Kinh Hồng Vũ

Chương 143



"Tiểu Bạch, ngươi đêm qua đã rơi... ".

Tiểu Du không hề khách khí mà tiến vào tới rồi nội điện gian phòng nơi này, vừa mới vén lên sa trướng, lập tức đập vào mắt kia một cảnh tưởng sinh động khó tả bằng lời.

Tiểu Du chân không còn nhấc lên nổi, chỉ ngây người đứng tại chỗ mở to mắt nhìn xem cảnh tượng trước mắt này đây.

Tiểu Bạch ở bên cạnh giường ung dung mặc lên ngoại bào, cẩn thận thắt dây song cúi đầu mang hài, từ đầu đến cuối đều chưa từng ngẩn đầu lên nhìn tới Tiểu Du một lần, giống như còn không biết được sự tồn tại của nàng như vậy.

Mà ở trên giường êm kia, bị bao bọc bởi một tầng mền bông dày dặn ấm áp, chỉ để lộ ra một mảng mảnh mai tấm lưng cùng thiên nga cổ, thanh thoát xinh đẹp. Nữ nhân kia còn ở ngủ thực trầm, ba ngàn thanh ti nương theo tinh tế thon dài chiếc cổ nhẹ nhàng rũ xuống che khuất đi một mảnh xuân sắc.
"Du, ngươi tới rồi". Tiểu Bạch mang xong hài mới chậm rãi đứng lên, đi lại hướng của Tiểu Du. Ngữ điệu còn có ba phần giọng mũi, còn như là vừa mới thức dậy sau mỗi người trạng thái.

Tiểu Du không biết là đang nghĩ điều gì, chỉ thấy nàng bỗng nhiên đôi mày chau lại, cắn lấy môi dưới của bản thân, đưa tay ra kéo lại đây cánh tay của Tiểu Bạch, một bước thành hai bước chạy nhanh mang theo người hướng bên ngoài chạy.

Cho tới khi các nàng đã ở ngoại điện bên ngoài đứng, Tiểu Du mới buông ra người phía sau cánh tay, xoay người lại đối mặt.

Cũng không hiểu tại làm sao, Tiểu Bạch cư nhiên lại cảm thấy người trước mặt này giống như là đang ở giận dỗi, thì chính là giống như một cái nhà ai cô nương đang giận dỗi nàng tình lang.

"Tiểu Bạch, ngươi ngủ nàng?". Tiểu Du không hề ngại ngùng mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kia, trong lòng nàng thời khắc này sinh ra thực nhiều thắc mắc, điều thắc mắc lớn nhất bị nàng hỏi ra, càng như đã sắp biến thành một câu khẳng định trong tâm của nàng rồi.
"Ngươi nói gì?" Tiểu Bạch nhíu mày, nàng lại hỏi lần nữa, chỉ e rằng bản thân đã nghe lầm câu hỏi kia.

"Ngươi ngủ nàng!". Lúc này đây thì như bị nàng trực tiếp xác định chính là như vậy.

Tiểu Du đột nhiên cảm thấy trong lòng bức bách vô cùng, như có ngàn con kiến chậm rãi cắn nuốt cáu xé, vừa ngứa vừa xót. Đầu mũi kia dâng lên một cỗ xót xa, hốc mắt không tự chủ được mà dâng lên một điểm hơi sương. Nàng ngay hiện tại cũng không còn hiểu nổi bản thân mình, chỉ biết là nhìn thấy người trước mặt này liền rất muốn từ hắn nghe được lời giải thích.

"Du, ngươi hiểu lầm". Tiểu Bạch nháy mắt sau mới từ tốn nói.

"Ha, hiểu lầm?" Tiểu Du cảm thấy có điểm nực cười, tình cảnh trước mắt kia nàng nhìn thấy còn có thể là giả hay sao?

