"Phụ hoàng cùng cô cô là đang có gì chơi vui vậy nha?".
Tô Niệm Ân nhỏ một con trước đó ở hoa viên vô tình trông thấy Tiểu Bạch khi đó đã bãi triều đang trên đường trở về đã đi ngang qua. Thời gian dài không được nhìn thấy cha, nàng giống như được cho kẹo vậy phấn khích vô cùng, nàng đối với Hồng Liên ra sức nài nỉ người dẫn nàng tới Minh Hòa điện, nói rằng nàng muốn gặp phụ hoàng của nàng.
Hồng Liên ban đầu còn nghi ngờ lời nói này, nhưng cũng vì chịu không nổi hài tử làm nũng, nàng thì đã mang theo hài tử chạy tới Minh Hòa điện rồi. Nhưng là vừa mới tới trước cửa, nhìn thấy cửa lớn đóng chặt, tiểu hài tử này không nói không rằng cũng không đợi thông truyền đột ngột đẩy cửa chạy vào bên trong. Hồng Liên sợ sẽ mạo phạm thánh giá, cho nên không dám theo đi vào, chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng chờ đợi. "Ân nhi tại làm sao chạy tới đây rồi?". Tô Vân Hi hơi chột dạ, bày ra một nụ cười dò hỏi tiểu hài tử.
"Cô cô, son môi của người bị nhòe rồi, cô cô làm sao lại khóc a? Là phụ hoàng ức hϊếp người sao?". Tô Niệm Ân bước đến gần, thân hình nhỏ bé dựa vào trên đùi của Tô Vân Hi, lời nói hành động đều quan tâm tới tình trạng của nàng.
"A!?" Tô Vân Hi rất nhanh quay đầu tránh đi, lén lút lau sạch vết son bị nhòe bên khóe môi. Nhưng là vết son còn dính lại trên môi của đối phương làm thế nào lau đi đây!?.
"Cô cô đừng sợ, Ân nhi thay người hỏi tội phụ hoàng a!". Tô Niệm Ân nhìn thấy Tô Vân Hi có hành động trốn tránh, mặc định cho rằng nàng bị ủy khuất đến mức rơi lệ, cố tình tránh đi nơi khác mà khóc không cho bản thân trông thấy, trong lòng lập tức sinh ra giận dỗi phụ hoàng của nàng. Phải biết cô cô trước nay luôn luôn oai nghiêm xinh đẹp, chỉ có cô cô mới khiến người khác phải khóc, chưa từng có ai có thể làm cô cô rơi lệ đâu! Cô cô sau mẫu hậu là người yêu thương nàng nhất, cho nên nàng không cho phép ai dám ức hϊếp cô cô, ngay cả phụ hoàng cũng không được ức hϊếp cô cô! Một đứa trẻ chỉ có thể có được loại suy nghĩ ngây thơ như vậy, nàng làm sao biết được thật ra chỉ có cô cô của nàng đi ức hϊếp kẻ khác, mà phụ hoàng thật sự của nàng vẫn luôn bị cô cô của nàng chỉnh đốn giống như một cái tiểu cẩu nhi ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là người này cũng không phải phụ hoàng của nàng, cho nên cô cô của nàng mới chịu thất thế mà thôi.
"Ân nhi ngoan, nói thử làm sao chạy tới nơi này a?". Tô Vân Hi sau khi chỉnh trang lại diện mạo, lúc này mới dám quay đầu đối mặt với Tô Niệm Ân. Nàng sống bao nhiêu năm trên đời, hiếm hoi cùng người khác thân mật lại đột nhiên bị tiểu chất nữ của nàng bắt ngay tại trận, thật đúng là xấu hổ muốn chết!
"Phụ hoàng xấu, phụ hoàng hư. Người nào có thể ức hϊếp cô cô như vậy, phụ hoàng người phải xin lỗi cô cô đi!". Tô Niệm Ân để ngoài tai câu hỏi của Tô Vân Hi, hiện tại việc phải làm là thay Tô Vân Hi từ chỗ phụ hoàng của nàng đòi lại công đạo. Trong tình thế khó xử như hiện tại, Tiểu Bạch nhất thời không biết phải làm sao mới được. Tiểu hài nhi này đột ngột chạy vào đây bắt gian, lại lầm tưởng rằng phụ hoàng của nàng có lỗi với cô cô của nàng, ra sức yêu cầu bản thân đi xin lỗi Tô Vân Hi. Thiên a, đây là loại tình huống trớ trêu gì vậy nha!?
