Kinh Độ Vong

Chương 111



Đàm Nô biết hôm qua họ đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, nên dù cô vẫn hơi gờn gợn khó chịu nhưng vẫn mừng thay cho họ.

Chàng ta cứ trù trừ bước chân, ấp a ấp úng khác hẳn ngày thường. Đàm Nô thấy vậy thì cho mọi người lui hết xuống, chắp tay bảo: “Quốc sư có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.”

Chàng ta đứng dưới tán cây, đường nét gương mặt đầy dịu dàng, không còn cảm giác xa cách nữa: “Bổn tọa tới để nhờ cô nương một việc. Chắc hẳn cô nương cũng biết chuyện hôm qua giữa tôi và Liên Đăng. Kì thực cũng không phải đã thật sự hòa hảo, chỉ là kế sách tạm thời của tôi thôi. Lúc trước tôi bảo cô ấy uống thuốc chỉ vì muốn cô ấy nghe lệnh của tôi. Chuyện sau đó, cô cũng biết rồi đấy. Bây giờ, thời gian của bổn tọa không còn nhiều nữa, không thể để loại thuốc ấy làm hại cô ấy cả đời được.” Nói đoạn, chàng ta lại thở dài: “Tôi hiểu lòng nàng, nàng luyến tiếc tôi, nhưng tôi không thể ích kỉ như thế được. Tôi muốn nàng quên tình, đưa nàng thuốc giải nhưng nàng lại không chịu, đành phải cậy nhờ cô nương.”

Đàm Nô nhìn chàng ta, thoạt tiên thấy hơi kinh ngạc. Không ngờ vị quốc sư tự cao tự đại này lại biết thành toàn cho người khác. Chẳng sống được bao lâu nữa thì chỉ nên làm người ngoài cuộc đứng nhìn, chớ nên ràng buộc Liên Đăng. Cô tán thành chàng ta làm vậy.

“Quốc sư chỉ cần dặn dò, tôi sẽ tận lực thực hiện.”

Lâm Uyên gật đầu, giao viên thuốc mà Xuân quan đưa tới vào tay cô: “Mong cô nương hãy nghĩ cách giúp tôi, nhất định phải để cô ấy uống thuốc.”

Uống thuốc không khó, nhưng lòng cô vẫn còn điều lo lắng: “Làm trái ý cô ấy như thế, tôi sợ cuối cùng lại làm tổn thương cô ấy.”

“Không đâu. Cô ấy sẽ quên hết mọi thứ từ lúc bắt đầu gặp tôi, quên hết sạch. Tôi biết nhiều lần xóa đi kí ức của nàng, nói hoa mĩ thì là vì muốn tốt cho nàng, kì thực là làm tổn thương nàng ấy sâu sắc. Nhưng bây giờ không còn cách nào khác nữa. Đây là lần cuối cùng. Cô cũng mong cô ấy sống vô lo vô nghĩ mà.”

Đàm Nô do dự mãi, viên thuốc trong tay nặng tựa ngàn cân. Cô buồn bã nhìn chàng ta: “Quốc sư đã quyết rồi ư?”

Chàng ta cụp mắt: “Phải. Kể từ hôm nay, tôi sẽ không bước ra khỏi thần cung nửa bước. Sau này mong cô nương hãy trông nom nàng thay tôi. Lâm Uyên có lễ, xin cảm tạ trước.” Chàng ta nói với vẻ vô cùng nghiêm túc, tiếp đó cung kính bái lễ với cô.

Đàm Nô không nhận nổi lễ này, vô cùng lúng túng: “Xin quốc sư yên tâm. Tôi với cô ấy tình như chị em, dù quốc sư không nhờ thì tôi cũng sẽ làm. Gần đây cô ấy hay đau đầu, tỉnh não hoàn do cục thượng dược kê khá giống thuốc này. Lúc về tôi sẽ đổi thuốc, lừa cô ấy uống là được. Nhưng quốc sư… hai người bao phen gian nan…”

Chàng ta giơ tay lên, cắt ngang lời cô: “Bổn tọa biết ơn cô nương, quyết định hôm nay đã được bổn tọa suy nghĩ rất kĩ, không phải kích động nhất thời. Hôm qua nàng có gặp Tiết độ sứ Hoài Nam. Tôi đã điều tra kĩ lưỡng dòng dõi của cậu ta, rất đáng tin, cũng đã nhờ bệ hạ xây cầu dắt mối, tứ hôn cho nàng. Nàng có nơi nương tựa thì tôi cũng được yên tâm.”

Lòng Đàm Nô ngổn ngang trăm mối, ngọt bùi đắng cay ngập tràn cõi lòng. Chàng ta chỉ thoáng cười rồi xoay người đi ra khỏi viện, dáng vẻ xa cách không màng danh lợi, hào hoa phong nhã hệt thuở mới gặp.

