Ngày hôm sau lên đường, trời quang mây tạnh. Đất trời được gột rửa như thay áo mới, cảm giác càng nóng nực hơn. Liên Đăng và Đàm Nô không có gì che chắn, nắng chói đến mức không mở nổi mắt. Ô của quốc sư khá lớn, chàng ta phe phẩy quạt xếp, uống nước lạnh dưới tán ô. Chàng ta không cầm cương mà cắm một cành trúc lên yên ngựa, đầu kia treo một nắm cỏ đung đưa nhởn nhơ trước mắt ngựa. Thế mới nói càng ở trong hiểm cảnh, người thông minh lại càng dễ phát huy hết trí tuệ. Tuy rằng công cụ kì lạ ấy của chàng ta rất hữu dụng nhưng cũng có hạn chế lớn là không thể phi nhanh được, làm hai cô phải chịu đựng dãi nắng.
Liên Đăng phê bình rất kín đáo: “Cứ như thế này thì bao giờ mới đến được thành Toái Diệp đây? Quốc sư cụp ô lại đi, chúng ta phi ngựa một đoạn cho giãn gân giãn cốt.”
Cô đề nghị rất nhẹ nhàng nhưng không được chàng ta ủng hộ: “Ai bảo các cô chỉ chuẩn bị một cái, có mỗi việc lo chu toàn mà cũng không biết, phơi nắng là đáng đời.”
Hiện giờ, Liên Đăng đang rất hối hận, lẽ ra cô không nên làm ô cho chàng ta. Nếu biết trước sẽ làm chậm trễ hành trình thì chẳng thà cô nghe chàng ta than phiền mấy câu còn hơn. Cô nổi giận: “Vậy chúng ta chia nhau ra đi, hẹn gặp ở Trương Dịch.”
Quốc sư quay mặt đi: “Nhỡ may bổn tọa đi lạc thì các cô chớ hối hận đấy.”
Vấn đề này đúng là rất nghiêm trọng, không thể thử bừa được, Liên Đăng hết cách, đành mặc chàng ta. Cũng may quốc sư là người khẩu xà tâm Phật. Chỉ lát sau, chàng ta đã cất món vui ấy đi, quất roi phi ngựa cùng bọn cô, thẳng tiến theo hướng Tây. Chương 𝓂ới nhất tại + 𝙏r𝐔𝓂tr𝗎𝘆ệ n.𝓥N +
Bôn ba mười mấy ngày thì đến Cam Châu, trời tối không kịp vào thành nên họ đành ngủ trên khoảng đất trống ngoài thành. Tình cờ chỗ này lại khá gần nơi các cô từng cứu Chuyển Chuyển. Trở lại chốn cũ khiến lòng không khỏi sầu muộn. Đàm Nô lại bắt đầu ca cẩm: “Không biết Chuyển Chuyển có ổn không, có đấu lại Tề vương phi không…”
Liên Đăng hơi gây gấy. Mấy ngày nay, cô cứ choáng đầu buồn nôn suốt, triệu chứng không giống cảm nắng cho lắm. Mới đầu, cô còn cậy mạnh nên không kể với hai người kia. Lúc cắm trại xong, Liên Đăng không cầm cự nổi nữa, ngã vật ra bãi cỏ làm Đàm Nô và quốc sư khiếp sợ.
Quốc sư là người rất kì lạ. Chàng ta giỏi dùng thuốc nhưng lại không rành về khám bệnh. Chàng ta bắt mạch cho cô hồi lâu mà vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Liên Đăng bắt đầu lo sợ, cô luôn rất khỏe mạnh, sao lần này đổ bệnh lại có vẻ nghiêm trọng như thế? Nếu không phải trúng độc thì chẳng lẽ cô có thai rồi ư?
Mới mi mi có hai lần, chắc không nhanh đến thế đâu nhỉ? Liên Đăng càng nghĩ càng sợ, triệu chứng này rất giống trong ghi chép trong sách y. Cô không dám nói với Đàm Nô, lại càng không dám bàn với quốc sư, chỉ biết rầu rĩ, cho là mình sắp sinh con đến nơi.
Đàm Nô vô cùng lo lắng kiễng chân nhìn ra xa. Dưới màn đêm, thành Cam Châu giống như hùng ưng đang sải cánh, tạo thành chiếc bóng khổng lồ đang âm thầm chờ bộc phát sức mạnh giữa nơi đồng nội mênh m0ng. Bây giờ gần như không có cách nào vào thành, dưới nền trị vì của Đại Lịch, chỉ có phía Tây Tửu Tuyền là không đặt lệnh giới nghiêm. Đàm Nô quay đầu hỏi Liên Đăng: “Muội chịu đựng thêm được không? Phải sáng mai mới đi tìm đại phu được.”
“Tôi không sao, chỉ hơi nóng thôi, tỷ lấy ít nước cho tôi lau mình với.”
Đàm Nô lập tức dắt ngựa đi tìm nguồn nước, chỉ còn quốc sư ở cạnh cô. Chàng ta hốt hoảng, ngồi xổm xuống trước mặt cô mà hỏi: “Cô có đói không? Bổn tọa nướng bánh cho cô.” Quốc sư không quen việc chăm sóc người khác, gặp phải chuyện này thì chẳng biết phải làm sao, ngẫm nghĩ một lát lại nói: “Cô muốn ăn nho không? Kiểu gì đội buôn phía trước cũng có, tôi đi hỏi cho cô.”