"Ân nhi hiểu lầm rồi, cô cô cùng phụ hoàng chỉ là đang đùa giỡn một chút mà thôi. Phụ hoàng không hề ức hϊếp cô cô, có biết không". Tô Vân Hi cố gắng trấn an tiểu hài tử, nàng không dám giải thích quá nhiều, sợ rằng càng nói càng bại lộ, cho nên mới tìm đại một cái cớ tới qua loa với Tô Niệm Ân.
"Nói dối! Cô cô nhìn xem người khuông mặt cùng tai đều đỏ như vậy rồi". Tô Niệm Ân nhất quyết không chịu tin. Nếu đúng như lời cô cô nói, vậy thì tại sao hai bên má cùng tai của cô cô lại đỏ tới vậy, nhất định là phụ hoàng có lỗi!
"A! Vậy sao?" Tô Vân Hi giật mình không dám tin, nhanh chóng đưa tay lên che đi đôi tai của nàng.
"Không biết, Ân nhi đi cùng mẫu hậu tố cáo. Nói rằng phụ hoàng ức hϊếp cô cô, làm mẫu hậu tới khiển trách phụ hoàng!" Tô Niệm Ân lớn tiếng nói một tràng, sau đó thật sự như là muốn chạy đi tìm Tố Phượng Di cáo trạng như vậy.
"Ân nhi!". Tô Vân Hi hoảng hốt gọi theo.
"Đứng lại!".
Đúng lúc này, Tiểu Bạch lên tiếng gọi lại nàng, giọng điệu mang theo ba phần áp bức khiến Tô Niệm Ân nghe tới liền hoảng sợ, bước chân sắp chạm tới ngưỡng cửa cũng đột ngột dừng lại, chỉ có thể đứng im tại nơi đó, không dám di chuyển nữa.
Tô Niệm Ân từ từ xoay người lại, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Tiểu Bạch, lá gan nhỏ thế nhưng co rút lại mấy phần, ngay cả thân thể cũng co rút lại theo.
"Qua đây".
Tô Niệm Ân nghe theo chỉ thị, liền từng bước đi lại gần. Chưa bao giờ nàng có cảm giác sợ hãi phụ hoàng đến như vậy. Trước kia phụ hoàng luôn bỏ mặc mẫu hậu không lo không nhìn, càng đừng nói là nàng, nàng nghiễm nhiên trở nên vô hình ở trước mặt của phụ hoàng. Trong mắt phụ hoàng chỉ có duy nhất tiểu hoàng đệ Tô Hi Hoa, ngoài ra thì không còn ai khác.
Tô Niệm Ân sợ rằng sẽ bị phụ hoàng gọi người kéo ra ngoài trượng hình, giống như khi nàng nhìn thấy các đại thần khiến phụ hoàng không vui thì sẽ lãnh hậu quả. Nàng hoảng loạn tới mức không nhịn được mà khóc ra tới, hai tay nhỏ níu chặt vạt áo không dám buông ra nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lại gần nơi Tiểu Bạch đang ngồi.
"Ân nhi ngoan, tại làm sao khóc rồi?". Tô Vân Hi cúi xuống đón lấy tiểu chất nữ ôm vào lòng, ôn nhu dỗ dành nàng.
"Phụ hoàng người tức giận Ân nhi sao, hức-hức... Ân nhi không dám nữa hức... phụ hoàng đừng đánh Ân nhi... hức.. hức.. có được không?". Tô Niệm Ân một câu nói không dài nhưng vẫn đứt quãng hết mấy lần, nàng ngẩn đầu lên nhìn vào sắc mặt của Tiểu Bạch, đối phương vẫn như vậy biểu hiện lãnh đạm, có lẽ sẽ thực sự đem nàng ra ngoài trượng hình.
"Phụ hoàng làm sao có thể đánh Ân nhi, ngoan, không sợ, cô cô ở đây". Tô Vân Hi thấy Tiểu Bạch từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, mà sắc mặt lạnh lùng kia dọa đến tiểu hài tử sợ tới mức khóc thành tiếng. Nàng ra sức ôm lấy tiểu hài tử, vừa dỗ dành vừa ôn nhu nói với nàng. Tiểu hài tử khuông mặt đáng yêu, khóc thành bộ dạng tiểu miêu nhi không khỏi khiến người khác cảm thấy đau lòng.
