Tại mơ mơ màng màng, mi tâm hơi nhíu chặt rồi lại giãn ra, khó khăng nặng nề mí mắt từ từ được nâng lên. Phủ trong tầm mắt là một màn sương mờ, mọi thứ lướt qua đều mơ hồ hư ảo, không biết rằng bản thân đang mơ hay đang tỉnh.
Trong đầu giống như vừa mới trải qua một trận ngàn đao cắt xẻo, đau đớn âm ỉ. Thân thể hiện tại càng giống như là trải qua đã nằm yên bất động mấy đời người, lúc này thì cứng như băng thi.
Chậm rãi chống tay xuống nền đất, nâng đỡ cơ thể ngồi dậy, nàng mờ mịt đưa mắt nhìn xung quanh. Trước mắt dần dần thu nạp quen ánh sáng, rốt cuộc cũng sáng tỏ, khung cảnh quen thuộc đến khó tin. Nơi nàng đang ngồi là dưới đất lạnh cạnh bên gốc cây đại thụ, cảnh quan điêu tàn đổ nát, nơi nơi đều là xác cây lá khô rải đầy. Đây còn không phải là hoàng cung, nơi trước đó các nàng đã từ chỗ này rời đi sao? Cuối cùng cũng trở lại rồi, nhưng là vì sao nàng lại có cảm giác hơi hư không đây? Nhìn qua lại hồi lâu, lúc này nàng mới nhận ra rằng bản thân hiện tại cả thân thể dường như trong suốt óng ánh, vô lực bị một tia nắng yếu ớt rọi xuyên qua, lại bị một cơn gió nhẹ nhàng thổi lay động. Nàng cúi đầu nhìn xuống dưới chân, nền đất không thấy hình bóng phản chiếu của bản thân, ngay cả đôi chân cũng giống như không thể nhìn thấy.
Một tia hoảng hốt sinh ra trong tâm trí, nàng khó thể tin được khi nhìn thấy hiện trạng của bản thân lúc này. Thế nhưng, vừa mới quay đầu một cái, đúng lúc thì để nàng nhìn thấy được ở dưới gốc cây kia còn có một người khác. Đối phương cả thân thể nằm sấp xuống, bị lá khô phủ lên, nhìn qua có chút chật vật. Tuy nhiên chỉ dựa vào dáng người cùng y phục của đối phương thì cũng đủ để nàng nhận ra đối phương là người nào. Nhanh một chút chạy qua đây, nàng cẩn trọng đem người lật trở mình, khuông mặt kia bị bụi đất làm bẩn thỉu, y quan ngổn ngang, một lời khó nói hết được này hiện trạng hỗn độn.
"Công tử ngươi tỉnh tỉnh!" nàng nhẹ lay người tỉnh lại.
Sau khi bị nàng lay mấy lần, đến lúc sau người mới dần có dấu hiệu tỉnh dậy.
Đối phương đưa mắt nhìn khắp nơi, có lẽ là muốn xác nhận tình huống.
Ở khi nhìn thấy nàng, nàng có cảm giác rằng đối phương mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Ngươi thế nào?" nàng không biết được tình trạng của đối phương, cho nên vẫn là có điểm lo lắng.
"Không sao. Nương nương ngươi không bị thương ở đâu đi?" Tiểu Thụy vừa tỉnh dậy, đầu óc có chút mông lung, nàng đưa tay vỗ nhẹ sau gáy, quan tâm hỏi thăm người bên cạnh.
"Ân. Ta không vấn đề." Vương Dĩ Cơ gật đầu. Của nàng thân thể rất tốt, còn không có bị thương chỗ nào, chỉ có điều nàng cảm thấy hơi vô lực. "Chúng ta trở lại rồi nhân gian sao, còn là đang ở tại trong cung?" Vương Dĩ Cơ khó tránh khỏi nghi vấn, muốn xác nhận lại lần nữa.
"Là!" Tiểu Thụy lảo đảo muốn đứng lên, nhưng là vừa đứng thẳng lưng khi đột nhiên trời đất giống như quay cuồng.
"Ng-ngươi không sao chứ!?" mắt thấy đối phương sắp ngã xuống, Vương Dĩ Cơ lại lo lắng muốn đưa tay ra đỡ nhưng lại bị đối phương từ chối.
"Ta còn tốt." đợi khi tầm mắt không còn nghiêng ngã, Tiểu Thụy mới chậm rãi đáp lời.