"Ta chính là nhìn lầm ngươi bộ mặt này phải không? Ngươi một đường tìm ta tới cho ngươi đối phó nàng, một đường khác lại tìm nàng tới ngủ! Ngươi rốt cuộc xem ta là thứ gì đâu!?". Tiểu Du lớn tiếng trào phúng mắng chửi một câu, biểu lộ ra một cái mỉa mai nụ cười.
Nàng không biết. Nàng không biết bản thân đến cuối cùng tại sao lại tức giận nhường này. Là tức giận hắn tìm nàng cho hắn làm trò đùa trêu chọc, hay là tức giận trong mắt của hắn nàng chỉ là một cái tùy tiện huơ tay liền đã có thể tìm tới rồi một cái ngọn cỏ dại ven đường cho hắn chặn kiếp nạn đây, hoặc là tức giận hắn là kẻ xảo trá, một đường nói không muốn nhưng đường khác lại hoan hỉ đón nhận! Nàng chính là không biết, nàng chỉ biết rằng thời khắc này bên trong dâng trào đủ loại uất ức khó có thể cùng ai giải bày.

"Du, ngươi làm sao khóc?". Tiểu Bạch nhìn thấy bên má của nàng một hàng óng ánh trong suốt từ hốc mắt nương theo gương mặt mà chảy xuống, đôi mắt đỏ kinh người, liền bị biểu hiện này của nàng làm hoang mang.

"Ngươi biết thì để làm gì?". Tiểu Du nghe người nói thì mới nhận ra rằng nàng khóc, nàng tại sao lại khóc? Chính là nàng trong lòng khó chịu nên là khóc, thì thế nào, hắn muốn biết để làm gì?

"Chưa từng thấy qua ngươi khóc". Tiểu Bạch thản nhiên đáp.

"Ngươi!" Tiểu Du vì một câu này lại càng thấy phẫn nộ hơn, nàng trừng mắt liếc nhìn người trước mặt, chỉ thấy rằng đối phương ngay tại lúc này chán ghét vô cùng!

"Thứ này đêm qua chính ngươi làm rơi. Sớm biết có tình huống này, ta mới không ngu xuẩn tự mình chuốc lại phiền muộn đâu!".

Tiểu Du lớn tiếng rống giận, trong nháy mắt ném tới một vật vào trên người Tiểu Bạch sau đó liền chạy đi khỏi rồi.

Tiểu Bạch theo phản xạ rất nhanh đón được vật bị ném tới, đưa mắt nhìn thì ra là bội sức của nàng, này bội sức từ khi nào rơi mất chính nàng cũng không để ý, lại không ngờ được đối phương như vậy để tâm cho nàng nhặt trở về.

Đợi Tiểu Bạch ngẩn đầu lên khi, Tiểu Du thì đã chạy biến mất không còn thấy bóng dáng nữa rồi.

Nàng đứng nơi đó nhìn ra bên ngoài, trong đầu thế nhưng cũng là hỗn tạp đủ loại suy nghĩ.

Tiểu Du gần đây còn giống như quá mức khác lạ rồi đi...

Đêm hôm qua...

Khi Tô Vân Hi dáng lại gần, Tiểu Bạch quả thật là có điểm thất thần. Bị nàng hỏi câu đó sau, Tiểu Bạch chỉ duy trì im lặng không trả lời.

"Ngươi cái người trong lòng Đinh Đan kia có hay không so bản cung càng mỹ?". Tô Vân Hi không chịu buông tha, nhất quyết truy đuổi đến cùng.

"Quận chúa điện hạ, ngươi như vậy phải không có chút quá phận?". Tiểu Bạch di chuyển thân thể lùi về sau, cảm thấy cách xa nữ nhân trước mặt một chút mới tốt.

"Bản cung không thấy điểm nào quá phận. Sớm muộn ngươi chính là bản cung người, vậy sớm một chút bản cung đều không ngại". Tô Vân Hi thổi một hơi, người trước mặt càng tránh né nàng động chạm, bản thân nàng càng muốn chạm vào hắn.

"Ta không nghĩ trong nhà lập thϊếp". Tiểu Bạch tìm một cái cớ tới chống đỡ mực này bức người không khí.

"Vậy a?". Tô Vân Hi nhướng mày liền mỉm cười. "Vậy xem ra liền thiệt thòi kia Đinh Đan rồi, bị người chơi xong liền vứt bỏ".

