Kinh Hồng Vũ

Chương 120



Trang viên trong lời Chuyển Luân vương nhắc đến nằm tại con đường nhỏ, lưng đối lưng với quỷ nha của Minh Giới. Đó là nơi tạm thời sẽ tiếp nhận những cái tiểu hài tử quỷ hồn, bọn chúng bởi vì sinh thời do các loại nguyên nhân mà chết đi, ở Minh Giới không có thân nhân, không có hộ tịch, không có danh tính liền không có nơi thu nhận, cũng bởi vì chỉ là một cái tiểu hài tử, có một số chết đi vẫn còn chưa chào đời thế nên đời này cuộc sống còn chưa kịp phạm phải ác điều, có thể nói là một thân trong sạch, trường hợp này được quy định đặc cách trực tiếp chuyển thế mà không cần phải đi qua thập điện Diêm Vương chờ đợi xét xử.

Nhưng là nói đầu thai chuyển thế tự nhiên cũng sẽ có của riêng nó quy luật, tùy theo từng cái quỷ hồn sẽ định ra ngày tháng thời điểm phù hợp mới có thể đi vào cõi chuyển thế, không thể tùy tiện làm bậy. Chính vì như vậy thì có một số quỷ hồn bởi vì thời gian chưa thích hợp, đành phải tạm thời ngụ tại Minh Giới địa phận chờ đợi tới lượt của bản thân, nhưng là tiểu hài tử không danh không tính, nhất định phải có một nơi tiếp nhận bọn họ, trông chừng cẩn thận. Phía sau quỷ nha phủ đệ kia vốn dĩ phía trước là nơi dùng để thu thập sổ sách cùng văn kiện của quỷ nha, nhưng sau khi quỷ nha được mở rộng liền nơi đó cũng bị bỏ trống không màng đến, về sau này mới được trưng dùng làm nơi tiếp nhận tiểu hài tử quỷ hồn đợi ngày đầu thai.
Đưa tay gõ lên cánh cửa gỗ cũ, sau ba lần gõ vang lên tiếng, bên trong rất nhanh đã có người đáp lại. Cửa gỗ mỏng manh tưởng chừng sẽ sập xuống bất cứ lúc nào từ từ hé mở, bên trong đưa ra một cái đầu, là một cái nam tử, nhìn xem hắn có chút yếu nhược.

"Các vị đây là?" Nam tử kia trước lên tiếng dò hỏi.

"Á Lam, là gia." Tiểu Du đáp lại hắn.

Bởi vì trời quá tối, người tới lại không mang theo đèn, nam tử chỉ thấy trước mắt là ba bóng đen mờ mờ ảo ảo. Hắn sau đó cầm lấy chiếc đèn giấy bên cạnh đưa tới gần các nàng, sau đó mới xác định được thì ra là người quen.

"A, là Du đại nhân cùng Bạch đại nhân, các vị vào trong hẳn nói!" Nam tử né qua một bên, mở rộng cửa để các nàng đi vào, sau khi thấy người đã vào bên trong hắn hướng ra ngoài nhìn một lần rồi lập tức đóng cửa.
"Các vị thỉnh bên này." Nam tử cầm đèn dẫn đường đi phía trước.

Các nàng theo hắn đi vào bên trong một cái cũ nát căn phòng, có thể được gọi là đại sảnh, nhưng là chẳng khác gì một cái nhỏ nhoi chuồng ngựa, vừa cũ vừa mục, trên đỉnh đầu mái ngói thủng mấy chỗ, dưới chân sàn nhà bong tróc, trên tường phủ một tầng rêu mỏng, ánh sáng từ bên ngoài có thể rọi xuyên qua nóc nhà chiếu vào tới nơi này. Nơi này thu xếp đủ gọn gàng, tuy rằng tàn tạ, nhưng vẫn còn sạch sẽ. Trong phòng trừ một cái bàn gỗ đặt ở giữa nhà cùng một cái kệ sách, mấy cái tủ lớn kê đầy chăn mền cũ thì ngoài ra không còn thứ gì khác.

"Các vị mời ngồi, tiểu nhân đi pha trà." Nam tử đem ghế còn ngồi được nhường lại cho các nàng, bản thân hắn cầm lấy bình trà trên bàn đi ra ngoài.

