Kinh Đô Yêu Sự

Chương 14



"Câm miệng!"

Tôn Cảnh không ngậm miệng lại được, bị người ta kéo lại còn nhảy dựng lên đá Phượng Nghi nữ quan: "Ngươi dám động ta?! Cho dù phụ mẫu ta hòa li ta cũng là cháu ruột của hoàng hậu nương nương, là biểu huynh đệ của đương kim thái tử!"

Nó tự xưng là thần đồng, bình thường ở trong nhà biểu diễn sức mạnh vô song, người khác cũng đều nhường nhịn. Thế nhưng hôm nay lại giống như con gà con bị người ta xách lên.

Cố sức vùng vẫy về phía trước, nhưng cái chân kia cũng không đá trúng người. Đợi nó bị kéo đi rồi, Tôn Bân mới mặt mày tái mét đối với Phượng Nghi nữ quan nói: "Đại nhân, trẻ con không hiểu chuyện, xin thứ lỗi."

Phượng Nghi nữ quan chỉ khinh thường hừ một tiếng.

Bình Viễn Hầu phủ hòa li, trận thế này chẳng khác nào bị tịch biên gia sản. Phụ thân của Tôn Bân, đời trước là Bình Viễn Hầu, bởi vì tham ô quân lương mà bị giết, phủ đệ đã bị tịch thu một lần.

Về sau hắn may mắn cứu được đương kim hoàng thượng, khi đó còn là thái tử, nên có công lao theo rồng.bTuy lấy lại được tước vị, nhưng phủ đệ rốt cuộc vẫn bị hao tổn căn cơ.

Tình cảnh của Hoắc thị không giống hắn.

Vũ Liệt Hầu phu phụ đều tử trận, để lại một đôi nữ nhi, một nửa gia sản đều cho Hoắc thị làm của hồi môn.

Tuy rằng những năm này, Hoắc thị không ngừng dùng của hồi môn bù đắp cho nhà họ Tôn, nhưng dựa theo danh sách, từ buổi chiều người ta liên tục chuyển đồ đến tận đêm khuya.

Đây mới chỉ là chuyển đồ, còn chưa kịp kiểm kê. Cả con đường gần như đều bị của hồi môn của Hoắc  thị và người bận rộn lấp đầy. Mãi cho đến ngày thứ hai trời sắp sáng mới yên tĩnh trở lại.



Lúc này ta cảm thấy thái dương mình giật giật. Cuối cùng ta bất đắc dĩ, vỗ vỗ đầu mình.

"Muốn đi thì đi thôi."

Ta vặn đầu xuống, thả bay đi.

Hoắc thị rời đi đã lâu, bao phủ trên Hầu phủ, những anh linh bảo hộ Hầu phủ cũng đều rời đi.

Ta nói với Hoắc thị đều là sự thật, nhưng vẫn còn một số chuyện chưa nói cho nàng. Thi thể, là ta nhặt được tám năm trước. Nhưng Nguyễn Hoan c.h.ế.t vào năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, t.h.i t.h.ể lại rơi vào nơi ta bái nguyệt.

Nàng có tạo hóa của nàng, hồn phách không tan có thể tu luyện thành tiểu thi yêu. Khi ta nhìn thấy nàng, run rẩy, luống cuống tay chân đỡ lấy cái đầu sắp rơi xuống của nàng, không khỏi động lòng thương yêu.

Tiểu yêu mới sinh, đáng yêu nhất.

Ta dạy nàng làm sao đi đường để đầu không rơi, dạy nàng làm sao bái nguyệt tu hành, dạy nàng làm sao từ ngu muội đến lúc linh trí sơ khai.

Nhưng tiến triển rất chậm.

Ta suy đi nghĩ lại, đã nuôi rồi, thì không thể chê nàng ngốc mà bỏ được. Nếu đã như vậy, vậy thì mang nàng xuống núi, đi gặp một vài người khi nàng còn sống, một chút chuyện lúc trước. Xem xem có thể kích thích nàng một chút hay không.

Đương nhiên, mang cả con quá tốn sức, cho nên ta liền chỉ mang theo một cái đầu.