Kinh Hồng Vũ

Chương 133



"Tiểu Hắc, Tiểu Hắc! Ta mang Khâu Chiếu trở lại rồi!"

Tống Đế Vương hối hả kéo theo Biện Thành Vương thẳng một đường chạy vào bên trong nội điện của Phương Tư điện. Khi đến nơi thì cả hai đều đã sắp thở không ra hơi rồi. Trên đường đi tìm Biện Thành Vương Khâu Chiếu, Tống Đế Vương bởi vì nhớ tới lời nhắc nhở của Tiểu Hắc phía trước cho nên cố ý chọn những con đường ít người qua lại nhất, nhưng khó khăn chính là này mấy con đường cũng thực không dễ đi, nơi nơi đều gặp phải chướng ngại, nhiều lúc cũng sẽ chạm mặt mấy toán quỷ binh đi tuần tra, để Tống Đế Vương cùng Biện Thành Vương an ổn về tới được Phương Tư điện thì quả thực là hao tổn không ít tâm tư rồi đi!

"Khâu Chiếu nhanh, ngươi xem một chút Tiểu Du trạng huống như thế nào rồi!" Tiểu Hắc lập tức đứng qua một bên nhường chỗ, còn không quên hối thúc người bên kia phải nhanh lên. Nàng ở nơi này trông chừng đã một hồi, nhưng là dường như tình trạng của Tiểu Du lúc này càng lúc càng không khả quan, nàng chỉ lo lắng rằng sẽ xảy ra biến cố.
"Không gấp không gấp, làm ta trước xem thử." Khâu Chiếu sau khi bình ổn lại hơi thở cũng không hề chần chừ, hắn đem tay áo kéo lên cao một chút, sau đó mới tựa vào bên cạnh giường, tỉ mỉ xem xét tình trạng của Tiểu Du.

Sắc mặt của Biện Thành Vương mỗi lúc một đổi khác, nhưng là từ đầu đến cuối chân mày của hắn vẫn chưa từng thả lỏng qua lần nào.

Sau khi cẩn thận kiểm tra hết một lần các thương tích, Biện Thành Vương mới thu tay lại, thả tay vào chậu nước đặt bên giường rửa một hồi, sau đó lại dùng khăn tay lau khô rồi mới đứng lên quay lại đối mặt với Tiểu Hắc ở bên này.

"Thế nào?"

"Ài, thương thế thực không nhẹ. Các ngươi xem, hắn hồn phách đều đã trở nên lúc hư lúc thực như vậy, hẳn là các ngươi trong lòng cũng đã biết, không cần đến ta nhiều lời rồi!" Biện Thành Vương thở dài một hơi lại lắc đầu.
"Ta biết, nhưng là ta nghĩ rằng Ý Chi tán có thể có chuyển sắc, cho nên là ta cùng Tiểu Bạch nói qua. Nhưng khi hắn vừa nghe xong liền lập tức đi nhanh hơn chạy rời khỏi rồi, khả năng là muốn đi lấy Ý Chi tán đi." Tiểu Hắc lúc này suy nghĩ rối bời. Tiểu Thụy mang Vương Dĩ Cơ trở lại nhân gian, không biết được tin tức, Tiểu Du lại bị thương hôn mê nằm yên một chỗ, còn Tiểu Bạch lại không biết đã chạy đi nơi nào rồi, hành tung bất định, bây giờ chỉ còn nàng một người, thật là chuyện này chưa xong thì chuyện kia lại tới mà!

"Ngươi nói là của Vương Thượng đại nhân Ý Chi tán loại đó? Ngươi nghĩ kỹ sao? Chưa nói đến Ý Chi tán khó cầu!" Biện Thành Vương khi nghe Tiểu Hắc nhắc đến Ý Chi tán liền có điểm giật mình không dám tin, ai cũng biết Vương Thượng đại nhân lợi hại thế nào, Ý Chi tán là cái hiếm có dược liệu thế nào, giờ lại muốn tìm nàng lấy Ý Chi tán, càng huống hồ chi Tiểu Hắc bọn họ đây còn đang bị truy nã khắp nơi, còn không phải là hành vi đưa dê vào miệng cọp sao!?
"ngoài ra ta cũng không còn nghĩ được thứ gì khác đâu!" Tiểu Hắc thở dài. Nàng làm sao lại không biết hành động này là có cỡ nào liều mạng, nhưng Tiểu Du không thể không cứu, chỉ cầu Tiểu Bạch có thể bình an vô sự mang thuốc trở về thôi.

"Thật ra thì theo như ta thấy, Tiểu Du tình trạng này không hẳn không có Ý Chi tán thì không được." Biện Thành Vương vừa nghĩ vừa nói.

