Hoắc thị nói: "Chúng ta đúng là ngốc, nhưng không có sai. Nguyễn Hoan có sai gì chứ? Nàng ấy chỉ là hết lòng với một người thôi. Giờ đây đến mạng sống cũng không còn, tất cả đều là do kẻ tiểu nhân độc ác, đều là lỗi của kẻ tiểu nhân!"
Ta: "... Nàng bớt nói vài câu đi."
Hoắc thị rốt cuộc vẫn còn trẻ, có lẽ là muốn giận dỗi lão già này ta chăng?
Nàng nói: "Không, ta cứ phải nói! Dù cho nàng ấy giờ đã chết, ta cũng không thể để kẻ tiểu nhân kia xưng hô phu thê với nàng ấy, làm vấy bẩn nàng ấy..."
Được rồi, ta không nhịn được nữa. Đầu Đầu bay xuống, lao đến hôn nàng một cái. Hoắc thị trừng lớn mắt, rồi ngã thẳng cẳng xuống đất.
Ta thở dài: "Bảo nàng bớt nói hai câu đi mà."
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cả hầu phủ tiêu điều xơ xác tựa như nhà ma. Lũ hạ nhân tranh nhau vơ vét châu báu, của cải trong phủ rồi bỏ trốn, giờ đã chạy mất hơn nửa. Chỉ còn mỗi Tiểu Thúy ở lại, một lòng trung thành đi theo Tôn Cảnh.
Tôn Cảnh như kẻ mất trí, đuổi theo đám người kia vừa đánh vừa mắng: "Lũ hỗn láo, ai cho phép các ngươi động vào đồ đạc trong phủ? Mau đặt xuống cho ta!"
Nó ta cầm đao lên, hùng hổ muốn c.h.é.m muốn giết. Trước kia hễ làm vậy, lũ hạ nhân đều sợ hãi bỏ chạy tán loạn. Nhưng giờ thì khác rồi. Một tên gia đinh hung hăng đẩy hắn ngã lăn ra đất: "Cút ngay!"
Tôn Cảnh tức giận đến mức lăn lộn dưới đất: "Hỗn xược! Hỗn xược! Các ngươi cứ đợi đấy cho ta, ta nhớ hết mặt từng đứa rồi, chờ khi mẫu thân ta trở về, ta sẽ lấy mạng các ngươi..."
Lời nói ấy thật ngu xuẩn! Bọn hạ nhân nghe vậy, lập tức quay đầu lại toan bịt miệng hắn ta cho đến chết. Tiểu Thúy hét lên ngăn cản: "Thế tử, chạy mau, chạy mau!"
Sau đó nó thực sự bỏ chạy... Tiểu Thúy bị đánh c.h.ế.t rồi ném xuống ao. Lũ hạ nhân lại lục soát khắp nơi trong phủ, muốn tìm ra Tôn Cảnh. Tôn Cảnh chạy đến chỗ ta, vừa tìm vừa khẩn cầu: "Di nương, di nương cứu ta..."
Ma quỷ mới thèm để ý đến nó! Bọn hạ nhân lục soát một hồi, nhưng không dám bén mảng đến viện của ta, nhân lúc trời còn chưa tối liền chuồn mất. "Đi mau, đi mau, phủ này có yêu quái!"
Hoắc thị muốn đòi lại công bằng cho Nguyễn Hoan, nào ngờ lại trực tiếp khiến đế hậu bất hòa. Chủ yếu là vì Tôn Bần không chỉ làm lỡ mất tám năm thanh xuân của Hoắc thị, mà còn hủy hoại thanh danh của phủ Vĩnh Liệt hầu. Năm xưa, phu thê Vĩnh Liệt hầu cùng các nam nhân trong tộc vừa mới tử trận, Tôn Bần liền tung tin đồn nhảm, nói rằng bọn họ ép hắn bỏ thê để cưới vợ khác.
Người đã chết, không thể nào tra xét, huống hồ đại tiểu thư nhà họ Hoắc lại vừa chịu tang người thân, nỗi đau quá lớn khiến nàng chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác. Đến khi hoàn hồn lại, mới biết chuyện này nghiêm trọng đến nhường nào. Dân chúng trong kinh thành đều biết phủ Vĩnh Liệt hầu vì nước hy sinh, cả nhà trung liệt. Nhưng nếu hỏi người nhà họ Hoắc đã tử trận trong trận nào, đã anh dũng chiến đấu ra sao, đã liều mình chặn cửa thành bảo vệ dân chúng rút lui như thế nào... Thì e rằng chẳng mấy ai nói rõ được.
Ngược lại, chuyện tiểu thư họ Hoắc cướp chồng người khác lại bị đồn thổi đến mức sống động như thật. Trở thành vết nhơ không thể gột rửa của cả gia tộc đầy công trạng. Chưa kể đến việc tiểu thư họ Hoắc đã phải nhẫn nhục bao nhiêu năm. Ngay cả đại tiểu thư họ Hoắc, vốn là cô nhi liệt sĩ, cũng bị chèn ép suốt bao năm qua.
Đế hậu vốn là đôi phu thê trẻ cùng nhau trải qua hoạn nạn. Nhưng đứng trên đỉnh cao quyền lực, làm sao có thể chịu đựng được việc người nằm bên gối mình lại là mẫu thân của Thái tử, người có xuất thân quá mức hiển hách? Cách mà Hoàng đế nghĩ ra lại trùng hợp với cách của Tôn Bần, tỷ phu của hắn. Đó là chèn ép thanh danh của nàng, khiến gia tộc nàng mang vết nhơ, khiến thiên kim tiểu thư cao quý kia rơi xuống khỏi mây xanh, vấy bẩn bụi trần. Hoắc thị quyết định kiện phu quân trước ra công đường.
Hoàng đế thì phái người đến chỗ ta... Đúng như việc người ta bàn tán chuyện cướp phu quân, chiếm đoạt tình ái bao giờ cũng nhiều hơn chuyện quân sự biên quan. Nếu có thể để mọi người thấy cảnh hầu phủ bị trừ yêu, ắt hẳn sẽ đủ để người ta say sưa bàn tán hàng chục năm. Đến lúc đó còn ai quan tâm đến cái c.h.ế.t oan ức của một nữ tử tám năm về trước?