Liên Đăng kéo tay chàng ta, phải đấu tranh hồi lâu mới nói với vẻ ảo não: “Quốc sư phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.”
Chàng ta hơi sửng sốt: “Sao cô lại nói thế?”
Cô giơ hai tay lên che mặt, nói lí nhí: “Quốc sư mấy lần mó tay mó chân với tôi. Giờ có chuyện, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm sao?”
Chàng ta không hiểu ý cô, cau mày tự suy nghĩ hồi lâu: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Liên Đăng nhớ đến thù lớn chưa trả, trong lòng rất khó chịu. Cô nức nở đáp: “Tôi thấy chắc là mình sắp sinh con rồi, giờ biết phải làm sao đây?”
Quốc sư ngồi phệt xuống đất, chăm chú nhìn cô một hồi rồi đột nhiên giơ tay áo lên che miệng, không kiềm nổi mà bật cười sằng sặc.
Rốt cuộc phải ngốc đến mức nào thì mới nghĩ rằng chỉ hôn vài lần là sẽ mang thai chứ? Cho dù chàng ta không có nhiều kinh nghiệm thì vẫn biết trẻ con sinh ra thế nào. Đầu óc cô đúng là đơn giản đến lạ, nhưng cũng khó trách cô được. Trước mười ba tuổi, cô không hề tiếp xúc với những chuyện đó, sau đấy lại sống trong hang động, chỉ biết đọc kinh phật và điển tịch để giết thời gian, tất cả đều dựa vào suy đoán.
Chàng ta cười một lát, thấy cô che miệng khóc thì tiếng cười tắc ở cổ họng, cố nén cười. Chàng ta nghĩ ngợi xem phải giải thích cho cô ra sao, cân nhắc hồi lâu mới trấn an cô: “Cô nghe tôi nói này, chỉ như thế không có con được, phải tiếp xúc thân mật hơn nữa, ví như cả hai cởi hết quần áo, ôm ôm ấp ấp một hồi…”
Chàng ta nói rất khó khăn nhưng ít nhất cũng đã làm rõ ràng chuyện này. Liên Đăng chợt hiểu ra, nhưng vẫn không tin chàng ta cho lắm: “Quốc sư không lừa tôi đấy chứ?”
“Sao tôi phải lừa cô? Vì không muốn chịu trách nhiệm chắc?”
Cô không nói gì, cứ nhìn trân trân làm chàng ta thấy vô cùng oan uổng: “Bổn tọa là hạng người đấy sao?” Cô vẫn không trả lời làm chàng ta bực dọc: “Cô yên tâm, nếu có con thật thì bổn tọa tuyệt đối không chối bỏ.”
Bấy giờ Liên Đăng mới yên tâm nhưng trong người không khỏe nên cô không nói gì nữa. Đàm Nô mang nước về, lau rửa chân tay cho cô thì triệu chứng mới thuyên giảm, nửa đêm sau ngủ rất say giấc. Còn quốc sư lại trằn trọc khó ngủ, nơi đồng nội gió lớn không có muỗi nhưng dáng vẻ tủi thân của Liên Đăng cứ lởn vởn trong đầu chàng ta. Còn cả đứa bé nữa… Chàng ta chưa từng nghĩ đến chuyện có con, kẻ chỉ có kiếp này mà không có kiếp sau như chàng ta, để lại nhiều ràng buộc như thế không phải chuyện tốt.
Chàng ta nghiêng người nhìn sang, cô đắp chăn mỏng, hơi thở đều đặn. Vừa nãy cô bị chàng ta dọa sợ nên không nghĩ ngợi gì nhưng sáng mai nghĩ tới nhất định sẽ xấu hổ vô cùng. Chàng ta nghĩ vậy, đầu gối lên cánh tay, nhìn trăng sao trên cao mà bật cười. Bên cạnh có một người như thế khiến cuộc sống thú vị hơn nhiều. Cùng nhau trải qua hoạn nạn, dần dần thân thuộc, trước mắt coi như không tệ.
Xa xa vẳng tiếng sáo Khương, réo rắt trong gió nghe tiêu điều lạnh lẽo. Tiếng sáo Khương dần dần hòa vào tiếng sáo trúc, hai loại âm sắc khác hẳn nhau, nghe trong đêm lại mang theo vẻ kì lạ.
Chàng ta bật dậy, thấy các cô vẫn ngủ say bèn lặng lẽ đi về phía bên kia.
Chàng ta vừa cất bước thì Đàm Nô liền bám theo sau. Cô không dám đến quá gần mà duy trì khoảng cách bốn, năm trượng, theo dõi từ xa. Ánh sao rất sáng, có thể nhìn được bóng người quốc sư. Đàm Nô không biết công lực chàng ta đã khôi phục hay chưa, sợ bị phát hiện nên bèn cởi giầy cầm tay. Đi tới một thửa nương, quốc sư dừng lại, cô vội ẩn náu, mơ hồ nhìn thấy có người đến tiếp ứng chàng ta, hai, ba bóng đen bái tay hành lễ với chàng ta nhưng vì cách quá xa nên cô không nghe rõ họ nói gì.