Trước mắt chỉ còn được hai chiếc ghế là có thể ngồi được, các nàng nếu trước tiên ngồi xuống liền Vương Dĩ Cơ kia khẳng định thì phải đứng rồi. Tiểu Bạch phủi đi bụi sót lại trên ghế, sau đó đẩy Vương Dĩ Cơ ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, còn lại bên cạnh ra hiệu Tiểu Du ngươi ngồi tốt lắm, bản thân lựa chọn đứng.
"Vẫn là ngươi ngồi tốt lắm!" Vương Dĩ Cơ cảm thấy áy náy, không lý nào lại để người kia phải đứng như vậy, liền nàng mới nói ra, nàng lựa chọn đứng, nhường lại đối phương ngồi xuống mới là.

"Người nhanh lắm trở lại, ngồi tốt mới là." Tiểu Bạch ghì chặt lấy vai của Vương Dĩ Cơ, làm nàng không thể đứng lên.

"Thái phi ngươi không cần khách sáo, ngươi dù sao cũng là một cái nữ nhân. Chúng ta hai cái nam nhân nếu là đều ngồi nhưng lại để ngươi đứng như vậy thì chúng ta còn đáng là nam nhân sao?" Tiểu Du thấy như vậy liền mới khuyên nhủ người bên cạnh không nên lại nhiều tạo thêm vấn đề.

Tiểu Du vừa vặn nói xong thì nam tử ở bên ngoài cũng trở về tới, bình trà trong tay bởi vì đã sứt vai, hắn đành phải dùng một miếng vải thô đem bình trà bọc lấy, ôm vào tới.
"Thật ngại quá, nơi này thô sơ, vẫn là không đủ ghế làm các vị ngồi thoải mái, hy vọng các vị không trách!" Nam tử lấy ra ly trà, đem trà nóng rót vào ly đẩy tới trước mặt của các nàng, sau đó lại xấu hổ mỉm cười.

"Á Lam, nơi này như thế nào lại tệ như vậy? Không phải mỗi tháng phía trên vẫn cấp phát ngân lượng xuống dưới, ngươi không nhận được sao?" Tiểu Du hiếu kỳ đã lâu, nay mới được dịp nói ra nghi vấn này.

"Nói ra thực sự khó tin, thì chính là ta đã nhiều có mấy tháng không nắm được ở bên trên đưa phát xuống ngân lượng rồi." Á Lam một bên rót trà, một bên khổ não nói.

"Điều này kỳ quái, ngươi không đi thắc mắc?" Tiểu Bạch nghi hoặc. Không thể có chuyện bên trên phát xuống các địa phận ngân lượng ngược lại không thu tới được, việc này đều do quỷ nha trực tiếp thi hành, mỗi một số tiền nhất định đều do Diêm Hạ Vu đích thân ấn định, sau đó ban hành xuống dưới, quỷ nha theo lệnh mà làm, trước nay chưa từng có xảy ra loại này cớ sự.
"Đương nhiên, tiểu nhân sau khi phát sinh cớ sự liền chạy đến quỷ nha thắc mắc một hồi, không ngờ là tìm không tới Hắc, Thụy, Du đại nhân, ngược lại người đứng ra đối chất lại là Hàn Dự Mạch. Hắn nói quỷ nha bây giờ tại hắn dưới trướng, có gì thắc mắc liền tìm hắn là được. Tiểu nhân nghĩ cùng hắn nói cũng không sao, cư nhiên sau đó hắn lại nói tiểu nhân ăn nói xằng bậy, bị hắn gọi quỷ binh đánh mấy mươi trượng, tiếp theo thì bị quỷ binh ném ra ngoài cửa quỷ nha. Tiểu nhân khó khăn mới có thể trở lại, thì tiếp theo đó cũng không dám lại đi tìm hắn đối chất việc thiếu hụt ngân lượng, đành tùy cơ ứng biến thôi." Á Lam nói xong lại thở dài, nhớ lại cảnh đó cái mông vẫn còn cảm thấy đau.

