Dẫu biết đây là cơ hội hiếm có khó tìm, nhưng Lê Minh vẫn quyết định không vội ra tay. Cậu ta còn hơn 22 giờ bảo hộ, nếu không tận dụng triệt để thời gian an toàn tuyệt đối này chẳng phải là quá ngu dốt hay sao. Liếc mắt nhìn ra xung quanh, cậu nhìn thấy xa xa phía trước phảng phất có một ít ánh sáng loe lói, ánh mắt Lê thiếu gia cũng dần sáng lên, sắc mặt không đổi lẩm bẩm:
- Dù sao cũng phải tìm cơ hội thoát khỏi nơi này, phải nhân lúc thời gian bảo hộ còn tồn tại, tranh thủ tìm ra hướng đi an toàn để thoát khỏi khu rừng này, nếu may mắn có thể tìm ra nơi ẩn nấp để tránh đám hồn ma sơ cấp kia thì càng tốt. Mình cần có thời gian để học tập một số bùa và chú, có nó mới có cơ hội sống sót.
Nghĩ là làm, Lê Minh lấy từ trong ‘không gian cất giữ’ ra cái roi dâu. Tay phải nắm lấy cái roi to ngang cổ tay của mình, cậu ta đứng dậy huơ huơ vài cái mới hài lòng gật đầu.
- Cũng khá thuận tay của mình đấy, cứ như cầm cây gậy bóng chày, tiếc là có hơi nhẹ thì phải! Nếu nặng hơn xíu nữa thì tốt biết mấy!
Nói xong, Lê Minh vác trên vai cây roi, mặc cho con ma nửa đầu kia vẫn đi theo mình như hình với bóng, cậu hướng theo luồng ánh sáng phía xa mà đi thẳng tới, bụi rậm cỏ dại cản đường đều bị cậu ta một roi tiêu diệt. Một đường không có chuyện gì xảy ra, mất hơn mười lăm phút không ngừng nghỉ, Lê Minh mới dừng lại nhìn về phía đối diện. Trước mặt, cách cậu ta khoản hơn hai mươi mét là hai con ma sơ cấp, bọn chúng một xanh, một đỏ đang bay lả lướt, không ngừng nhả ra kỹ năng muốn triệt hạ đối phương. Con ma đỏ thì tung ra cầu lửa, ma xanh không sợ hãi đáp trả bằng một quả cầu băng, năng lượng xung khắc v·a c·hạm vào nhau bắn ra tung tóe, kèm theo là t·iếng n·ổ đôm đốp như pháo hoa đêm giao thừa ở Trái Đất.
Lê Minh đã quen mặt những con ma sơ cấp quanh đây nên bây giờ cũng không có gì phải sợ hãi, cậu ta có vẻ hưng phấn nhìn chằm chằm vào trận chiến trước mặt, nhếch miệng lẩm bẩm:
- Hóa ra ánh sáng phát ra từ bọn này, hình dạng ngày càng trở nên mờ ảo, nếu mình nhân lúc bọn nó suy yếu mà ‘bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau’ thì có phải là thu được ích lợi kha khá hay không?
Vừa nghĩ đến đây, Lê Minh đã lắc đầu từ bỏ. Chưa biết có thể g·iết được hai con ma sơ cấp đang suy yếu này hay không, nhưng còn một con ma sơ cấp vẫn đi theo cậu ta như hình với bóng kia ở sau lưng, chỉ cần thời gian bảo vệ vừa hết, Lê Minh đảm bảo nó sẽ một tay bóp c·hết sau đó hút lấy linh hồn của cậu ta. Bây giờ nếu cậu ra tay, e rằng chưa kịp làm gì đã trở thành mồi ngon cho con ma phía sau mất rồi.
