Kinh Đô Yêu Sự

Chương 20





“Ta nói làm yêu thì đã sao nào? "Yêu cũng là do trời đất sinh ra, huống hồ thân thể này lại tốt đến thế, không cần tu luyện cũng có thể trường sinh. Quan trọng là, còn vô cùng xinh đẹp."

Tĩnh Hư: "..."

Nàng ta bắt đầu tự an ủi bản thân: "Thôi, người đúng là đã phong ấn huyết yêu, hẳn là yêu tốt..."

Nghe được lời này, ta càng cười lớn hơn. Theo tiếng cười của ta, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cả hầu phủ cũng bắt đầu lay động.

Tĩnh Hư hét lên: "Tổ sư!"

Ta nói: "E rằng ta phải làm ngươi thất vọng rồi."

Ta cả đời này, chưa từng đáp ứng kỳ vọng của bất kỳ ai. Năm xưa, bọn họ nói ta là nữ đạo sĩ, nữ đạo sĩ thì nên tu luyện phù chú và y thuật, ta không phục, ta cứ muốn học thuật sát phạt. Giờ đây, sau mấy trăm năm hương khói thờ phụng, bọn họ lại muốn ta trở thành vị anh hùng trừ yêu trong truyền thuyết. Nhưng bây giờ ta cũng không sợ thừa nhận, ngay từ đầu, ta chính là nhắm vào thân thể của huyết yêu mà ra tay.



Ngoại trừ bản thân ta ra, không một ai có thể quyết định ta là ai! Trong tiếng thét tuyệt vọng của Tĩnh Hư, cả hầu phủ sụp đổ hơn phân nửa. Cả kinh thành chỉ có hầu phủ là như vậy, khiến cho bá tánh trên đường dừng chân vây xem. Ta lấy m.á.u làm dẫn, triệu hồi vong linh những người đã c.h.ế.t trận năm xưa.

"Càn khôn có định, sinh tử có thường. Nhưng nay ta lấy đạo lực, phá vỡ ranh giới mà triệu hồi. Thần linh nghe ta hiệu lệnh, lấy m.á.u ta làm dẫn, chắp tay nghênh đón, vong linh hộ quốc hãy mau hiện hình!"

Một trận cuồng phong nổi lên, tầng mây trong tiếng gọi của ta càng ngày càng thấp xuống. Tĩnh Hư kêu thảm thiết: "Tổ sư, Minh phủ chi lộ không thể mở, không thể mở ra!"

Ta mở mắt ra, trong tầng mây bỗng nhiên truyền đến tiếng binh đao. "Giết ——"

Năm xưa, các vị hoàng tử tranh giành ngôi vị, phế thái tử thua trận chạy đến biên quan, nắm giữ binh quyền làm loạn. Hoắc gia quân được lệnh đến bình định phản loạn.

Vốn dĩ đã là một trận đại thắng, không ngờ sau đó lại gặp phải gian tế trong quân, bị vây hãm trong thành. Một khi thành bị phá, phản quân sẽ có thể tiến thẳng về kinh thành. Trong thời khắc nguy nan, Hoắc phu nhân lấy cái c.h.ế.t để uy hiếp, cầu xin lão tướng quân Hoắc để nàng ở lại làm mồi nhử. "Tướng quân! Thiếp được làm thê tử ngài kiếp này đã không còn gì hối tiếc, chỉ lo lắng cho tiểu nữ Hỉ Quân, nó mới vừa thành thân! Xin ngài hãy sống sót trở về kinh thành, thay thiếp thân chăm sóc nó!"

Hoắc phu nhân trên cô thành bị vạn tiễn xuyên tim mà chết. Đại công tử nhà họ Hoắc vì bảo vệ bá tánh trong thành rút lui an toàn, đã một mình ở lại chặn đường truy binh, tử trận nơi khe núi. Nhị công tử may mắn sống sót, nhưng khi đi tìm viện binh thì trúng mai phục, từ đó hy vọng hoàn toàn bị dập tắt.