"Khốn kiếp, Hàn Dự Mạch hắn lại dám ở sau lưng vương thượng vỗ lưng người!?"  Tiểu Du tức giận đập bàn, nghiến răng nghiến lợi.
"Hắn mấy ngày trước dẫn người tìm đến gây rối, may mắn chính là ở giữa chừng thì bị vương thượng đại nhân gọi trở về, chúng ta nơi này mới thoát được kiếp nạn." Á Lam trong lòng mừng thầm.

"Khoan hẵn nói. Á Lam, ngươi nơi này có một cái quỷ hồn vừa đến?" Tiểu Bạch cắt ngang chủ đề này của bọn họ, từ nãy đến giờ nàng nhìn thấy Vương Dĩ Cơ luôn là ở trong trạng thái nôn nóng, ngồi không yên, nghĩ vẫn là nhanh giúp nàng, còn lại chuyện khác đợi sau hãy nói.

"Người là nói tiểu quỷ mất canh hai giờ dần, tháng sửu, năm Thính Chiêu thứ ba?" Á Lam từ trong lời nói của đối phương nghĩ ra đứa nhỏ này, hắn khi tới đây thực thảm, gầy đến chỉ còn da xương, có thể nói so ngạ quỷ không hề thua kém.

"Là hắn!" Vương Dĩ Cơ gấp đến độ chống tay xuống bàn nâng người lên.
"Vị cô nương này là!?" Thiếu chút nữa đã quên mất nơi này còn có người ngoài, nhưng là lạ mặt, nàng động thái đột ngột dọa hắn giật mình một trận.

"Nàng là cái kia tiểu quỷ mẫu thân, lại đây muốn nhìn nhìn hắn một hồi." Tiểu Bạch thay nàng nói.

"Nàng không phải là....!" Á Lam trợn to mắt.

"Đừng nói nhiều, mau chút đem hắn dẫn đến tốt lắm!" Tiểu Du gật đầu biểu thị hắn nghĩ là đúng, sau đó lại hối thúc hắn.

"Đ- được, thỉnh các vị đợi một hồi, tiểu nhân liền đi gọi hắn lại đây." Á Lam hiểu ý gật đầu, nhanh chóng đi gọi người.

"Ta đi cùng ngươi!" Vương Dĩ Cơ chờ không nỗi liền đứng lên, nói nàng cũng muốn đi.

"Đừng gấp, đã ở nơi này, còn sợ hắn chạy mất?" Tiểu Bạch níu lại nàng, ép nàng ngồi lại vị trí.

"Nhưng là ta thực nóng lòng! Làm sao đây?" Vương Dĩ Cơ quay đầu lại, nói với Tiểu Bạch. Lòng của nàng lúc này nóng như lửa đốt.
"Thái phi ngươi uống trà đi, Á Lam đi gọi người, nhanh lắm sẽ trở lại thôi!" Tiểu Du đổi cho nàng một ly trà nóng, khuyên nhủ nàng.

Vương Dĩ Cơ tránh không được hai người bên cạnh, đành chỉ có thể ngồi lại chờ đợi thôi, như là ngồi trên đống lửa. Bọn họ đợi một lúc sau thì Á Lam quay lại rồi, còn dẫn theo một cái tiểu hài tử.

"Nương!" Tiểu hài tử vừa nhìn thấy Vương Dĩ Cơ ở bên kia đôi mắt liền sáng lên, chạy thật nhanh đến, lao vào cái ôm của nàng.

Vương Dĩ Cơ cũng đồng dạng đưa tay ra tiếp được tiểu hài cái người nhỏ con, nước mắt từ lâu đã không thể kiềm chế cứ như vậy mà chảy ra, thấm ướt cả khuông mặt hiền từ của nàng.

"Nương, hài nhi thực tưởng người!" Tiểu hài tử không ngừng khóc lớn, không hề thua kém mẫu thân của hắn. Hắn từ khi nhận thức xung quanh thì đã không có thể ôm được, chạm tới mẫu thân của hắn, chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn nàng. Mỗi một biểu hiện, hành động của nàng đều được hắn thu vào tầm mắt, mẫu thân hắn chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn tuy không trải qua nhưng vẫn cảm thấy tiếc thương cùng đau lòng. Hiện tại hắn chạm được nàng, nàng có thể nghe được hắn tiếng gọi, nàng có thể nhìn thấy hắn rồi, này cái ôm thực đủ ấm áp.
"Đứa trẻ ngốc, xem con đã lớn như vậy rồi!" Vương Dĩ Cơ ân cần lau đi nước mắt trên mặt hài tử, khi mất đi đứa nhỏ này chỉ vừa mới được bảy tháng trong bụng nàng, hiện tại nhìn xem có thể so một đứa bé bảy tám tuổi rồi, chỉ là thực gầy yếu, trên người chỉ đơn bạc một kiện mỏng manh y phục.