"Ân nhi, qua đây". Tiểu Bạch thấy hài tử khóc đến mức giọng cũng khàn đặc đi, thế nhưng vẫn là sắc mặt không thay đổi. Khi này mới lên tiếng gọi tiểu hài tử lại gần.
Tô Niệm Ân rụt rè đi tới trước mặt Tiểu Bạch. Vẫn chưa chịu buông tha vạt áo, cúi đầu xuống không dám nhìn lên.
"Làm sao lại khóc?". Tiểu Bạch lúc này hạ giọng, hỏi thăm tình trạng của tiểu hài tử.
"Hức.. Ân nhi lo lắng... lo lắng sẽ bị phụ hoàng kéo ra ngoài trượng hình... hức-hức phụ hoàng đừng đánh Ân nhi có được không...?". Tô Niệm Ân thút thít trả lời.
"Về sau này nếu như là thấy được điều gì, trước tiên cần phải suy xét kỹ lưỡng, cân nhấc sau mới có thể nói ra. Có biết không?". Tiểu Bạch đưa tay ra cho Tô Niệm Ân lau đi nước mắt trên mặt, từ tốn nhắc nhở.
"Ân nhi nghe hiểu. Phụ hoàng sẽ còn tức giận sao?". Tô Niệm Ân nghe xong liền gật đầu, một đôi tinh anh con ngươi nhìn thẳng Tiểu Bạch dò hỏi.
"Hài tử ngốc, phụ hoàng làm thế nào có thể đánh Ân nhi đâu. Nếu như là có, cô cô nhất định cho Ân nhi lấy lại công đạo". Tô Vân Hi lúc này mới có thể thở một hơi nhẹ nhõm, cứ tưởng rằng người này sẽ thật sự không chút nương tình mà hung dữ với Tô Niệm Ân, không ngờ rằng đối phương đối với tiểu hài tử lại có một mặt ôn nhu như vậy đâu.
"Đói sao?". Tiểu Bạch xoa xoa cái đầu nhỏ, lại hỏi.
"Ân! Phụ hoàng, đúng lúc mẫu hậu hẳn là đang dùng thiện, chúng ta đi bồi mẫu hậu có được không?". Tô Niệm Ân chớp chớp mắt long lanh đề nghị.
"Không được!". Tô Vân Hi đột nhiên lên tiếng từ chối.
Tiểu Bạch cùng Tô Niệm Ân ngạc nhiên, đồng loạt quay đầu nhìn về phía của nàng.
"Tại sao không được a cô cô?". Tô Niệm Ân không biết đã xảy ra chuyện gì, cớ làm sao người nàng hỏi là phụ hoàng, nhưng người lên tiếng trả lời lại là cô cô a?
"Ân? Chỉ-chỉ là cô cô cùng phụ hoàng còn có điều cần nói, cho nên Ân nhi một người trở về tốt sao?". Tô Vân Hi lúng túng giải thích. Việc lúc nãy còn chưa nói rõ ràng, nàng làm sao có thể để người này rời đi như vậy đâu.
"Như vậy cũng... "
"Được".
Khi Tô Niệm Ân định từ bỏ ý định mà một người rời đi, vừa đúng lúc này Tiểu Bạch lại lên tiếng đồng ý với đề nghị của tiểu hài tử.
"Nhưng là chúng ta việc kia còn chưa nói rõ ràng đâu?". Tô Vân Hi ngạc nhiên kéo lại tay của Tiểu Bạch, vẫn không nỡ buông ra.
"Ngươi đêm này nếu vẫn chưa ngủ, chúng ta thì ở Nguyệt Hoa cung nói rõ ràng".
Tiểu Bạch cùng Tô Vân Hi nói một câu. Chuyện gì đến cũng phải đến, buộc chuông phải cần người tháo chuông. Nếu đã không thể tiếp tục trốn tránh, vậy thì bình thản đối mặt đi thôi.
Tiểu Bạch nói xong liền bế Tô Niệm Ân lên, chậm rãi rời khỏi. Lưu lại cũng chỉ còn một người Tô Vân Hi, nàng nhìn bóng lưng kia dần dần biến mất, bàn tay siết chặt lại, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Hôm nay dường như khí hậu thoáng mát hơn thường ngày thì phải.