"Lời này ngươi nói là ý gì?" Tống Đế Vương ở bên cạnh nghe không hiểu lời nói của Biện Thành Vương nên lại hỏi.

"Khâu Chiếu, có phải là còn cách nào khác!?" Tiểu Hắc bắt lấy cánh tay của Biện Thành Vương gấp gáp dò hỏi.

"Tiểu Du này hồn phách tổn thương nghiêm trọng, mà ở Phong Đô Phủ vừa vặn có một loại dược liệu có thể dưỡng lại hồn phách, gọi là An Hồn thang. Nhưng nghe nói là loại thuốc này được giấu bên trong mật thất của Đông Bộ, bên ngoài còn có hai tên quỷ hộ Lang Sát cùng Miêu Sát trấn giữ." Biện Thành Vương tường tận giải thích.

"Xem ra muốn lấy được thuốc cũng phải tốn không ít tâm tư rồi, so với đi tìm Vương Thượng đại nhân muốn Ý Chi tán cũng không khác nhau bao nhiêu a!" Tống Đế Vương hít vào một hơi sâu.

"Nhưng là so với phải cùng Vương Thượng đại nhân đối đầu, thì đám người bên Phong Đô Phủ dễ đối phó nhiều lắm!" Tiểu Hắc hiếm có được một tia hy vọng mỉm cười.

Nửa canh giờ sau, Tiểu Hắc sau khi chuẩn bị kỹ lưỡng thì mới rời khỏi Phương Tư điện. Nàng theo mấy đạo con hẻm tìm đường đi tới Phong Đô. Cư nhiên một trận hỗn độn âm thanh từ bên ngoài đường lớn truyền đến tai của nàng, bản thân nàng cũng không rõ ngoài kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ biết là từ xưa đến nay Minh Giới chưa từng lại có náo loạn như vậy đâu!

Tiểu Hắc vốn dĩ muốn bỏ qua mà tiếp tục hành động của bản thân, nhưng là không hiểu tại làm sao trong lòng dâng lên nỗi bất an to lớn. Bản năng thôi thúc nàng phải bước ra ngoài đi xem thử tình hình. Tiểu Hắc thực sự đã làm như vậy, nàng chọn một nơi đông người lẫn vào, đột nhiên khi nhìn thấy được rồi cảnh tượng trước mắt kia khiến nàng nhất thời sợ hãi mà sững sờ ngây người.

Ở bên kia là Tiểu Bạch, hai tay bị dây thừng trói chặt, một đầu dây còn lại bị Diêm Hạ Vu nắm lấy, nàng cưỡi trên lưng của Tiểu Tầm, mà Tiểu Tầm một đường vừa chạy vừa gào thét, tiếng thét chói tai có thể rung chuyển trời đất, Tiểu Bạch bị kéo đi ở trên mặt đất, trên đường người đi qua đều lưu lại một vệt máu dài nhìn đến kinh người, Tiểu Bạch cũng hét đến mức thanh âm khàn đặc, đứt thành từng quãng, giống như là đau đớn không chịu nổi, dưới chân không bị trói buộc liên tục giãy dụa loạn xạ, thế nhưng cũng không thể nào thoát ra được.

Ở đường lớn hai bên phố thị đứng đầy người, bọn họ đang bàn tán sôi nổi. Có kẻ ra mặt cười nhạo, có kẻ không nỡ nhìn thấy cảnh tượng thảm thương liền đưa tay lên che đi đôi mắt hoặc là phải quay mặt đi nhìn nơi khác, có kẻ tiếc thương nói mấy lời, cũng có kẻ giống như xem một cái chuyện vui người qua đường, thảo luận hăng say đến mức nước miếng văng tứ tung.

Nhưng là cho dù Tiểu Tầm cùng Tiểu Bạch có la hét thế nào, quỷ hồn hai bên đường bàn tán xôn xao thế nào thì Diêm Hạ Vu thì giống như bị điếc nghe không thấy như vậy, không chịu dừng lại. Vệt máu kia của Tiểu Bạch trải dài đến mức nhìn không tới điểm cuối cùng!

"Chạy mau chút! Ngươi nếu là có ý dừng lại bản vương liền đem ngươi phanh thây năm đoạn, mới không cần tới ngươi này một cái vô dụng phế vật!" Diêm Hạ Vu dường như là cảm thấy được con hổ lớn bị nàng cưỡi vốn dĩ trước đó vẫn còn giữ vững phong độ, nhưng đến lúc này lại có một chút thả chậm lại tốc độ, điều này càng thêm khảm vào nàng trong lòng một cái gai nhọn, làm tới nàng càng phẫn nộ hơn.