"Ngươi này là ý gì?". Tiểu Bạch cau mày hỏi, nàng mơ hồ đoán ra được ý nghĩa trong câu nói của người trước mặt, nhưng là nàng lại hy vọng nó sẽ còn có nội dung khác.

"Bản cung nói chưa đủ rõ ràng sao? Chỉ sợ nàng khi đó chạy tới ngươi trước mặt một khóc, hai nháo, ba tự tử muốn ngươi đem nàng vì thϊếp, bản cung khi ấy mới là không hài lòng đâu". Tô Vân Hi che miệng cười thầm, nhưng là ánh mắt sắc bén vô cùng.

"Ta có đồng ý đem ngươi vì thê sao?". Tiểu Bạch càng thấy nữ nhân trước mặt đủ áp bức, khiến nàng có chút không biết phải làm sao.

"Cần tới ngươi đồng ý hay sao? Bản cung nói phải tức là phải!". Tô Vân Hi sinh khí mi tâm nhíu lại, dường như là bắt đầu không vui rồi.

Tiểu Bạch chưa kịp nói gì thì ở bên này Tô Vân Hi đã đột ngột lao tới rồi nàng trong lòng, đưa tay khóa chặt cổ của nàng, tự ý ấn môi hôn lên nàng trên môi. Tiểu Bạch nhất thời bị tấn công, trong phút chốc không kịp phản ứng, ngẩn người trơ mắt nhìn đối phương hôn nàng càng sâu.

Tô Vân Hi giống như ăn phải một quả đào mật, phi thường ngon miệng, nàng ra sức thưởng thức. Càng lúc càng tham lam, lại đưa ra đầu lưỡi hòng dò thăm tới rồi Tiểu Bạch bên trong, nhưng là vừa vặn để nàng đầu lưỡi tìm thấy rồi ý trung nhân của nó thì lại bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đẩy ra, còn chưa kịp để nàng phản ứng thì cư nhiên một áng hương thơm bay đến bên mũi của nàng, này hương thơm thật tương tự ở trên thân thể của đối phương, nhưng là càng lúc càng nồng. Nàng thấy mí mắt nặng dần, nặng dần, cuối cùng là tựa vào trên giường vô thức lâm vào hôn mê.

Tiểu Bạch thấy nàng mê rồi sau mới nhẹ nhàng thở ra một tràng. Nữ nhân này thực khó đối phó, may mắn rằng phía trước nàng đã chuẩn bị sẵn kế sách, bằng không đêm này quả thực là đã lành ít dữ nhiều.

Chỉ sợ rằng sẽ kinh động kẻ khác, Tiểu Bạch không dám gọi người mang Tô Vân Hi trở lại Nguyệt Hoa cung, đành di chuyển nàng nằm tốt lại, ở trên long sàn an ổn ngủ. Bản thân một đêm này chỉ dám nửa ngồi nửa nằm, dựa vào một bên khác nhắm mắt nghỉ ngơi.

Buổi trưa.

Thời tiết tuy rằng có chút nóng bức, nhưng cũng thực may rằng Tự Tố cung nằm ở một cái vị trí bên dưới thật lớn đại thụ, hơn hai phần ba địa phận quanh năm được tán cây che phủ, cho nên có thể nói là cũng đủ mát mẻ rồi.

Tiểu Thụy hưu nhàn ở bên ngoài đi bộ một chút, nghĩ hít một chút khí trời, nhanh đã có hai ngày nàng cùng Tiểu Bạch không có gặp mặt, trước đó hắn rời đi xử lý ổn thỏa hết thảy, nói làm các nàng ở đây đợi tin, các nàng ngẫm lại cũng nghĩ có lý, chỉ e rằng Diêm Hạ Vu còn không chịu buông tha, trực tiếp phái quỷ binh đi tra xét khắp nơi, nói tới bản lĩnh của nàng chỉ cần nàng tùy tiện làm mấy đoạn thủ thuật thì đã rất dễ dàng đem các nàng tung tích đào ra rồi, nhưng là hiện tại tốt nhất vẫn nên ẩn thân, chỉ sợ ở bên ngoài xuất đầu lộ diện, với các nàng tính khí bậc này khẳng định lại đi náo tới rồi một trận phiền phức, tới khi đó thì quả thật là cứu không nổi đi.