Vương Dĩ Cơ biết được người này không vấn đề thì mới tạm thời thả xuống được lo lắng trong lòng. Nàng chỉ còn nhớ được khi bị Phạm Vô Cứu bằng hữu kéo chạy đi một đường đột nhiên lại bị ngăn cản, sau đó chỉ thấy rằng một luồng gió mạnh quét qua sau nàng trên bụng giống như bị đấm một cái thì nàng liền ngất xỉu, sau đó tỉnh lại khi thì thấy nàng đã trở lại hoàng cung địa phận này.
Nhưng là Phạm Vô Cứu, cũng không biết hắn hiện tại thế nào a?
"Nương nương ngươi...!"
Đang tại chìm trong suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe thấy người bên cạnh lớn tiếng kêu lên. Làm nàng nhìn lại bản thân trạng thái hư không này cũng bị người bên cạnh nhận ra rồi.
"Tỉnh lại khi thì đã là như vậy đi." Vương Dĩ Cơ hơi cắn môi dưới, từ tốn nói.
"Ngươi hồn phách rời đi như vậy lâu, đương nhiên là muốn không thể lại dung hòa thân xác nữa. Phải nhanh chút đưa ngươi hồn này trở lại thể xác, bằng không lại đợi nữa thì ngươi có lẽ từ chết giả sẽ biến thành chết thật a!" Tiểu Thụy nhận thức được nghiêm trọng vấn đề, nàng giải thích.
"Ngươi thân xác để ở nơi nào?" Tiểu Thụy gấp gáp hỏi.
"Ta biết, ta dẫn ngươi đi!" Vương Dĩ Cơ cũng không dám chậm trễ, lập tức xoay người dẫn đường.
Các nàng đi tới hướng một cái hoang phế tiểu trạch ở gốc tường. Tiểu Thụy tiến lên đẩy mở ra mục nát cánh cửa gỗ, bên trong chỉ có duy nhất một cái đã cũ nát tấm ván gỗ được kê lên hai chiếc ghế cao, một số rách rưới sa trướng đã nát tới mức không còn nhận biết được hình dạng.
Trên tấm ván gỗ kia kỳ lạ lại có một thứ nhô lên bị phủ lên rách tả tơi mảnh vải thô. Tiểu Thụy không chút dè dặt liền đi tới kéo ra mảnh vải thô, lộ ra bên dưới là một cái hoàn mỹ nữ nhân thân thể. Nữ nhân làn da trắng bệt, thiếu sinh khí, nhưng là còn không giống một cái người đã chết, ngược lại thì giống như một cái bệnh tật nữ nhân đang ngủ mà thôi.
"Nhanh, ngươi này mau hồi quy thân xác!"
Tiểu Thụy tránh sang một bên làm Vương Dĩ Cơ đi tới đối mặt với bản thân nhục thân. Vương Dĩ Cơ không chần chừ mà tiến nhập vào của nàng thể xác, chậm rãi nằm xuống hòa vào trong thân thể, thế nhưng đột nhiên một tia sáng chói lóa lóe lên, nàng hồn phách chưa kịp dung nhập nhục thể liền bị chấn bay ra ngoài mấy thước.
Trong nháy mắt không biết là xảy ra chuyện gì, Tiểu Thụy đón được Vương Dĩ Cơ suýt nữa đã ngã xuống, các nàng hoang mang nhìn lại nhục thể của Vương Dĩ Cơ, lúc này nhục thân của nàng bị một tầng hồng sắc hào quang bao bọc lấy, ánh sáng từ nơi đó hắt ra chói mắt vô cùng.
Lại gần xem thử, các nàng dường như không thể tin được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
"Thật không ngờ, lão nhị hắn trước khi rời khỏi còn lưu một đạo giữ thây phù ở lại." Tiểu Thụy nhìn kỹ thêm mấy lần, cuối cùng cũng nhận ra được vấn đề là gì.
"Giữ thây phù? Là thứ gì a?" Vương Dĩ Cơ cảm thấy nghi hoặc. Giữ thây phù là gì, vì sao Phạm Vô Cứu hắn lại để lại thứ đó ở nàng nhục thể a?