Ngồi ở nội điện Phượng Hoa cung, Tố Phượng Di bưng trên tay chén thuốc nước mà Dĩnh Hoa mang tới từ tốn uống từng ngụm nhỏ, vừa chỉ mới uống được một nửa thì khuông mặt dần trở nên nhăn nhó khó coi, lập tức thả còn lại nửa chén thuốc nước xuống bàn.
"Khụ-khụ... khụ....!". Tố Phượng Di không ngừng ho khan, bởi vì thuốc nước loại này quá khổ đi, khiến nàng không chịu nổi mà muốn nôn hết ra ngoài mới tốt.
"Nương nương người không sao chứ!?". Dĩnh Hoa đứng bên cạnh đợi lệnh nhìn thấy liền hoảng hốt, lập tức tiến tới cho nàng vỗ vỗ lưng.
"Khụ.. Không sao. Chỉ là có điểm không quá ăn được khổ như vậy loại thuốc mà thôi". Tố Phượng Di xua tay tỏ ý nàng không có vấn đề gì, từ trong áo lấy ra khăn tay lau miệng.
"Nương nương, ngự y đã căn dặn người sau khi sinh hạ tiểu hoàng tử thân thể còn chưa hồi phục lại như ban đầu, cần thiết bồi bổ cùng nghỉ ngơi nhiều, không cần quá lao lực những việc khác".
Dĩnh Hoa đều luôn bồi bên cạnh Tố Phượng Di, nàng thấy được thời gian qua hoàng thượng đột ngột mất tích khi nương nương cũng không có sung sướиɠ gì, sức khỏe sau khi sinh vốn đã yếu nay lại vì lo lắng ngày đêm thì lại càng suy nhược hơn. Mà nữ nhân này tuy rằng trong người có bệnh nhưng vẫn không hề lơ là việc hậu cung, mỗi một việc đều tỉ mỉ chu toàn, nhiều đêm mất ngủ vì nhớ nhung hoàng thượng thì cũng chỉ có thể lặng lẽ xuyên qua cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, âm thầm giữ nỗi nhớ ở trong lòng của nàng. Dĩnh Hoa nàng chỉ là một người ngoài, nhưng ở bên cạnh Tố Phượng Di lâu năm như vậy, nàng cũng nhìn thấy đủ loại hành vi của hoàng thượng đối với nàng, thật đáng tiếc rằng cũng chỉ có Tố Phượng Di một người si tâm, còn hoàng thượng lại là kẻ vô tâm. Cho tới sau này khi cải tử hoàn sinh sau hoàng thượng thay đổi tính khí, nghĩ rằng tấm chân tình của Tố Phượng Di cuối cùng cũng được người này hồi đáp, thế nhưng là ở lúc nàng vui vẻ tận hưởng hạnh phúc khi lão thiên gia lại nhẫn tâm đoạt đi một chút hạnh phúc nhỏ nhoi của nàng, hoàng thượng đột nhiên lại biến mất, không một chút tin tức nào.
Ai, tiếc cho người có tình nhưng trùng hợp va vào kẻ vô tình...
Dĩnh Hoa không khỏi âm thầm cảm thương ai oán một hồi.
Đối với lời nói nhắc nhở động viên của Dĩnh Hoa, Tố Phượng Di cũng không có đáp lại, chỉ thấy rằng nàng cúi đầu đưa tay ôm lấy bụng dưới của mình rồi chau mày.
"Dĩnh Hoa, bản cung thấy dường như bụng dưới ngày càng đau nhiều hơn. Không phải trước đó Lưu ngự y nói uống hai thang thuốc sau sẽ đỡ hơn sao?". Tố Phượng Di cảm nhận được cơn đau nhói từ nơi bụng dưới truyền đến ngày càng dữ dội hơn, nhưng cũng không phải là không thể chịu được.
"Nương nương người còn đau sao?" Dĩnh Hoa dò hỏi tình hình của nàng.