Tiểu Du kia sau khi thương thế tốt lên một chút cũng không biết đã chạy đi nơi nào, ngại rằng cả đêm hôm qua hắn cũng chưa từng trở về.

Này mấy ngày nàng ngốc ở Tự Tố cung này, cùng nàng còn có cái kia Vương Dĩ Cơ. Nữ nhân kia ôn thục đoan trang, ngày thường chỉ thích yên tĩnh làm một số thủ công, cũng chưa từng thấy qua nàng đi bên ngoài, nhưng là mới phát giác, ra là các nàng nói chuyện đều khá thích hợp đối phương, có thể nói đến vô số đề mục, một chút tiểu tiết này kia đôi khi cũng sẽ bị nhắc tới.

Chỉ là...

Ở cùng nói chuyện lâu dần, nàng mới để ý rằng nữ nhân này dường như rất yêu thích nhắc tới bên miệng Tiểu Bạch. Không lầm, này đối phương nhiều lúc khi sẽ giống như vô tình nhắc đến người kia mà thôi, nhưng sau đó lại là hỏi ra tới một số điều liên quan tới người kia, giả dụ một số điểm tiểu tiết cũng sẽ bị nàng nhắc lên tới hỏi rồi.

Tiểu Thụy ban đầu đều nghĩ có lẽ là nàng vô tình mà thôi, đều thực vui vẻ mà trả lời nàng. Nhưng là càng về sau lại, những câu hỏi kia như có như không chạm vào tế nhị cái đề mục đi lên, cho nên là làm nàng nửa gạt nửa thật trả lời, cũng để tâm quan sát nàng.

Có điều là, ở mỗi lần nữ nhân này nhắc tới ba chữ "Phạm Vô Cứu" khi, ánh mắt đặc biệt nhu hòa, giống như tản mát ra một loại thu tiết cơn gió nhẹ, sinh động vô cùng.

"Uy!".

Tiểu Thụy vừa nghĩ tới đây liền không biết từ đâu tới một cái hòn đá ném tới rồi nàng trên đầu đây.

Tiểu Thụy nhăn nhó mặt mày, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu, bên dưới chân rơi xuống một cái hòn đá, đợi nàng ngẩn đầu tìm kiếm, quả nhiên để nàng tìm được rồi nguyên nhân.

"Ngươi bị điên a ngươi! Này hòn đá lớn như vậy, nếu không phải gia đây có chút bản lĩnh, còn không phải sẽ bị ngươi ném chết rồi đi!". Tiểu Thụy cúi người xuống đem hòn đá nhặt lên tới, xem hòn đá nặng to gần phủ hết bàn tay của nàng, này cũng thực làm người khác khϊếp sợ. Nếu người đi ngang không phải nàng lại là kẻ khác, khẳng định sẽ bị này cái hòn đá tiễn tới rồi Minh Giới nơi đó.

"Ngươi một cái quỷ hồn mà thôi, còn sẽ chết thêm lần nữa sao!?".

Người ngồi trên một cái tàng cây cúi đầu nhìn xuống, mỉa mai cười một tiếng.

"Du, ngươi tại làm sao xuyên nữ trang đây, uy xem cũng thực không tệ". Tiểu Thụy nhìn xem nhận ra đối phương trên người loại y phục kia thì đột nhiên cảm thấy có điểm ngạc nhiên, lại không nghĩ sẽ có ngày người này lại cố tình đi nam cải nữ trang, nhưng là ban ngày nắng chói chang, hắn ngồi trên tàng cây làm cái gì a?

"Ngươi đi liền đi, nói nhiều như vậy làm gì!". Tiểu Du cau mày. Phiền phức chết mất, từ buổi sáng cùng Tiểu Bạch ầm ĩ một trận chạy nhanh tới hiện tại khi nàng tâm trạng đều ở bức rức khó chịu, luôn cảm thấy trong lòng cùng suy nghĩ rối bời, nàng đã ngồi ở nơi này đã nhanh ngồi cả một buổi sáng, chỉ là vẫn chưa ngẫm ra rốt cuộc cảm xúc lúc này của bản thân là như thế nào.