"Nương, người sao có thể đến được nơi này? Người không phải đã chết rồi chứ!?" Tiểu hài tử hoảng sợ khi nghĩ tới đây. Mẫu thân của hắn ôn nhu lễ độ, là một người tốt như vậy, làm sao lại đoản mệnh như vậy?

Vương Dĩ Cơ mỉm cười sau đó quay đầu nhìn lại Tiểu Bạch mới nói. "Là người dẫn ta đến. Ta nghĩ nhìn con một lần."

"Phạm thúc thúc, đa tạ ngươi, ta có thể nhìn thấy mẫu thân, đều là ngươi cho chúng ta ân huệ này!" Tiểu hài tử thút thít còn chưa dứt hẳn, hướng về phía Tiểu Bạch nói cảm ơn.
Tiểu Bạch đáp lại chỉ là gật đầu một cái.

"Còn làm sao lại ăn mặc đơn bạc như vậy? Có hay không cảm thấy lạnh a?" Vương Dĩ Cơ lo lắng hỏi thăm tiểu hài tử, lại xem xét hắn một chút.

"Tại Minh Giới, một cái không có danh phận quỷ hồn liền không thể chính danh thu nhận được đãi ngộ. Thông thường một cái tiểu hài tử quỷ hồn sau khi chết đi đến đây, nếu là có tên họ liền không cần nói làm gì, nhưng là tiểu hài nếu không có tên họ, thì chỉ là một cái vô danh, không nhận được đãi ngộ gì mà còn không được xem như tồn tại." Tiểu Du giải thích.

"Cho nên, một người khi được sinh ra thì phải có tên họ, như vậy mới có thể xem như là ở tồn tại trên đời. Sau khi chết đi, mới có thể hưởng đãi ngộ của Minh Giới cũng như mới có thể thu nhận được hương hỏa của thân nhân trên nhân gian." Á Lam tiếp lời.
"Ra vậy! Thực xin lỗi, là nương không tốt, còn chưa đặt tên cho con, mới làm tới con thành ra cái này bộ dạng." Vương Dĩ Cơ khổ sở nói với đứa trẻ trước mặt.

"Nương, không trách người. Hài nhi khi vẫn còn chưa được sinh ra." Tiểu hài tử là vô cùng hiểu chuyện, hắn ra sức an ủi nàng.

"Dù sao vẫn là ta có lỗi!" Vương Dĩ Cơ cúi đầu xuống, nỗi buồn hiện lên trên mặt nàng.

"Thái phi cũng đừng tự trách, tiểu hài tử sắp tới có thể đầu thai chuyển thế, làm một cái kiếp sống khác, ngươi cũng đừng quá thương tâm." Tiểu Du nhận thấy tình hình bi quan, liền lên tiếng giải tỏa một chút.

"Hắn nói phải." Tiểu Bạch tiến lại gần, đặt tay lên vai của nàng, hòng làm nàng thấy nhẹ nhõm hơn.

"Nương người đừng khóc, hài nhi không muốn nhìn thấy người lại khổ sở qua ngày. Người cũng đừng tự trách bản thân, hài nhi không còn liền là số mệnh sắp đặt mà thôi. Về sau người phải khoái hoạt, hài nhi cùng người nói, người về sau này sẽ là tương lai sáng lạn, sẽ có người thay hài nhi yêu thương quan tâm người!" Tiểu hài tử xoa xoa má của mẫu thân hắn, nói câu cuối cùng liền thì thầm vào tai của nàng.
"Tiểu tử con, nói bậy gì đó!" Vương Dĩ Cơ ngại ngùng mắng hắn một câu.

"Thật ngại quá, hài tử này đến lúc phải đi rồi, hiện tại là thời gian thích hợp, hắn có thể đi đầu thai rồi." Á Lam tiến lên một bước, không đành lòng nhưng cũng phải chia cắt mẫu tử tình thâm này.