"Giữ thây phù là một đạo phù chú, khi hạ xuống có thể dùng để giữ thây, sau khi hồn phách rời khỏi thân thể thì này đạo phù sẽ bảo hộ thể xác, không để những cái lang thang quỷ hồn có cơ hội mượn xác hoàn hồn." Tiểu Thụy kỹ lưỡng cho nàng giải thích. Tiểu Bạch hắn cũng thực dụng tâm, này chẳng những hạ phù, lại còn điểm lên mi tâm của thân xác một dấu chu sa, như vậy càng là hộ thây năng lực càng cường liệt!
"Nói như vậy loại này đạo phù có hay không cách phá giải?" Vương Dĩ Cơ thắc mắc, nếu như là không thể phá giải cái này đạo phù thì nàng cũng không thể quay trở lại của nàng nhục thân. Nàng tin rằng Phạm Vô Cứu khiến nàng có thể thoát hồn thì cũng sẽ làm nàng hoàn hồn, hắn không có lý do gì lại muốn nàng chết đâu!
"Đương nhiên có! Ngươi nhẫn ngọc kia có thể đưa ra tốt không?" Tiểu Thụy tự tin khẳng định.
Vương Dĩ Cơ vừa nghe nhắc tới liền cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay của mình, này nhẫn ngọc thuộc về Phạm Vô Cứu, mà trước đó đối phương từ chối thu hồi còn nói này nhẫn ngọc có thể cho nàng đỡ một nạn kiếp, chẳng lẽ cùng chuyện này có liên quan sao?
Vương Dĩ Cơ tháo xuống nhẫn ngọc đưa cho người trước mặt, nàng hoang mang không biết người này là đang muốn làm gì, vì sao cần tới này nhẫn ngọc để làm gì đây?
Tiểu Thụy đi tới trước thân xác, nàng trong tay nắm chặt nhẫn ngọc, nhắm mắt lại, trong miệng khẽ niệm chú. Một hồi sau Vương Dĩ Cơ nhìn thấy một luồng kim sắc tia sáng từ trong miệng của Tiểu Thụy trôi ra, lại nhẹ nhàng thấu vào bên trong bàn tay đang nắm giữ nhẫn ngọc kia của đối phương. Tiểu Thụy mở mắt ra khi liền bước tới gần, đem nhẫn ngọc trong tay đặt lên vết chu sa ở giữa mi tâm nhục thân của Vương Dĩ Cơ. Chỉ thấy rằng nhẫn ngọc kia đột nhiên lóe lên một cái liền đã khôi phục lại như cũ trạng thái. Mà ở mi tâm vết chu sa kia cũng đã biến mất không còn vết tích.
"Lần này có thể rồi. Nương nương ngươi mau hoàn hồn đi thôi!" Tiểu Thụy giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Vương Dĩ Cơ theo đó mà thử lại một lần. Lần này thì quả thực đã không còn bị chấn bay ra nữa, nàng một đường suông sẻ mà nhập xác, trở về của nàng nhục thân. Đợi nàng mở mắt ra khi phát giác nhẫn ngọc kia không biết từ lúc nào thì đã được đeo vào trên ngón tay trước đó của nàng rồi.
Ngày hôm sau, trần gian đột nhiên trút xuống một trận mưa tầm tã.
Nàng tuy rằng hồn quy thể xác đã được một ngày, nhưng cảm giác thì giống như phần kia hồn phách cùng nhục thể vẫn là chưa hẳn hoàn toàn dung nhập như vậy, hơi có hư hư thực thực xúc cảm. Người kia dẫn nàng trở lại cũng liền tạm thời ở tại địa phương của nàng còn không lại trở về Âm Gian, có lần nàng tò mò thử xem đi dò hỏi đối phương lí do, chính là người cũng không hề giấu diếm cho nàng kể. Bọn họ cái này hành vi đã phạm giới luật, nhưng bọn họ biết luật vẫn phạm, cho nên hiện tại đã trở thành Minh Giới bị truy nã mấy người, cho nên là sau khi tới được nhân gian rồi liền có thể xem như tạm thời an toàn một thời gian, có thể tránh nhiều ít rắc rối.
Vương Dĩ Cơ nghe xong cũng nghi hoặc, lại hỏi xem người này sẽ không quan tâm Phạm Vô Cứu mấy người còn ở tại Minh Giới sao? Cứ như vậy mà bỏ mặc bọn họ an nguy sao? Cư nhiên đối phương lại chỉ cười một tiếng rồi nói.