Liên Đăng vội vã vào cung, lại hào hứng trở về, nhưng chàng ta đã không còn ở đây, lòng cô nguội lạnh, quay sang hỏi tì nữ. Đúng lúc này, Đàm Nô bước vào, nói muốn chọn hoa văn cùng cô, thấy cô như ngồi bàn chông thì cười nói: “Quốc sư có việc phải về thần cung rồi. Chẳng phải quốc sư đã quyết định làm trai lơ của muội rồi sao? Cũng phải cho người ta xử lí thỏa đáng chuyện nhà chứ. Chờ một lát đi, chắc chắn quốc sư sẽ về trước giờ giới nghiêm.”

Liên Đăng hơi xấu hổ, ngượng ngùng lên tiếng: “Chỉ là không thấy chàng khiến tôi hơi hoảng thôi.” Nói đoạn, cô lại hỏi Đàm Nô với vẻ e dè: “Tỷ có trách tôi không? Tôi hèn kém, lại tái hợp với chàng rồi.”

Lòng Đàm Nô ủ ê chán nản nhưng ngoài mặt vẫn ra chiều thản nhiên: “Chuyện của muội do muội tự quyết định. Nếu muội thấy đúng thì đừng hỏi ý kiến người khác.”

Cô tựa ghế gật đầu: “Muốn tôi quên chàng, lấy người khác. Tôi không làm được. Cũng như bắt tỷ phải lấy lang quân khác vậy, tỷ có chịu không?”

Đàm Nô vô cùng khó xử, cô ấy không nỡ phá hỏng hạnh phúc mà khó khăn lắm Liên Đăng mới tìm về được. Nhưng tấm chân tình của quốc sư cũng khiến cô ấy không thể khước từ yêu cầu của chàng ta. Thật ra nếu Liên Đăng có thể quên chàng ta thì đối với cô chỉ trăm lợi mà không một hại. Đàm Nô suy xét thật kĩ, xuất phát từ tâm lí thiên vị người nhà, cuối cùng vẫn quyết định làm theo lời quốc sư.

Bà vu bưng chén trà tới, ngồi quỳ ở bên cạnh mà thưa: “Điện hạ, phải dùng thuốc rồi.”

Liên Đăng lại giở thói lười biếng: “Hai ngày nay tôi không còn đau nhiều nữa rồi, không cần uống đâu!”

Đàm Nô nghe xong thì đi tới, đưa chén trà vào tay cô: “Cố thêm hai ngày nữa thôi là dứt hẳn bệnh rồi.” Cô mở nút lọ thuốc ra, hơi do dự, cuối cùng vẫn c4n răng đổ viên thuốc ấy vào lòng bàn tay.

Liên Đăng uống hai ngụm trà, ngân dài giọng: “Hôm qua Chuyển Chuyển càm ràm với tôi chuyện bệ hạ lén giấu hai mĩ nhân. Tối qua tỷ ấy vừa mới ra tay đánh bệ hạ. Tôi nghe mà toát mồ hôi.”

“Hả? Gan cô ta lớn quá nhỉ? Bây giờ thì sao?”

“Bệ hạ trả hai mĩ nhân đó cho Trung Sơn vương rồi, đồng thời hạ lệnh sau này không cho tiến cung nữa, lúc đấy tỷ ấy mới chịu yên. Kể ra Chuyển Chuyển là người dám nghĩ dám làm nhất trong số ba chúng ta. Bệ hạ chỉ sợ tỷ ấy về đại mạc thôi, thế nên chiều tỷ ấy đủ đường.” Liên Đăng bật cười.

Đàm Nô thở phào: “Thế cũng tốt. Lúc nào cô ta cũng khiến người khác phấp phỏng lo lắng. Dầu gì người ta cũng là hoàng đế, thế mà cô ta dám ra tay đánh.”

Liên Đăng cười nói: “Tôi khuyên tỷ ấy rồi. Tỷ ấy nói tự biết chừng mực.” Cô vừa nói vừa chìa tay nhận viên thuốc trong lòng bàn tay Đàm Nô, uống kèm với trà xanh.

Đàm Nô cẩn thận quan sát Liên Đăng. Cô không tỏ vẻ gì khác thường, chỉ nói hơi mệt, nằm nhoài ra chiếu ngồi rồi thiếp đi một lát. Đàm Nô không rời đi mà chờ cô tỉnh dậy. Chưa hết một tuần hương, Liên Đăng đã chống người ngồi dậy, cô vỗ trán, hai mắt mịt mờ.

“Sao thế?” Đàm Nô nhìn cô với vẻ kinh sợ.

Liên Đăng chớp mắt: “Không sao.” Đoạn, cô quay sang hỏi vu nuôi: “Tối nay ăn gì vậy?”

Đàm Nô mơ hồ cảm thấy cô có gì đó rất bất thường. Cô còn tâm trạng thoải mái quan tâm xem tối nay ăn gì, chắc là thuốc đã phát huy công dụng rồi. Đàm Nô thử hỏi dò: “Tôi thấy bộ đồ quốc sư mặc đẹp quá, tính làm cho Tiêu Triều Đô một bộ. Muội nói xem chọn màu gì thì đẹp nhỉ?”