Trước đó khi bạch hổ này bị nàng gọi tới, vừa mới nhìn thấy người nằm dưới đất liền lập tức lao tới bên cạnh, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếʍ ở trên mặt của đối phương, còn kêu ra a a ô ô thanh âm giống như kêu khóc như vậy. Nàng bị cảnh nàng làm khó hiểu, bạch hổ này không phải là sủng vật của nàng sao? Như thế nào thì giống như cùng người này có quen biết đây, lại còn là có thật lâu năm thân thiết? Bạch hổ kia từ đầu đến cuối vẫn không nhìn tới nàng một lần, chỉ ra sức dùng chi trước của bản thân hòng đánh tỉnh lại người kia, tuy nhiên mặc cho nó có cỡ nào kêu gào đi nữa thì đối phương vẫn không hề lên tiếng đáp trả nó.

Ở lúc giống như đã tuyệt vọng khi bạch hổ quay đầu nhìn tới nàng bên này, nàng vậy mà lại bị ánh mắt của một cái dã thú làm kinh động. Bạch hổ kia đang ở rơi lệ! Điều này từ khi nàng sinh ra cho tới này chưa từng chứng kiến quá, nàng không biết thì ra súc sinh cũng có thể có một mặt sẽ rơi lệ!

Bạch hổ chạy tới phủ phục bên chân của nàng, ra sức dụi dụi đầu lớn vào chân của nàng, sau lại nhìn về phía của người kia, rồi lại dùng ánh mắt tựa như cầu khẩn mà nhìn nàng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gầm nhỏ kéo dài. Nàng nghĩ rằng nó là muốn kêu nàng mau cứu lấy người kia.

Cư nhiên là nhìn thấy như vậy, nàng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có chút chua xót, nàng đứng tại nơi đó, đại não rối tung đủ loại suy nghĩ, nàng còn chưa biết phải làm gì, ngẫu nhiên đúng lúc này bên trong bóng đen của tâm trí xuất hiện một cái nhỏ nhoi tia sáng, tia sáng dần dần xua đuổi đi hết bóng tối bên trong nàng!

Nỗi chua xót ngắn ngủi biến mất không còn một dấu vết, giờ đây lòng nàng lại dâng lên một đốm lửa hận. Nàng không biết phải hay không bản thân thì đã có bệnh rồi, chỉ trong chớp mắt suy nghĩ có thể thay đổi nhanh tới mức chính bản thân nàng cũng không tưởng tượng nổi. Nàng bỗng nhiên cảm thấy tức giận càng lúc càng lớn dần, nhìn người nằm dưới đất kia, nàng không ngăn nổi bản thân sinh ra chán ghét đối với hắn!

Chính nàng cũng rõ ràng rằng hắn những cái đó phía trước tội danh không đáng kể, chẳng qua chỉ là một số việc vặt vãnh mà thôi, cho dù là trộm đồ của nàng, nhưng tội không đáng chết, cũng không đáng bị gặp phải loại này hiện tại kết cục, thế nhưng chính nàng cũng không hiểu nàng tại sao lại có thể có như vậy căm ghét một người đâu. Nàng cùng hắn không quen biết, cũng chưa từng gặp mặt, ngược lại hắn thì giống như đã cùng nàng quen biết nhiều năm, còn phi thường để tâm tới nàng có còn nhớ được hắn không, hành động cùng cử chỉ của hắn khiến cho nàng khó hiểu đến mức đau nhức tâm trí.

Từ khi hắn xuất hiện, nhân sinh của nàng dường như đã bị đảo lộn toàn bộ. Hàn Dự Mạch kia trước đó chạy tới trước mặt của nàng thổ lộ, làm ra một trận náo động hỗn loạn, ra sức chứng minh với nàng rằng hắn có bao nhiêu yêu thích nàng, nàng khi đó xem hắn như một cái tiểu cẩu thích giở trò quỷ mà thôi, chỉ ngại hắn lại ở khắp nơi kêu bậy cho nên liền nhắm một mắt mở một mắt để hắn lưu lại, cũng sẽ cho hắn chút mặt mũi, lâu dần rồi nhiều người đã nghĩ nàng cùng hắn quả thực là đôi bên có tình cảm cho nên đồn thổi khắp nơi. Ở Minh Giới này có lời đồn nào có thể qua mặt được nàng, nhưng là nàng cũng lười đi phân trần thì đã bỏ mặt không lo không nghĩ, cho nên là lời đồn càng truyền càng dữ dội, không có điểm dừng. Thế nhưng lại có một ngày Hàn Dự Mạch chạy về tới, ở trước mặt của nàng mạnh miệng tố cáo người nào đó, hắn nói rằng người hắn muốn cáo là Minh Giới Bạch Vô Thường, tức là người ở dưới trướng của nàng, thời điểm đó nàng bị câu nói này của hắn làm cho bán tín bán nghi, không biết hắn là đang nói thật hay nói đùa, nhưng là không ngờ sau đó Hàn Dự Mạch lại cùng cái gọi là Bạch Vô Thường kia xảy ra xô xát, tuy nhiên dường như Hàn Dự Mạch chính là thua một bước, bị người ta đánh tới biến thành một cái đầu heo, khi đó nàng mới nhận thức được hiện diện của người kia.