"Chạy được một người liền tốt một người. Bọn họ thông minh sớm muộn sẽ tự thoát ra thôi. Còn tốt ta mới không cho bọn họ vướn bận tay chân mới là!"
"Còn có chuyện như vậy sao?" Vương Dĩ Cơ cũng không ngờ được bọn họ lại còn có như thế này tính toán.
Vương Dĩ Cơ ở trong cung của nàng qua một ngày, cuối cùng tới ngày thứ hai thì cửa lớn của Tự Tố Cung cũng sắp bị người ta giẫm nát rồi.
Bên ngoài truyền đến một trận ồn ào huyên náo âm thanh, Vương Dĩ Cơ vốn ở trong nội điện cùng Tiểu Thụy thảo luận một chút tình hình của Tiểu Bạch nơi đó, không ngờ cũng bị tiếng xào xáo bên ngoài đánh động tới rồi.
Đợi nàng chỉnh trang xong chạy ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là ai đến, chỉ là bước chân vừa mới ra khỏi nội điện thì đột nhiên khựng lại. Nhìn thấy người ở bên kia khiến Vương Dĩ Cơ có chút không biết phải làm sao!
"Thái phi nhìn thấy bản cung dường như là vô cùng bất ngờ như vậy, xem ra ngươi chột dạ sao?"
Tô Vân Hi không chút khách sáo đi tới, phong thái tự nhiên vô cùng ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Thúy Nhi sớm đã dân trà lên, cũng đã bị nàng uống hết phân nửa.
"Không biết điện hạ đại giá quan lâm, đã thất lễ rồi. Điện hạ thỉnh không trách mới là." Vương Dĩ Cơ thu liễm lại lo lắng trong lòng, bày ra bộ dạng điềm đạm ôn hòa thường ngày mỉm cười đáp lại.
Tô Vân Hi thẳng tay để ly trà lên bàn, lực đủ mạnh tạo ra âm thanh chói tai.
"Người ở nơi nào?" Tô Vân Hi sắc mặt biến đen, nhìn nàng lúc này giống như hung thần ác sát muốn lấy mạng người, cảnh báo rằng ngoại nhân khi này tốt nhất tránh xa nàng mới là!
"Người nào?" Vương Dĩ Cơ chau mày, nàng không biết người trước mặt này muốn nói tới ai.
Tô Vân Hi tức giận quay đầu trừng mắt nhìn thẳng Vương Dĩ Cơ.
"Ngươi không cần đối bản cung giả bộ không biết! Hoàng thượng đã có mấy ngày không thấy tung tích, hoàng cung đều sắp bị lật tung lên nhưng vẫn là không tìm thấy. Có người nhìn thấy hoàng thượng trước khi biến mất chính là cùng ngươi một chỗ, nói, người ở nơi nào!" Tô Vân Hi ánh mắt lóe lên tia lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Điện hạ không biết là đã nghe ai nói, hoàng thượng không có ở ta nơi này đâu." Vương Dĩ Cơ đối mặt chất vấn không lo không sợ, bình tĩnh vô cùng, giống như nàng thì thật sự chưa từng ở cùng người kia như vậy.
"Ngươi cũng thực bản lĩnh, vẫn còn có thể bình tĩnh đối mặt với bản cung, thật không hổ thẹn khi xưa phụ hoàng lại có như vậy ra sức sủng ái ngươi. Nhưng là ngươi nghĩ bản cung sẽ tin ngươi này đó lời nói sao? Người đâu, cho bản cung lục soát!" Tô Vân Hi khóe môi câu lên, liền hạ lệnh lục soát các nơi của Tự Tố Cung, một ngõ ngách cũng không bỏ sót.
Vương Dĩ Cơ đứng một bên, không lên tiếng cũng không ngăn cản. Bởi vì nàng biết rằng đám người này tới cuối cùng cũng sẽ soát không ra cái gì, vậy chi bằng để bọn họ soát cho đã đi. Chỉ là nàng có điểm lo ngại Tiểu Thụy kia sẽ trốn không kịp, bị người phát hiện, tới lúc đó cũng không biết phải giải thích thế nào mới phải.
Một hồi sau đúng như nàng biết, bọn họ đem Tự Tố Cung từ trên xuống dưới đều soát một lần, chính là đều tìm không ra cái gì. Tô Vân Hi xem lửa giận đã tràn tới đầu nhưng là vẫn ra sức kiềm chế lại.
