Chàng ta không trả lời mà hỏi: “Gặp mặt rồi phải không? Có hợp ý nàng không?”
Cô kinh ngạc nhìn chàng ta: “Sao quốc sư biết?”
Người ấy do chàng ta chọn nên đương nhiên phải biết. Thật ra trong số quý tộc ở Trường An, những nhà qua được không nhiều, để chọn ra người thích hợp với cô, chàng ta đã tra đến mười tám đời nhà người ta. Nhà họ Thịnh là dòng dõi thư hương nhưng không có tư tưởng bảo thủ, con cháu có văn có võ, hơn trăm năm nay, người ra làm tướng văn tướng võ nhiều vô số. Thịnh Hi Di xuất thân trong sạch, nhân phẩm đáng quý, giao nàng cho anh ta, Lâm Uyên cũng yên lòng.
Nhưng ai có thể hiểu tâm trạng chàng ta lúc này đây? Tự tay đẩy người phụ nữ của mình vào lòng người khác, chẳng lẽ không phải vô cùng nhục nhã sao? Chàng ta lại còn đích thân đến hỏi, chính chàng ta cũng không hiểu rốt cuộc mình cảm thấy ra sao. Quốc sư không dám oán trách gì, chỉ có thể cố gượng cười: “Người này đáng tin, nàng cứ an tâm. Nếu cậu ta dám phụ bạc nàng, Thần cung sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Tôi đã bàn với thánh thượng, cậu ta muốn cưới công chúa thì phải đáp ứng được mấy điều kiện, quan trọng nhất là không được cưới vợ lẽ. Nếu là tôi cưới nàng thì tôi nhất định sẽ làm được, nhưng tôi bây giờ… Nàng xứng đáng có được một người toàn tâm toàn ý với mình.”
Bao lời muốn nói bị nghẹn lại, Liên Đăng cố kìm nước mắt. Hóa ra người đó là do bọn họ cùng chọn, chàng ta làm như thế, bảo cô phải nghĩ thế nào đây? Cô thà rằng chàng ta không quan tâm đến chuyện của mình, cô có sướng khổ thế nào cũng chẳng liên quan đến chàng ta, từ nay về sau như người dưng nước lã. Vậy mà chàng ta lại sắp xếp cho cô như giao phó hậu sự, cô không cảm kích mà chỉ thấy căm ghét.
Liên Đăng nghiến răng nói: “Quốc sư cứ lo việc của mình đi, đừng can thiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ sống tốt thôi. Vừa nãy tôi nói chuyện với anh ta, thấy cũng là người tài, quốc sư không chọn sai đâu. Nếu tôi thấy tốt thì sẽ gả cho anh ta, quốc sư còn chuyện gì không? Không thì xin về cho, đừng để tới tai người khác lại làm lỡ nhân duyên của tôi.”
Chàng ta sững sờ, tay buông thõng, lộ rõ vẻ suy sụp. Mãi sau chàng ta mới cất tiếng: “Tôi chỉ muốn đến thăm nàng một lát, muốn biết suy nghĩ của nàng thôi. Nếu nàng không thích thì tôi sẽ xem xét những người khác… Nhưng xem ra nàng hài lòng rồi, vậy thì tốt quá.”
Liên Đăng quay mặt đi, không muốn nhìn chàng ta nữa, lòng đau như dao cứa. Cô không biết rốt cuộc mình đang cố chấp điều gì, rõ ràng không thể buông được, lại vì không biết chàng ta sống ch3t ra sao mới đành sợ hãi thả tay. Thật ra tình yêu cô dành cho chàng ta rất hạn hẹp, chẳng qua là cô tự nghĩ mình quá cuồng si mà thôi. Nay chàng ta không có tương lai, việc cô trốn tránh bỗng trở nên thành quang minh chính đại. Lí do mới đường hoàng biết bao. Ai ngờ chàng ta lại cứ bày ra vẻ thành toàn, rõ ràng là cố tình khiến cô đau khổ.
Cô cố tình nặng lời để chàng ta đi luôn. Chợt nghe chàng ta khẽ thở dài, rồi đưa cho cô một cái hộp nhỏ. Cô nhìn chàng ta với vẻ khó hiểu: “Đây là gì?”
“Nàng cứ lấy người khác, lâu ngày sẽ sinh tình thôi. Nếu nàng yêu cậu ta thì hãy chung sống thật hạnh phúc. Nàng uống thuốc giải rồi thì những kí ức về tôi cũng sẽ tan biến. Nàng còn trẻ, nên làm lại từ đầu, tôi không muốn nàng u sầu vì những chuyện trước đây nữa, từ ngày mai trở đi sẽ là một con người hoàn toàn mới.”
Vậy ra chàng ta cũng đã hạ quyết tâm chấm dứt rồi. Trái tim run rẩy, buồn rầu, vô cùng đau đớn. Cô nắm chặt tà váy, nhận thuốc: “Còn quốc sư thì sao?”
Chàng ta lắc đầu, khóe miệng cong lên: “Tôi chỉ còn lại hồi ức mà thôi, không thể quên được.” Trời bắt đầu mưa tí tách, chàng ta thu tay về: “Tôi đi đây, từ biệt chốn này, không hẹn ngày sau nữa.”
Liên Đăng không nhúc nhích, lòng đau như cắt, tội gì chàng ta phải ra vẻ bi lụy như thế, lẽ nào chỉ để cô tự trách thôi sao?
Cô quyết tâm quay người đi, mưa bắt đầu nặng hạt, táp tới khiến cô không mở nổi mắt. Cạnh chiếc hộp ấn sâu vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng nỗi đau ấy chẳng bằng áp lực chàng ta đè lên cô. Liên Đăng bước từng bước, cô thật sự muốn quên ư? Quên đi chàng ta, yêu một người khác, kết hôn rồi sinh con, quên mất chàng ta đã từng xuất hiện trong đời cô?
Không được quay đầu lại, cô tự nhủ, quay đầu là cô sẽ hoàn toàn bại trận. Nhưng chân cô nặng nề như đeo chì, mỗi bước đi đều vô cùng gian nan. Cô không khống chế được bản thân, giãy giụa do dự, cuối cùng vẫn ngừng chân.
Làn mưa mang theo cái rét buốt khiến đầu óc bỗng trở nên tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô hít một hơi thật sâu, bắt đầu dao động, nếu chàng ta đi rồi thì cô sẽ buông tay, cho cả hai một con đường sống. Nhưng nếu chưa đi… Cô từ từ quay người lại, trong màn mưa trắng xóa, xuyên qua hàng vạn hạt li ti ấy, cô nhìn thấy chàng ta vẫn đứng đó, toàn thân sũng nước mưa nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp.
Oan nghiệt làm sao, cô biết kiên trì tiếp thế nào đây? Cô vừa giận vừa buồn phiền, dùng hết sức ném cái hộp vào trong hồ rồi ngồi thụp xuống, bụm mặt nghẹn ngào.