Lần đó khi người kia chạy vào nội điện của nàng, hắn giống như kẻ nửa điên nửa khờ, câu hỏi kia của hắn vẫn làm nàng nghĩ mãi không thôi! Hắn vì sao lại hỏi nàng có không nhận ra hắn, hắn có như vậy thực lạ mặt, nàng thì làm sao biết được hắn là ai?

Chỉ là nàng không ngờ tới rằng Minh Giới mấy tên Vô Thường kia lại dám phá luật hết mình nhiều lần cho hắn liều mạng như vậy! Nàng tức giận, phải! Nàng cực kỳ tức giận, nghĩ rằng hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến người khác cho hắn hi sinh tới mức này, nàng lại càng khó hiểu hơn! Từ đó trở đi, nàng liền muốn đem hắn trói trở lại, muốn đích thân tra rõ đầu đuôi tường tận, có lẽ là câu chuyện phía sau hắn có liên quan đến đoạn ký ức trống rỗng trong đầu của nàng chăng?

Suy nghĩ là như vậy nhưng hành động của nàng lại không chịu nàng sai khiến. Mỗi lúc để nàng nhìn thấy hắn, nàng chỉ hận rằng không thể đem hắn hành hạ đến sống không bằng chết! Cũng chính vì như vậy, nàng nhìn thấy bạch hổ dưới chân ra sức cầu xin, nàng lại càng không nghĩ sẽ tha hắn đi đâu!

Nàng đem hắn trói lại, dùng tới một phương thức tàn nhẫn đem hắn kéo lê trên đất chạy ở toàn bộ đường lớn Minh Giới, nàng muốn hắn mất hết thể hiện, muốn xem hắn chật vật thê thảm, muốn xem thử hắn có không còn có thể hiên ngang khí thế như khi đối mặt với nàng hay không!

"Ngươi không phải giỏi nhất trốn chạy sao!? Ngươi lúc này thì cho bản vương chạy thử xem!" Diêm Hạ Vu còn không quên quay đầu lại, đề cao thanh âm mỉa mai châm chọc Tiểu Bạch.

"A-A .... !"

Tiểu Bạch thân thể như bị ngàn đao phanh thây, thảm thiết thống khổ một tiếng thét kia cũng không thể nào bày tỏ hết sự đau đớn mà nàng phải chịu ngay lúc này. Bên trong yết hầu không ngừng truyền tới từng trận tanh tưởi khí vị, giống như bị thứ gì đó chặn lại, cảm giác muốn đem thứ đó phun ra ngoài nhưng là lại không có cách nào phun ra được. Cỗ thân thể này xem chừng là không còn chịu được bao lâu nữa rồi đi.

Tiểu Bạch chật vật ngẩn đầu lên nhìn về phía trước, bởi vì bị kéo lê trên đất, đầu của nàng không biết đã bị đập mạnh xuống nền đất bao nhiêu lần, máu đỏ chảy xuống nhuộm đỏ cả một nửa khuôn mặt của nàng, y phục cũng bị cạ đến rách tươm, da thịt ma sát với sỏi đá mà tứa máu. Hình ảnh nhìn thấy trước mắt chỉ còn lại một màu đỏ, đang mờ dần mờ dần đi, bóng lưng của đối phương cũng vì như vậy mà giống như tan vào trong không khí, biến mất một cách chậm rãi, cho đến khi trước mắt chỉ còn là một màu đen u ám, không còn tia sáng nào, Tiểu Bạch không còn nhận thức cứ như vậy mà chậm rãi ngất đi.

Bạch hổ một đường này không dám ngừng lại, bản thân nó biết được mẫu thân đã không còn như trước kia, đã không nhận ra phụ thân, nếu như nó dừng lại, mẫu thân nhẫn tâm như vậy, phụ thân làm sao có thể toàn thây! Nó chỉ có thể vừa chạy vừa khóc, thay phụ thân đau lòng mà rơi lệ.