Quả thật là Tố Phượng Di từ khi sinh hạ xong ngày trước đã bắt đầu thấy đau ở bụng dưới, nhưng khi đó nàng lại nghĩ rằng chỉ là một cơn đau nhỏ, rất nhanh sẽ qua, cho nên cũng không nói cho người nào khác biết chuyện này. Cho đến khi ngày đó nàng bởi vì đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ra đầy trên thái dương, tay chân run rẫy gần như là đứng không vững, lúc đó mới vô tình bị Dĩnh Hoa phát hiện ra việc này. Sau khi được Lưu Tùng xem qua, hắn nói rằng có lẽ nàng vừa sinh xong thân thể yếu ớt, lại lao lực quá độ, cho nên mới sinh ra hậu sản di chứng. Hắn sau đó viết đơn thuốc, nói rằng có lẽ chỉ cần uống hết hai thang thuốc thì sẽ không sao nữa. Thế nhưng không ngờ rằng đã uống nhiều thuốc như vậy nhưng tình trạng của Tố Phượng Di xem ra càng thêm nghiêm trọng hơn trước kia nhiều lắm. Cơn đau cũng xuất hiện nhiều hơn, có một ngày đó khiến nàng đau đến bất tỉnh, phải đến ngày hôm sau mới có thể tỉnh lại. Lần đó đúng là dọa chết cả hoàng cung đi, đích thân Tô Vân Hi cũng chạy đến xem tình hình, có thể thấy là có cỡ nào nghiêm trọng tình huống đi.
"Nương nương, có cần gọi Lưu ngự y không?".
"Không sao. Không cần gọi, cũng không còn đau nữa". Tố Phượng Di nhận thấy cơn đau nhói đã giảm đi nhiều, chân mày cuối cùng cũng giãn ra, thở ra một tràng dài.
"Nương nương, đã đến giờ dùng thiện rồi, nô tỳ đi chuẩn bị tốt không?". Dĩnh Hoa lúc này mới nhớ ra đã đến giờ người trước mặt phải ăn cơm, nàng nghĩ lại đi chuẩn bị thêm nhiều thứ đến bồi bổ sức khỏe của nàng.
"Bản cung thấy không ngon miệng, không muốn ăn". Tố Phượng Di đưa ngón tay lên xoa xoa hai bên thái dương, lắc đầu.
"Nhưng là nương nương không thể không ăn gì, tiểu hoàng tử còn chưa dứt sữa. Nương nương nếu là không ăn thì làm sao có sữa làm tiểu hoàng tử uống nha!". Dĩnh Hoa ra sức khuyên nhủ.
Mỗi lần Tố Phượng Di cho tiểu hoàng tử Tô Di Hòa bú sữa, lượng sữa của nàng chính là phi thường phi thường ít ỏi, tiểu hoàng tử căn bản bú không đủ no, sau đó thì khóc nháo một trận, cuối cùng cũng đành phải tìm tới một người khác có sữa đến cấp cho Tô Di Hòa ăn no. Tố Phượng Di thời gian yêu thích nhất trong ngày chính là tự mình cho Tô Di Hòa bú sữa, nhìn tiểu hài tử nhỏ nhỏ một con nằm trong lòng của nàng, được nàng uy sữa khuông mặt tròn tròn phúng phính hồng hào, khiến nàng nhiều lần không kiềm chế được mà nhẹ nhàng nhéo lấy má của hài nhi, xúc cảm mềm mại liền làm nàng yêu thích đến cười híp mắt lại, cảm thấy tính mẫu trong nàng lại tràn ngập trong tim, thì giống như khi Tô Niệm Ân còn nhỏ như vậy, đều đồng dạng đáng yêu.
Thế nhưng thân thể của nàng quá hư nhược, lại ít ăn, cho nên không có được bao nhiêu sữa, những thời điểm cho Tô Di Hòa uy sữa cũng ngày càng giảm dần.
"Mẫu hậu!".
Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một tiếng gọi lớn, là giọng của Tô Niệm Ân, không lâu sau tiếng gọi kia thì thật sự đã nhìn thấy Tô Niệm Ân chạy vào tới rồi nơi này.
"Mẫu hậu, Ân nhi về rồi!". Tô Niệm Ân vừa nhìn thấy mẫu thân liền đem hết thảy những phép tắc quy củ đều ném ra sau đầu, trực tiếp chạy tới dựa vào trong l*иg ngực của Tố Phượng Di.
"Ân nhi trở về rồi, có đói không?". Tố Phương Di cưng chiều ôm lấy Tô Niệm Ân cơ thể nhỏ bé, ôn nhu hỏi thăm nàng.