"Nương, hài nhi phải đi rồi. Người đừng tưởng hài nhi, phải chăm sóc bản thân đó. Nếu như sau này có người làm người cầm lấy một nhánh tử đinh hương, người nhất định phải nắm giữ lấy hắn, người nhớ đó!" Tiểu hài tử nói mấy lời sau cùng, hắn cắn chặt răng, làm ra bộ mặt vui vẻ nhất.

Nói xong, tiểu hài tử đột nhiên lại đi đến trước Tiểu Bạch, lên tiếng gọi nàng.

"Thúc thúc, ngươi thấp xuống có thể không?"

Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên, nhưng là cũng theo lời hài tử mà hạ thấp người xuống, mặt đối mặt với hắn.
Hài tử đi ra phía sau lưng nàng, không biết từ nơi nào đem ra một sợi dây đỏ, dùng sợi dây đó đem tóc của nàng cột lại.

"Đây là ý gì?" Tiểu Bạch nghi hoặc.

"Thúc thúc, đa tạ ngươi. Đợi qua hết đêm nay ngươi hẳn tháo xuống có được không?" Tiểu hài tử tinh ranh mỉm cười, nhìn Tiểu Bạch lại lia mắt nhìn tới Vương Dĩ Cơ bên kia.

Tiểu Bạch nghĩ một hồi, sau đó mới đáp ứng hắn. Dù sao thì hài tử này cũng không có ác ý, chỉ đêm này thì cũng không ảnh hưởng cái gì.

"Được."

Hài tử sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch gật đầu, hắn mới yên tâm, nhìn lại mẫu thân lần cuối cùng, sau đó thì theo Á Lam rời đi.

Nhìn theo bóng dáng một lớn một nhỏ rời khỏi, Vương Dĩ Cơ không biết là đang ở nghĩ điều gì.

"Tiểu Bạch, tiếp theo ngươi định làm gì?" Cuối cùng việc cần làm đã làm xong, Tiểu Du lại gần Tiểu Bạch hỏi. Không biết người này sẽ làm gì sau đó, nhưng là có nhiều việc khác cần các nàng xử lý đi.
"Cái gì nên làm liền phải làm." Tiểu Bạch bình thản trả lời. Nàng đã làm xong điều kiện của Vương Dĩ Cơ, giờ trước mắt cần làm là lấy lại đồ vật của nàng.

Lúc này ở ngoài kia đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dữ dội, nghe vào trong tai là một trận hỗn loạn âm thanh, người tới không chỉ có một.

"Á Lam ngươi lập tức mở cửa! Cho ta lết ra đây, còn không chịu ra lão tử sẽ phá nát nơi này của ngươi!"

Giọng của một cái nam nhân hùng hổ dọa người.

Bọn họ tới đây là tìm Á Lam, có thể hung hăng không sợ thứ gì như vậy thì hẳn là toán người của Hàn Dự Mạch dưới trướng.

Điều này cũng làm Vương Dĩ Cơ giật mình, trên mặt lộ rõ hoang mang.

"Lý nào lại vậy, gia đem các người đánh lết trở về!" Tiểu Du sớm đã xem không vừa mắt đám người này, hiện tại bọn chúng lại ngang ngược lộng hành, nàng nhịn đủ lâu, đôi tay đều ngứa muốn chết.
"Du. Nơi này còn có hài tử, trước tránh đi tốt lắm." Tiểu Bạch nắm lấy cánh tay giữ lại Tiểu Du đang muốn ra ngoài, đồng thời nhắc nhở.

Tiểu Bạch ngay khi nói xong liền nắm lấy tay kéo Vương Dĩ Cơ theo đường khác rời đi.

"Khốn kiếp!"

Tiểu Du phỉ nhổ một cái cũng chạy theo sau.

Các này từ cửa sau của trang viên đi khỏi, liên tiếp đi qua hai con ngõ nhỏ ra tới đường lớn. Trên đường cư nhiên lại có thêm nhiều quỷ binh, so phía trước các nàng vừa mới trở lại còn nhiều hơn. Bọn họ đang lục soát từng nhà từng hộ, dường như là tìm người nào đó. Các nàng nép vào một góc khuất gần đó quan sát, tại một toán quỷ binh đi ngang qua, các nàng nhìn thấy tên quỷ binh ở phía trước không lâu đã bị các nàng đánh bỏ chạy, xem ra bọn họ là đang tìm kiếm các nàng.

