Kinh Độ Vong

Chương 39



Chuyển Chuyển lóng ngóng bưng thuốc ra, mang thuốc vào phòng cho Đàm Nô, nhìn cô ấy uống từng ngụm một, chỉ biết ở bên cạnh thở dài: “Chúng ta cứ trốn ở đây cũng không phải kế lâu dài, sau này biết phải làm sao đây? Có khi là năm hạn cũng nên, sang năm mới rồi vẫn chưa hết vận rủi, hay là lên chùa thắp hương đi.”

Liên Đăng nói: “Tôi đã vào thành xem thử, khắp phường viện đều có Kim Ngô Vệ, tạm thời sẽ không ra tay với Lý Hành Giản được. Tôi muốn đến Ba Thục tìm thuốc giải cho Đàm Nô trước đã, cứ uống máu người khác mãi cũng không phải cách.”

Chuyển Chuyển đáp: “Theo tôi thấy, nếu đến đất Thục thì thà xuất quan còn hơn. Loại độc ấy được sản sinh ở Tây Vực, biết đâu là đến từ Lâu Lan hay Ba Tư cũng nên. Các cô hay nhắc tới Vương A Bồ, anh ta ở Đôn Hoàng lâu như thế, có khi lại biết nguồn gốc đấy!”

Lời này của Chuyển Chuyển như khiến Liên Đăng bừng tỉnh, Vương A Bồ thông thuộc văn hóa Tây Vực. Thế giới trong đầu anh ta là thế giới mà cô mãi mãi không thể với tới. Ở đây, các cô bó tay chịu thua nhưng với A Bồ, có khi chỉ đơn giản như lật trang giấy.

Có quá nhiều tín hiệu, mà tất cả đều chỉ đến Tây Vực, có lẽ các cô thật sự nên quay về, nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian rồi mới tính toán kế hoạch tiếp theo. Liên Đăng vội hỏi Đàm Nô: “Mấy ngày tới chúng ta sẽ lên đường luôn, ở lại đây khó tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Quay về quan ngoại, tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm thuốc giải cho tỷ.”

Đàm Nô chẳng quan tâm gì cả, chỉ cần Liên Đăng nói được thì cô nhất định sẽ không có ý kiến. Chuyển Chuyển lại than ngắn thở dài: “Cứ bảy ngày cô lại phải uống thuốc một lần, không có thuốc dẫn thì chỉ e chưa ra khỏi đạo Quan Nội cô đã ngỏm rồi. Giờ chúng ta đang bị kẹt trong Trường An, đến chạy trốn còn chẳng nổi.” Nói xong, cô ấy cầm bình bạc đi ra ngoài giếng.

Liên Đăng tiến thoái lưỡng nan, giống như lời cha mẹ thường nói, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, một bên là Đàm Nô, một bên là quốc sư, làm tổn thương đến ai cô cũng đều đau lòng. Nhưng chuyện cũng phân nặng nhẹ, dù sao Đàm Nô cũng là một mạng người, sao cô có thể trơ mắt nhìn cô ấy ch3t? Mà mang quốc sư theo cũng không dễ, trừ khi để chàng hôn mê bất tỉnh, nếu không với bản lĩnh của chàng ta thì chưa đi được hai dặm đường, cô đã bị chàng ta đánh bại rồi.

Vấn đề khó như thế đủ để làm khó Liên Đăng, bình thường thì đầu óc cô vốn đã chẳng nhanh nhạy gì cho cam. Cô bắt đầu suy xét việc dùng thuốc mê. Vừa vừa nghĩ ra hai loại là Ma phí tán với M0ng hãn dược thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Chuyển Chuyển. Liên Đăng hoảng hốt, tưởng cô ấy đánh rơi bình xuống giếng. Ai ngờ ra đến cửa lại thấy một nhóm quân Thần Sách trước cổng. Thủ lĩnh mặc áo đỏ đeo kim quan, mặt lạnh như băng, là Tề Vương.

Liên Đăng hoảng hồn, Chuyển Chuyển thì cứ như gặp ma, đứng nép phía sau cô, chỉ thấy Tề Vương trầm giọng nói: “Người đâu, bắt lại hết cho bổn vương. Hai tên lính to lớn bận giáp sáng choang lập tức bước tới, vai giáp và thân sát ma sát tạo ra tiếng leng keng. Hai tên lính từng bước áp sát bọn cô.

