thiên Tạo. Cắn một miếng thịt thú rừng, cảm nhận cái vị thơm ngon béo ngậy từ nó, Lê Minh bất giác nhìn sang Thiên Duy cảm thán một tiếng.
- Vẫn là mày có kinh nghiệm, thịt mày nướng vẫn ngon hơn tao làm nhiều lắm.
Dứt lời, cậu lại nhìn sang Thanh Trà, ánh mắt tò mò hỏi.
- À, cái này… Bạn nữ này có phải là người hôm trước đã nhắc nhở lối ra khi linh hồn của tôi bị lạc hay không?
Nghe Lê Minh hỏi, Thanh Trà còn chưa kịp phản ứng thì Thiên Duy đã nhanh miệng nói trước.
- Nãy giờ vui quá nên tao quên giới thiệu. Đây là Thanh Trà, mười bảy tuổi, bạn đồng hành, cũng là ân nhân cứu mạng của tao. Tao và em ấy vô tình gặp nhau trong lúc tao bị đám quỷ vật truy đuổi. Còn đây là Lê Minh, những điều về nó thì anh cũng kể với em rồi.
Đợi Thiên Duy giới thiệu xong, Thanh Trà mới mỉm cười gật đầu với Lê Minh, sau đó nhẹ nhàng nói.
- Chào anh, Em Nguyễn Hồ Thanh Trà, có thể gọi em là Thanh Trà hoặc Trà, rất vui được làm quen với anh.
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra, hướng về phía Lê Minh, biểu thị nhã ý kết bạn. Lê Minh cũng không phải hạng người thiếu lễ độ, vả lại nơi này cũng là nơi đất khách quê người, có thêm một người bạn chính là tăng một cơ hội để sống sót, nên cậu ta cũng mỉm cười đưa tay ra.
Qua một lúc trò chuyện, Lê Minh cũng biết được thêm một số thông tin. Trùng hợp là cậu từ rừng âm u, thuộc hướng Bắc đi đến đây, thì hai người Thanh Trà bọn họ cũng tương tự, đều là từng khu rừng đó nhặt được một mạng mà tìm được nơi này. Thanh Trà giữ hệ Trị Liệu Sư, đồng tu hai loại thuộc tính là y sư và độc sư, khá tương đồng với Lê Minh.
Còn Thiên Duy chọn khởi điểm là hệ pháp sư, hiện tại đã được hai loại ma pháp gồm lửa và sấm sét. Đều là những loại thuộc tính có khả năng sát thương cực mạnh.
Đúng lúc này, Thiên Duy như nhớ ra điều gì đó, liền lên tiếng.
- À đúng rồi, vừa rồi trước khi mày tỉnh, trong phòng mày có xảy ra chuyện gì không? Mày có biết người tên Trương Thành Nhân không? Lúc tao phát hiện ra nó, thì nó đã nằm ngất trong căn nhà nhỏ mày ở.
Nghe hắn ta hỏi, Lê Minh có hơi ngớ người, nhớ lại tình cảnh trước lúc mình sắp tỉnh dậy, cậu thở dài một tiếng rồi mới nói.
- Trương Thành Nhân, người này có khá nhiều nhân quả với tao. Mẹ nó có thể nói là ân nhân cứu mạng tao, nhưng còn cha và bà nội nó, một người bị chính tay tao g·iết, người còn lại cũng có một phần trách nhiệm lớn thuộc về tao.
Nghe Lê Minh nói, hai người Thiên Duy cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, trong đầu cả hai đều hiện lên suy nghĩ, đây rốt cuộc là chuyện gì, tại sao Lê Minh lại g·iết đi người thân của ân nhân cứu mạng mình.
Không quan tâm đến bọn họ nghĩ gì, Lê Minh lại chậm rãi nói tiếp.
- Vừa rồi, có thể nói hai mẹ con nó lại lần nữa cứu tao một mạng, nếu nó không dùng ma trượng kia để t·ấn c·ông tao, thì chưa chắc bây giờ tao có thể tỉnh lại. Hai trượng của Trương Thiện Tâm khiến linh hồn tao b·ị t·hương tổn nặng. Cũng không biết vì lý do gì, linh hồn giống như bị giam lỏng trong thế giới nội tâm của chính tao.
Nó ngăn cách linh hồn của tao góp nhặt lại những mảnh vỡ bị Trương Thiện Tâm đánh nát. Nhưng có lẽ là ý trời, Trương Thành Nhân lại dùng chính cây ma trượng kia. Tao cũng không ngờ bên trong trượng vậy mà lại giam cầm một hồn của mẹ hắn, còn bên trong cơ thể Trương Thành Nhân, có lẽ là bị chính Trương Thiện Tâm dùng thủ đoạn nào đó để cấy ghép hai vía của vợ hắn vào người con trai mình. Nhờ vậy, khi ý chí của Trương Thành Nhân hoàn toàn bị ma khí trong trượng ảnh hưởng, nó lại vô tính giúp một hồn, hai vía kia tái hợp lại với nhau. Trong khoảnh khắc sống c·hết đó, Bất Động Minh Vương và Văn Thù chú khiến cơ thể tao cảm nhận được nguy hiểm từ ma khí, còn linh hồn tao lại bắt được lực lượng linh hồn truyền từ bên ngoài vào. Chính là mẹ của Trương Thành Nhân, bà ấy đã hiến tế phần hồn cuối cùng của mình để cứu tao.
Nói đến đây, Lê Minh ánh mắt nhìn xa xăm, trong lòng vô cùng nặng nề, thở dài một hơi.
***Lời tác giả: Độc giả thử đoán xem, tiếp theo Lê Minh sẽ bật mí điều gì nữa...***