"Ngươi rốt cuộc đã giở thủ đoạn gì, còn làm người giấu kỹ như vậy?" Tô Vân Hi liếc mắt, giống như còn chưa hoàn toàn tin tưởng.
"Ta đã nói hoàng thượng chưa từng tới qua nơi này." Vương Dĩ Cơ nói.
Quả thật là đối phương trước khi cùng nàng đi Minh Giới khi cũng chưa từng đến qua nơi này lần nào.
"Ngươi tốt nhất đừng để bản cung nắm được sơ hở."
Tô Vân Hi để lại một câu cảnh cáo, còn không quên liếc nhìn Vương Dĩ Cơ xong mới kiêu ngạo quay người rời khỏi Tự Tố Cung.
Vương Dĩ Cơ thấy người đã đi khuất rồi mới âm thầm thở ra một hơi dài.
Tô Vân Hi trên đường đi không biết là đã giẫm chết bao nhiêu hoa cỏ dưới chân của nàng. Mấy ngày trước nàng vốn dĩ muốn đi tìm Phạm Vô Cứu cùng hắn thảo luận một số tấu sớ, nhưng là trái với ý muốn rằng người không ở Minh Hòa Điện, cũng không biết là đã đi nơi nào. Nàng thử hỏi Điểm Tình nhưng nàng cũng không biết đối phương đã đi đâu. Nàng nghĩ rằng đối phương có lẽ đã xuất cung liền mới cho người đi tới Nam Môn dò la, thế nhưng cũng là thất bại trở về.
Nàng cuối cùng chỉ đành ở lại Minh Hòa Điện chờ đợi. Kỳ lạ chính là nàng đợi đã chạy nhanh hết một ngày, cư nhiên người vẫn chưa hề trở về cũng như là không hề có tin tức. Nàng rất nhanh lo lắng lên, sợ rằng đã xảy ra chuyện gì, mới nhanh chóng gọi người ở bên trong lẫn ngoài hoàng cung tra xét từng nơi một, nhưng vẫn là thất bại.
Nàng không dám để lộ tin tức hoàng đế mất tích này ra ngoài, tránh lại gây hoang mang khắp nơi. Nàng sớm đã hạ lệnh đóng chặt cửa lớn của Minh Hòa Điện, bất cứ ai cũng không cho vào, thì giống như lần trước đối phương đã làm như vậy. Nhưng là đã qua nhiều ngày như vậy đều không thấy người xuất hiện, trong cung bắt đầu dấy lên tin đồn, có lẽ đã truyền tới các cung khác rồi đi. Có một hôm nàng ở bên ngoài Minh Hòa Điện chạm mặt Tố Phượng Di nữ nhân này, đối phương đang cùng thị vệ tranh chấp, thị vệ kia phụ trách canh gác trước cửa Minh Hòa Điện lúc này đây đang quỳ dưới đất liên tục khấu đầu. Hỏi ra mới biết Tố Phượng Di nghe được tin hoàng đế mất tích rồi thì lập tức chạy tới nơi này. May mắn rằng nàng có mặt đúng lúc, ngăn chặn được một rủi ro, nàng không dám nghĩ tới nếu như thật sự bị phát hiện thì tình hình sẽ có thể náo loạn tới mức nào a.
Trong con đường nhỏ tối tăm có hai bóng người gấp gáp chạy nhanh qua, một người ở trên lưng còn mang theo một người khác. Con đường trước mắt dần mở rộng hơn, nhưng lại dẫn tới một vực thẳm sâu xuống vạn trượng. Tuy nhiên bọn họ vẫn không ngần ngại, khi chạy tới ngay vách núi liền không hề do dự trực tiếp nhảy xuống dưới.
Tiểu Hắc chạy phía trước quan sát xung quanh, ở phía sau Tiểu Bạch cõng trên lưng là Tiểu Du đuổi theo. Các nàng sau khi đáp xuống mặt đất của tầng dưới liền tiếp tục chạy đi. Các nàng cứ chạy như vậy cho tới khi đã đến trước một cái đại môn to lớn thì mới dừng lại.
Tiểu Hắc đưa tay đẩy cửa bước vào trước, thì đột nhiên có một đạo khói xanh xông thẳng tới trên mặt của nàng. Tiểu Hắc cũng không có sợ hãi đi tiếp vượt qua làn khói xanh, cuối cùng đã đứng tại đại sảnh của Phương Tư Điện.