"Vương thượng đại nhân rốt cuộc có mắt hay không, sao lại có thể để bọn chúng ngang ngược như vậy!?" Tiểu Du nhịn không được trách cứ.
"Phạm Vô Cứu, làm sao đây?" Vương Dĩ Cơ ngẩn đầu nhìn Tiểu Bạch. Nàng không nghĩ tình hình sẽ trở nên tệ như vậy.

"Đi, trở lại Huyên Hinh nơi đó." Tiểu Bạch kéo Vương Dĩ Cơ tránh né toán quỷ binh mà đi. Các nàng vốn có thể sử dụng khinh công, nhưng là làm như vậy quá lộ liễu, sẽ khiến bọn họ chú ý. Các nàng không ngại đối đầu toán quỷ binh này, nhưng là bên cạnh còn có một Vương Dĩ Cơ, nàng nữ nhi yểu điệu thục nữ, khó tránh sẽ gặp khó khăn, vẫn là mau chóng đưa nàng trở lại chỗ của Huyên Hinh, sau đó để nàng trở về nhân gian mới tốt.

Các nàng đi tới con đường bên cạnh Vòng Xuyên Hà, phía trước liền chạm mặt một toán quỷ binh khác, trên đường tuy rằng nhiều người nhưng là khó tránh khỏi bị phát hiện ra.

Tiểu Du lập tức lách người ẩn vào đám đông bên kia.
Ngược lại Tiểu Bạch cùng Vương Dĩ Cơ bên này tiến thoái lưỡng nan, toán quỷ binh càng lúc càng tới gần. Không còn cách nào khác, Tiểu Bạch đột ngột ôm lấy Vương Dĩ Cơ xoay người đưa lưng về phía toán quỷ binh đang đi tới, dựa sát vào lan can. Tiểu Bạch đứng phía sau Vương Dĩ Cơ tựa sát vào lưng của nàng, cánh tay vòng qua eo, chống tại lan can phía trước, Vương Dĩ Cơ lúc này đúng là lọt thỏm tại trong lòng của Tiểu Bạch.

Vương Dĩ Cơ cư nhiên cảm thấy tim của nàng đập rất nhanh, hơi thở ra cũng ấm, chóp mũi nóng bức, gò má cùng đôi tai hồng nhuận. Cảm giác này giống y như lúc trước nàng cùng đối phương mặt đối mặt ôm chặt lấy nhau, vừa ngại lại vừa có một chút thích thú, nàng thực không thể hiểu nổi cảm giác của bản thân lúc này, phải hay không nàng thì điên rồi!?
May mắn toán quỷ binh cứ thế đi qua các nàng, không hề quay đầu nhìn lại. Đợi bọn họ đi khỏi, Tiểu Bạch mới nhanh tách ra, không chút do dự.

"Thứ lỗi, đã mạo phạm." Tiểu Bạch nói câu xin lỗi.

"Không... Không sao, là việc ngoài ý muốn mà thôi, không thể trách ngươi." Vương Dĩ Cơ không dám nhìn thẳng đối phương, tuy đã tách ra nhưng nàng vẫn còn cảm giác được hơi ấm của người kia bao bọc lấy thân thể nàng.

"Tiểu Bạch. Bọn chúng đi khỏi rồi, chúng ta nhanh chút mới tốt, nhưng còn chần chừ sẽ có toán quỷ binh khác đi tới rồi." Tiểu Du cũng quay lại, lên tiếng nhắc nhở. Khi ẩn nấp nàng nhìn thấy bên kia có một toán quỷ binh khác cũng đang tới đây, nếu còn nán lại e là lại khó được may mắn như vừa rồi.

"Được."

Các nàng lập tức đi khỏi nơi đó, qua thêm một dãy phố liền đi vào con ngõ nhỏ quen thuộc, cuối đường là trà lâu ở ngay trước mắt, Huyên Hinh đứng ngay trước cửa đợi các nàng.
-----Hết chương 120-----

Tác giả: một chút tiến triển cho đoạn tình cảm này...

chapter content