Trước kia khi để tâm một cái nữ nhân ở tại Minh Giới hồng viện gọi A Nhu, nàng cũng chưa từng có qua loại này cảm giác. Đối A Nhu kia nàng có tùy ý nuông chiều cùng lưu ý, nhưng là dường như cũng chỉ giống như xem nàng thành một cái bình thường tiểu muội muội mà thôi. Hiện tại thì không giống như vậy, rất khác, rất lạ...

"Du, ngươi thất thần. Nói xem ngươi tại làm sao xuyên nữ trang, một cái nam tử hán đại trượng phu xuyên tới rồi nữ trang, a, không phải ngươi sẽ là cái có bệnh thầm kín loại kia đi!?". Tiểu Thụy trong nháy mắt đã dùng khinh công phi thân lên tàng cây nơi Tiểu Du đang ngồi, dựa tới rồi vị trí bên cạnh cũng ngồi xuống, ánh mắt dò xét nhìn từ trên xuống dưới người bên cạnh.

"Ngươi mới có bệnh thầm kín!". Tiểu Du nghe câu nói kia của Tiểu Thụy liền giật mình, lập tức phản bác.

"Vậy ngươi nói thử nói thử, ngươi từ nơi nào lấy tới đây này một kiện nữ trang này, còn là theo ta thấy, này một kiện nữ trang cũng không tầm thường đi". Tiểu Thụy nắm lấy một góc y phục của Tiểu Du kỹ lưỡng xem xét, sau đó lại đưa lên mũi ngửi một hồi. " Còn có cổ nhàn nhạt hương thơm, cư nhiên còn thơm tới như vậy nùng".

"Tiểu Bạch hắn lấy tới làm ta xuyên". Vừa nhắc lại này một cái tên, Tiểu Du trong lòng thế nhưng lại dâng lên phẫn uất.

"Bạch hắn... hắn làm ngươi xuyên!". Tiểu Thụy ngạc nhiên mở to mắt. "Hắn lại làm sao muốn ngươi xuyên nữ trang, này một ngày không ở các ngươi rốt cuộc là nháo ra cái gì tình trạng rồi a?".

"Ngươi thực phiền!". Tiểu Du chê người bên cạnh nói quá nhiều, phiền phức muốn mạng, nàng phất tay nghiên đầu nhìn đi nơi khác, không để ý đến người bên cạnh nữa.

"Du, chúng ta chính là lâu năm chỗ quen biết, ngươi nếu có gì khúc mắt, có thể cùng ta nói nói qua, ta cho ngươi nghĩ biện pháp". Tiểu Thụy xem biểu hiện này của đối phương, đoán được tình huống có vẻ nghiêm trọng, chính là liền thu hồi bộ dạng đùa giỡn, mới nghiêm túc đi lên.

Tiểu Du quay đầu lại, chăm chú nhìn Tiểu Thụy, được hồi lâu sau mới chịu lên tiếng thuật lại trước sau câu chuyện xảy ra khi nàng cùng Tiểu Bạch trải qua.

"Ta khi nhìn thấy nữ nhân kia không một mảnh vải nằm ở trên giường liền rất toan, trong lòng thực toan, chỉ là ta không nghĩ lại xem hắn bộ mặt kia, cho nên liền đã đi khỏi rồi". Tiểu Du vừa nói, ngữ điệu của nàng lên xuống thất thường.

Tiểu Thụy ở bên cạnh nghe đến mức xuất thần, cuối cùng khi Tiểu Du kết thúc lời nói, nàng mới chậm rãi cùng người bên cạnh đưa ra một cái ánh mắt thắc mắc.

"Du, ngươi yêu thích đoạn tụ loại hình kia sao?".

----Hết Chương 143-----

Tác giả: tới lúc xử lý cho xong chuyện tình này rồi...

chapter content