"Mẫu hậu, người xem Ân nhi cùng ai trở về tới a!". Tô Niệm Ân háo hức vô cùng, nhưng lại cố tình thần thần bí bí không chịu nói ra rõ ràng.
"Ân nhi có phải lại đi tìm hoàng cô nháo phiền phức rồi? Thật xin lỗi quận chúa điện hạ, Ân nhi phải không đã... !". Tố Phượng Di cứ nghĩ rằng Tô Niệm Ân từ sáng đã chạy đi làm phiền Tô Vân Hi, ngoài chỗ của nàng ra thì nàng cũng sẽ không tùy tiện đi nơi nào khác. Nàng nghĩ rằng hài tử này tính khí hiếu động, khiến Tô Vân Hi phiền toái, nàng nghĩ là Tô Vân Hi mang Tô Niệm Ân về tới, muốn hướng người kia nói lời cảm tạ, cư nhiên vừa mới ngẩn đầu lên thì lời nói của nàng cũng đột ngột đứt gãy. Nàng mở to hai mắt không dám tin mà nhìn chằm chằm người đang chậm rãi đi vào trước mặt của nàng.
"Ân nhi làm sao?". Tiểu Bạch không khách sáo đi lại nơi Tố Phượng Di đang ngồi, chọn chiếc ghế bên cạnh tự nhiên mà ngồi xuống.
"Hoàng thượng, làm thế nào...?". Tố Phượng Di không dám chớp mắt, nàng sợ rằng nếu như bản thân vừa chớp mắt thì người trước mặt lại sẽ biến mất không chút dấu vết.
"Mẫu hậu, Ân nhi chạy đến Minh Hòa điện nhìn thấy được phụ hoàng. Phụ hoàng nói tới đây bồi chúng ta ăn cơm!". Tô Niệm Ân nắm lấy tay của Tố Phượng Di, phấn khích nói.
"Là thật, hoàng thượng người-người trở lại rồi!?". Tố Phượng Di còn chưa dám tin, cố ý đưa tay ra chạm vào bàn tay đang để trên bàn của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gật đầu.
"Còn chưa dùng thiện sao?". Tiểu Bạch quan sát thấy trên bàn ngoại trừ một chén chỉ còn lại một ít thuốc nước ra thì cũng không còn thứ gì khác, mặt bàn sạch sẽ không có chút dầu mỡ nào, có lẽ người này vẫn chưa làm Dĩnh Hoa truyền thiện đâu.
"Vẫn chưa. Hoàng thượng người bàn tay sao lại lạnh như vậy!? Có chỗ nào không tốt sao, thần thϊếp làm Dĩnh Hoa đi trước mang lại đây canh nóng tốt không?". Khoảnh khắc chạm vào tay của đối phương, Tố Phượng Di cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo thông qua tiếp xúc truyền đến xúc cảm của nàng, lại bắt đầu lo lắng lên.
"Không vấn đề. Dĩnh Hoa, như thường lệ dâng thiện là được". Tiểu Bạch lắc đầu, cũng thu hồi tay của nàng.
"Ân, nô tỳ biết rõ". Dĩnh Hoa nhận lệnh xong nhanh chóng lui ra ngoài.
"Hoàng thượng, người nhiều ngày này là đi nơi nào vậy? Thần thϊếp thực lo lắng người xảy ra chuyện". Tố Phượng Di rốt cuộc cũng không cầm lòng được mà dò hỏi người trước mặt, nàng muốn biết thời gian qua người này rốt cuộc đã đi đâu, vì sao biến mất đến ngay cả tinh anh người của nàng cũng không tìm thấy chút tin tức nào.
"Mẫu hậu, váy của nương làm sao lại ướt như vậy đâu?". Tô Niệm Ân ngồi trên đùi bị Tố Phượng Di ôm lấy dường như là cảm nhận được có gì đó kỳ lạ. Nàng mới ngơ ngác hỏi.
Tiểu Bạch cùng Tố Phượng Di đồng loạt nhìn xuống, thấy nền đất dưới chân của Tố Phượng Di loang ra một vũng nước lớn, nhưng là loại này màu sắc có chút khác biệt.
"Mẫu hậu người chảy máu rồi!".
Tô Niệm Ân nhất thời hoảng sợ hét lên.
-----Hết Chương 139-----
Tác giả: sắp tới Bạch đại nhân và Quận Chúa điện hạ mặt đối mặt, gay cấn rồi đây...