Tiểu Bạch khi này cũng đuổi kịp tới nơi, cẩn thận đem Tiểu Du còn đang hôn mê thả xuống ghế bên cạnh.
"Đàm Lạc Doanh, ngươi ra đây!" Tiểu Hắc lớn tiếng gọi.
Sau khi Tiểu Hắc vừa hô một tiếng. Từ bên trong chậm rãi đi ra tới một bóng dáng.
Đối phương là một cái nam nhân, gọi Tống Đế Vương, hắn là cái tam điện diêm vương, cai quản Phương Tư Điện. Này một cái điện cũng là cái nằm ở sâu xa địa phận cách thực xa Tế Âm Điện nơi đó một cái.
Tống Đế Vương thân thể trường cao, có chút ốm gầy, làn da màu lục, mày rậm mũi cao, mắt sâu trán cao, môi đỏ răng trắng, nếu như bỏ qua màu da xanh lục kia của hắn thì cũng có thể nói rằng hắn quả thực có mấy phần anh tuấn.
"Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Các ngươi như thế nào chạy tới nơi này?" Tống Đế Vương tròn mắt ngạc nhiên.
"Khoan hãy nói, Tiểu Du hắn bị thương rồi, Đàm Lạc Doanh chúng ta muốn lưu lại nơi này mấy canh giờ, có không phương tiện?" Tiểu Hắc quay lại xem xét tình trạng của Tiểu Du, người bị thương sợ rằng không nhẹ, nếu còn không chữa trị e rằng sẽ gặp nguy.
"Đương nhiên phương tiện! Trước đem hắn dìu vào bên trong, ta đi tìm Khâu Chiếu!" Tống Đế Vương không nghĩ ngợi gì liền gật đầu.
"Chúng ta hiện tại đây đang không tiện lộ hành tung, ngươi chú ý bí mật một chút mới tốt! Tránh cho ngươi chuốc lấy rắc rối." Tiểu Hắc trước khi Tống Đế Vương rời đi liền kéo lại hắn cánh tay, nhắc nhở mấy câu.
"Được!" Tống Đế Vương đáp ứng xong liền nhanh chóng đi khỏi đi tìm Biện Thành Vương.
Sở dĩ Tống Đế Vương hắn sau khi nghe xong Tiểu Hắc nói yêu cầu kia thì lập tức gật đầu không chút do dự là bởi vì các nàng bốn người cùng hắn là cái lâu năm bằng hữu, không giống với Biện Thành Vương, hắn cùng các nàng thân thiết nhiều lắm, đôi bên thường xuyên tương trợ lẫn nhau, chỉ là các nàng quen biết cũng không tiết lộ ra ngoài, cho nên ngoài mặt Minh Giới tưởng rằng Tống Đế Vương hắn kiêu ngạo, ngoại trừ Vương Thượng thì không để ai trong mắt, kỳ thực là do hắn tính tình ôn hòa chỉ thích một người một cảnh, không thích náo nhiệt phồn hoa mà thôi.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc dìu Tiểu Du đi vào nội điện, tại một cái gian phòng làm người nằm xuống giường, Tiểu Hắc xem xét tình trạng một lần, chỉ là càng xem sắc mặt càng khó coi.
"Thế nào?"
Tiểu Hắc lắc đầu. "Một chiêu kia của Vương Thượng đại nhân cũng thực không nương tình, Tiểu Du này thương tích không nhẹ, ta nghĩ cần đến Ý Chi tán để chữa trị hắn loại này thương tích."
Phải biết rằng Ý Chi tán kia là một loại dược liệu trân quý, loại này thuốc chỉ có một mình Diêm Hạ Vu sở hữu, ngoài ra không còn kẻ nào có được. Nhưng với tình trạng hiện tại của các nàng xem ra muốn lấy được Ý Chi tán thực khó hơn lên trời!
"Không còn cách khác?" Tiểu Bạch hỏi lại lần nữa.
"Quả thực là không còn cách nào khác!" Tiểu Hắc phiền não lắc đầu.
Trong phút chốc gian phòng liền lâm vào một trận im lặng đáng sợ.
Cũng không biết rằng Tiểu Bạch suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên xoay người chạy ra bên ngoài bỏ mặc Tiểu Hắc ở phía sau lớn tiếng gọi theo nàng.
-----Hết chương 131-----
Tác giả: nhìn quận chúa điện hạ đi đòi người mà thấy hơi rén..