Không quan tâm đến vấn đề này, đang lúc Lê Minh chuẩn bị rời đi nơi khác, bất ngờ con ma nửa đầu vẫn đứng im bất động phía sau cậu lúc này như một tia chớp phóng nhanh về phía trước. Nó phát ra tiếng gào như muốn xé nát màng nhĩ Lê Minh, may có màng bảo hộ ngăn cản nếu không chỉ cần một tiếng này thôi cũng đủ làm cậu ta xịt máu mắt mũi mà c·hết. Vội ngước mặt nhìn lên, Lê Minh ngạc nhiên phát hiện, con ma nửa đầu thế mà lại chớp lấy cơ hội hai con ma sơ cấp kia đang chiến đấu ở giai đoạn then chốt nhất. Hai tay nó phóng ra hai luồng chất nhầy màu đen đầy tính ăn mòn, bắn thẳng về hướng ánh sáng xanh đỏ đang giao thoa kia. Chỉ nghe một tiếng “xèo” hai con ma sơ cấp kia đã bị hai luồng chất nhầy bao quanh. Bọn chúng vốn không có trí tuệ, chỉ chiến đấu theo bản năng, lần này lại bị một tên ma sơ cấp đang ở trạng thái cường thịnh nhất đánh lén, nên chỉ đành buông tay chịu c·hết.
Tiếng xèo xèo không ngừng vang lên, hai con ma sơ cấp kia đã ngừng chiến đấu và bắt đầu giãy giụa, hai luồng khói trắng bốc ra từ bọn chúng không ngừng tiến vào cơ thể của con ma nửa đầu, một bên giãy giụa còn một bên thì đang gầm gừ hưởng thụ chất dinh dưỡng. Chỉ khoản năm phút sau, hai con ma kia đã hoàn toàn tan biến. Lúc này, Lê Minh mới giật mình nhìn lại con ma theo đuôi mình, bây giờ một bên mặt bị mất của nó lại xuất hiện hình dáng mờ ảo, có thể chỉ cần ăn thêm một hai con ma sơ cấp khác thì nó sẽ khôi phục lại cả khuôn mặt. Đến lúc đó nói không chừng nó có thể đã tiến vào đẳng cấp mới, khi đó Lê Minh muốn chạy thoát khỏi nó cũng là điều khó chứ đừng nói đến việc tiêu diệt con ma này.
- Có phải xui đến tận mạng không đây chứ!!!
Lê Minh bất lực than một tiếng, cậu ta cũng không ngờ mình lại chính là kẻ đầu sỏ góp phần tiếp tay cho con ma này nhanh chóng trưởng thành. Theo kinh nghiệm mà hệ thống truyền lại, Lê Minh có thể nhìn ra được ma vật này vốn dĩ phải là một con ma trung cấp, nhưng không biết vì một lý do nào đó, rất có thể có liên quan đến nửa mặt bị mất kia, mới khiến nó trở thành một con ma sơ cấp như bây giờ. Trong lòng Lê Minh lúc này cũng có một chút băn khoăn, nếu hiện tại ra tay, cậu có nắm chắc bảy mươi phần trăm sẽ g·iết c·hết được con ma này, nhưng nếu như vậy, cậu sẽ bị mất đi thời gian bảo hộ. Đến lúc đó không có được nơi trú ẩn an toàn, chỉ sợ Lê thiếu gia đến xương cũng chẳng còn.
Đắn đo một hồi, Lê Minh thở mạnh một hơi, cậu ta vẫn quyết định không thể ra tay vào lúc này. Xa xa, rất nhiều ánh sáng bắn tung tóe do năng lượng của đám ma vật chiến đấu không ngừng đập vào mắt cậu, nó xuất hiện bốn phương tám hướng làm cho Lê Minh càng khó để lựa chọn phương hướng mà đi. Hồn ma trung cấp sẽ có trí tuệ, con ma nửa mặt kia dù đã bị hạ cấp nhưng chắc hẳn vẫn còn bảo lưu một ít sự thông minh. Nếu không cẩn thận lại dẫn nó tới nơi có những hồn ma khác chiến đấu, e rằng sự việc vừa phát sinh lúc nãy lại lần nữa lặp lại.
Dù nguy hiểm nhưng Lê Minh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, cậu nhất định phải nhanh chóng tìm ra được chỗ trú ẩn an toàn trước khi thời gian bảo hộ kết thúc. Bước chân đi nhanh trong màn sương lạnh, phía sau Lê Minh vẫn là con ma nửa đầu kia bám theo không rời. Vừa đi, cậu vừa phải không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tránh né những con ma vật khác xa nhất có thể. Rất nhiều ma vật phát hiện ra cậu liền đuổi theo, mùi vị người sống có lẽ là cực kỳ thu hút bọn chúng. Nhưng cũng may mắn khi bọn nó không có trí tuệ, Lê Minh chỉ cần sử dụng một ít bùn đất, trộn thêm chất nhầy của con ma nửa đầu sau đó phủ hết lên người liền có thể đánh lừa được đám hồn ma kia.