Liên Đăng thầm đánh giá, thực lực hai bên chênh lệch rất lớn, nếu phải chiến thì chỉ sợ khó mà chống được. Đông quan đột nhiên bước đến, chắp tay nói: “Mong điện hạ bớt giận, mấy vị đây đều là nữ giới, có gì thì bình tĩnh nói. Ti chức đã dâng sẵn trà ở sảnh chính, mời điện hạ di giá, rồi từ từ xử lý sau cũng chưa muộn.”

Không ngờ Tề Vương lại hừ lạnh, vung tay gạt bay Đông quan sang một bên: “Đừng tưởng rằng ngươi là người của Thái Thượng thần cung thì bản vương không thể làm gì ngươi. Tại sao người mà bản vương tìm kiếm khắp nơi lại ở chỗ ở của ngươi? Ngươi có quan hệ cá nhân với họ hay là phụng mệnh quốc sư đối nghịch với bổn vương?”

Đông quan vội đáp: “Ti chức không dám. Bách Lý cô nương là bà con xa của ti chức, đến nương nhờ hàn xá cũng là chuyện thường tình, không có bất cứ quan hệ nào với quốc sư. Không biết các cô ấy phạm phải lỗi gì khiến điện hạ tức giận, ti chức xin chịu tội với điện hạ thay cho họ. Mấy vị cô nương đều nhát gan, điện hạ đừng dọa các cô ấy.”

Tề Vương trừng mắt nhìn Chuyển Chuyển như muốn ăn tươi nuốt sống cô, tay cầm roi ngựa chỉ vào cô: “Cô ta là người thiếp bỏ trốn của bản vương, hôm nay bản vương muốn dẫn cô ta về, kẻ nào dám cản trở, giết không tha!”

Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, Chuyển Chuyển gào thất thanh: “Ai là thiếp của ngươi, không có bằng chứng thì chớ nói lung tung, hủy hoại danh tiết của người khác.”

Tề vương cười giễu: “Cô còn danh tiết gì ư? Chỉ là nô lệ trên giường mà cũng đòi tạo phản, tự phong vương ư?” Y đánh mắt nhìn về phía hai cô gái còn lại: “Chẳng lẽ vì không nỡ xa bọn họ sao? Đã vậy thì bắt hết về vương phủ là xong.”.

Đến lúc này dường như đã không còn đường lui nữa. Nếu y đã tìm tới tận nơi thì Thái Thượng thần cung sẽ không đối đầu với Tề vương vì bọn cô. Chuyển Chuyển hiểu rất rõ tình trạng của mình hiện giờ. Nếu còn phản kháng thì sẽ liên lụy đến Liên Đăng và Đàm Nô. Cô không có tài cán gì, chỉ được cái hết sức nghĩa khí, trong lúc nước sôi lửa bỏng có thể xả mình vì đại cục. Vậy nên, cô không trốn tránh nữa mà bước ra, đứng thẳng lưng, nói: “Đừng làm khó bạn tôi, tôi đi theo điện hạ.”

Ba người bỗng nhiên có cảm giác đại nạn ập xuống đầu, Chuyển Chuyển ôm Đàm Nô và Liên Đăng mà khóc dữ dội: “Tôi tiêu đời rồi, lần này không chạy thoát rồi. Hai cô cứ mặc kệ tôi, về Đôn Hoàng thôi, Trường An không phải nơi ở lâu, đêm dài lắm mộng.”

Chuyển Chuyển lắc đầu: “Cô đừng ngốc nữa, bao nhiêu quân Thần Sách đang ở đây, độc trong người của cô vẫn chưa được giải, Liên Đăng lại bị thương, sao địch nổi bọn họ?” Nói rồi, cô ấy quay đầu đi, cọ lên vai Đàm Nô, tự tiếp thêm can đảm cho bản thân: “Mặc kệ là thiếp hay nô lệ trên giường, bà đây cứ coi như tạm thời nằm gai nếm mật. Tề vương là con trai của hoàng thượng, một phần giang sơn này thuộc về anh ta. Biết đâu sau này anh ta lại được lên làm hoàng đế, vậy thì tôi chính là sủng phi, đến lúc đó hai cô đã có tôi rồi. Tôi sẽ là làm chỗ dựa của hai cô, giết Lý Hành Giản giúp Liên Đăng, làm mai cho Đàm Nô với Tiêu Tướng.” Nói xong rồi, Chuyển Chuyển mới phát hiện tương lai tươi sáng ra trò, cũng chẳng khổ lắm. Cô ấy vùng dậy, hất tóc ra sau, ngẩng đầu ưỡn nguc đi ra ngoài.

- -----oOo------