Liên Đăng nghĩ vắt óc, hỏi: “Bộ nào cơ?”

Cơ thể căng cứng của Đàm Nô thả lỏng ra, khụm người nói: “Thôi, để tôi tự quyết định… Muội còn nhớ quốc sư không?”

“Quốc sư Lâm Uyên?” Cô chậm rãi hỏi lại, le lưỡi đáp: “Nghe nói ông ấy đã một trăm tám mươi tuổi rồi. Tôi nghĩ chắc chắn ông ấy là thần tiên.”

Đàm Nô buồn bã mất mát. Tốt rồi, mọi chuyện đều đã qua, cô đã trở lại là Liên Đăng cửa thời sống trên Minh Sa Sơn. Sau này chắc sẽ tốt lên thôi. Nhưng không hiểu sao, Đàm Nô luôn thấy rất áy náy, không kiềm được nước mắt. Liên Đăng thấy vậy thì kinh ngạc, khẽ hô: “Tỷ sao vậy? Sao lại không vui thế?”

“Không có gì. Tôi sắp phải lấy chồng rồi, không nỡ xa muội thôi.”

Liên Đăng xuề xòa phất tay: “Phủ tướng quân cách đây không xa, tỷ có thể về bất cứ lúc nào, có gì mà không nỡ chứ.” Nói đến đây, cô chợt dừng lại, phát hiện dường như cô đã quên mất gì đó. Cô nhớ tất cả mọi chuyện từ lúc còn là cô nhóc tự do tự tại trong hang động Đôn Hoàng cho tới khi trở thành công chúa như bây giờ. Nhưng cô lại không nghĩ ra một số thứ quan trọng. Rốt cuộc là gì đây?

Cô thẫn thờ, chống đầu nói: “Đàm Nô, tôi thấy trí nhớ của tôi hơi mơ hồ, có phải vừa nãy tôi bị ngã không?”

Đàm Nô vội nói: “Không. Chắc do tối qua ngủ không ngon đấy, muội ngủ thêm một lát đi!”

Liên Đăng ngẩn ngơ ngồi xuống, lẩm bẩm một mình: “Quên gì ấy nhỉ? Lạ thật…” Sau đó, cả ngày cô chỉ nghĩ về vấn đề này, ăn không ngon ngủ không yên, cảm thấy sinh mệnh của mình đã thiếu đi điều gì đó vô cùng quan trọng. Thế nhưng cô có nghĩ nát óc cũng không ra.

Cô bắt đầu hơi hoang mang lo sợ. Chuyển Chuyển sai người tới đón, cô cũng không đi, chỉ ngồi dưới hiên nghĩ cả ngày lẫn đêm tựa như điên như dại. Cô cuống lên, gõ đầu mình nói với Cửu Sắc: “Mày nghe xem, đầu óc tao thật vô dụng…”

Cửu Sắc đau lòng nhìn cô. Bỗng nhiên, cô tỏ vẻ hết sức kinh ngạc: “Mày đến bên tao thế nào vậy? Tao chỉ nhớ được Giai Nhân, không nhớ nổi mày.”

Cô đã quên tất cả những người và việc liên quan đến quốc sư, đến lai lịch của Cửu Sắc cũng không còn nhớ gì. Cửu Sắc cuống lên, ra sức cào móng. Cô thấy nó có vẻ hơi nôn nóng, bèn khuyên nó về đi nghỉ.

Cửu Sắc đi rồi chẳng bao lâu sau đã quay lại, miệng còn ngậm gì đó. Nó nhảy lên bậc thềm đến trước mặt cô, há miệng ra, món đồ trông như viên ngói rơi xuống. Cô nhặt lên xem, là một miếng sắt nhỏ có khắc chữ rõ nét bên trên, nội dung không đầy đủ, chỉ có mấy chữ “trung ấm cảnh tương*”. Cô lật ra mặt sau, chữ viết rất lạ, dường như là chữ lưu thông ở ba mươi sáu nước Tây Vực, tiếc là cô không đọc được.

“Mày tha ở đâu ra thế?” Cô giơ lên trước nguc, nghiên cứu thật kĩ: “Trung ấm cảnh tương là gì?”

Miếng sắt kì lạ bỗng nóng phừng phừng, phát ra tiếng ong ong không nghe thấy, nhưng thực sự có tồn tại. Sau đó, âm thanh khác chói hơn vang lên, như đang tìm cộng hưởng, bên xướng bên họa với miếng sắt, khiến cả ngôi viện chấn động.

*Trung ấm (hay trung uẩn, trung hữu) là khi vừa ch3t, bỏ thân xác này rồi nhưng thần thức chưa đi đầu thai, theo quan niệm Phật giáo thì thời gian này tồn tại 49 ngày.

- -----oOo------