Một giờ đi bộ, hai chân Lê Minh mỏi nhừ, rất nhiều lần có ma vật t·ấn c·ông cậu đều được con ma nửa đầu ở sau ngăn cản giúp. Nhưng chỉ cần Lê Minh bỏ chạy là nó lập tức dừng chiến đấu mà đuổi theo cậu ta. Uống một ngụm nhỏ nước hồi phục thể lực, Lê Minh mới cảm thấy cơ thể dễ chịu một chút. Không nghỉ ngơi, một người một ma lại tiếp tục hành trình đi tìm nơi trú ẩn.
Hai giờ tiếp theo đó, Lê Minh không ngừng nghỉ tiếp tục hành trình tìm nơi ẩn nấp của mình, cậu còn phát hiện ngoài hồn ma ra, ở đây còn có cả cương thi. Theo đó cậu cũng nhờ hệ thống mà biết được cương thi được xếp vào hệ quỷ, lần lượt là Quỷ vô tri chính là cương thi, cao cấp hơn chính là Quỷ xa đọa, loại quỷ này đã có trí khôn, thường thì mỗi con quỷ xa đọa đều có những đặc tính khác nhau, chẳng hạn như dâm dục, khát máu… đáng sợ nhất là những con quỷ nham hiểm. Bọn nó rất thích bày mưu tính kế để con mồi của mình c·hết một cách bất lực nhất. Thường thì những con quỷ nham hiểm rất có khả năng chuẩn bị bước vào cấp độ Quỷ hồn. Ở cấp độ này, bọn chúng đã sinh ra hồn vía, có thể nói đi đến bước này nó có thể xem giống như một con người có năng lực siêu nhiên, cực kỳ khó đối phó.
Phía sau Quỷ hồn còn có hai cấp độ nữa, nhưng Lê Minh tạm thời không quan tâm, bởi hiện tại cậu ta chiến đấu với cương thi còn vô vàn khó khăn chứ đừng nói đến những cấp độ phía sau kia. Đúng lúc này, Lê Minh bất ngờ dừng lại, phía trước mặt cậu là một thác nước cao, xung quanh rêu cỏ xanh tốt, những dây leo hai bên rìa phủ kín từ trên đỉnh thác xuống tới tận hai bên bờ. Cậu ta bất giác liền nghĩ đến Thủy Liêm Động trong Tây Du Ký, những thác cao như thế này khả năng có hang động là rất lớn. Nhìn những khối đá gần dưới chân thác, rêu trơn nhẵn nhụi, không hề có một dấu tích của sự p·há h·oại, nếu như có hang động bên trong thì nó chính là một nơi an toàn mà cậu ta đang tìm kiếm.
Không nghĩ ngợi gì, Lê Minh liền hướng vị trí chân thác mà đi tới, chỉ sau mười lăm phút, cậu đã ngửa mặt lên trời, nheo mắt lại mà nhìn l·ên đ·ỉnh thác. Thật sự thác này quá cao, ít nhất cũng gần trăm mét, hơi nước xung quanh bốc lên như những đám mây lớn. Những hòn đá gần chân thác lúc nãy cậu nhìn thấy kia cũng to như những ngọn núi nhỏ.
- Quá đồ sộ, thác lớn kiểu này nếu không có lớp phòng hộ thì làm sao mình vào bên trong được?
Ngẩn người một lúc, Lê Minh tự đặt ra câu hỏi cho mình. Ngay sau đó cậu không nghĩ nhiều, liền đi xung quanh thác một vòng để xem xét tình hình. Mất hơn nửa ngày, Lê Minh mới trở lại vị trí ban đầu, thở mạnh một hơi, ánh mắt cậu ta có vẻ sáng lên.
- Chính là vị trí này, không nằm ở trung tâm ngọn thác, dưới đá không có dấu tích tác động ngoại lực. Chính nó.
Vừa nói, cậu vừa chỉ tay về một hướng. Đang định bước đi tới vị trí kia, một tiếng “ầm” vang lên, kèm theo đó là một cột nước cao vài chục mét. Một sinh vật đen ngòm như một mũi lao phóng thẳng về hướng Lê Minh.