"Vương Thượng đại nhân!"

Đột ngột có một bóng người thật nhanh lao ra giữa đường, chặn ngay hướng đi của Diêm Hạ Vu.

Tiểu Tầm bởi vì nhất thời giật mình liền nhảy lên cao thét một tràng lớn. Diêm Hạ Vu phải dùng không ít sức lực mới có thể để bản thân ngồi vững không bị ngã xuống.

"Bên kia không phải là Hắc Vô Thường đại nhân sao!"

"Hắc Vô Thường đại đại nhân làm gì vậy? Chẳng lẽ là muốn tán hồn dưới chân hổ sao!?"

"Một màn dùng thân chắn hổ kia thực làm ta hồn phách thiếu chút đã tứ tán rồi đi!"

"Oa... thực dọa chết ta!"

Những người khác đều bị hành động này của Tiểu Hắc dọa sợ hãi một trận, chỉ nghĩ rằng trong một khắc đó nếu như là đại bạch hổ không kịp dừng lại thì chắc chắn rằng Tiểu Hắc sẽ biến thành từng đoạn hồn phách loạn lạc bay khắp nơi rồi a!

"Vương Thượng đại nhân, thuộc hạ cầu người! Thuộc hạ cầu người, tha hắn đi tốt không!"

Tiểu Hắc mặc kệ cái gì gọi là tự trọng cùng danh dự, nàng quỳ xuống dưới chân bạch hổ, ở trước mặt bao nhiêu người mà hướng về phía Diêm Hạ Vu khấu đầu.

"Im miệng! Ngươi nghĩ bản thân lại có tư cách gì đến cùng bản vương cầu xin!" Diêm Hạ Vu không dám tin người trước mặt vì người kia lại có thể không để ý đến mặt mũi của bản thân này. Bốn tên này rốt cuộc là nghĩ cái gì, tại sao người nào người nấy lại có thể không màng đến sống chết của bản thân như vậy a?

"Thuộc hạ tự biết mình không xứng, nhưng cầu người, tha hắn một mạng đi!" Tiểu Hắc lệ rơi đầy mặt.

"Tránh ra!" Diêm Hạ Vu không nghĩ lại phí thời gian với đối phương, nàng ngữ khí lạnh lẽo hạ lệnh.

"Vương Thượng, thuộc hạ xin người tha hắn đi đi! Thuộc hạ xin người, cầu xin người tha hắn đi!" Tiểu Hắc giờ phút này cũng không còn để tâm đến bản thân là có bao nhiêu chật vật cảnh tượng, nàng quỳ giữa đường lớn, nước mắt như mưa, y quan hỗn độn, chẳng còn màng đến tự tôn, dùng thái độ thành kính nhất mà liên tiếp dập đầu thật mạnh xuống đất, tới mức trên trán bị cạ ra vết thương nhiễu máu.

"Cho bản vương cút đi!" Diêm Hạ Vu càng nhìn càng thấy chướng mắt, nàng nghiến răng thốt lên một tiếng xua đuổi.

"Cầu xin người, thuộc hạ cầu xin người!" Tiểu Hắc dập đầu mạnh đến mức nàng nghĩ rằng sớm thôi đại não sẽ bị nàng đập đến nứt ra làm đôi.

"Ngươi này tiện hồn phải không chê mạng quá cứng a ngươi!?" Diêm Hạ Vu trừng mắt, nàng siết chặt dây thừng trong tay, muốn giục Tiểu Tầm cứ như vậy mà xông tới, giẫm lên trên Tiểu Hắc cứ thế mà đi qua thôi!

"Vương Thượng đại nhân người không thể gϊếŧ hắn!" Tiểu Hắc đến cuối cùng cũng phải cắn răng thốt lên một câu.

"Ngươi này là ý gì? Bản vương tại làm sao lại không thể gϊếŧ hắn!?" Diêm Hạ Vu bỗng nhiên hơi giật mình, cau mày nghi hoặc, nàng muốn biết câu nói này rốt cuộc là có ý nghĩa gì.

Tiểu Hắc ánh mắt kiên định, đối mặt cùng Diêm Hạ Vu thập phần khẳng định nói một câu, mà câu nói này lại khiến cho Diêm Hạ Vu nghe xong liền có điểm ngây người.

"Người nếu như là gϊếŧ hắn, người cả đời này sẽ phải hối hận rồi!"

-----Hết chương 133-----

Tác giả: Vương Thượng đại nhân trong lòng nhiều mây đen quá, nhìn không thấu rồi....

chapter content