Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 57: VƯỢT VẠN TRÙNG KHƠI NHẠN BAY VỀ (2)



Tàu lửa hú còi lần ba, trên lối đi hành lang không còn người qua lại.

Hơi nước bốc lên từ buồng nồi hơi ở toa đầu tiên, sương mù trắng phiêu đãng phả khắp yeutruyen.net nơi, kéo theo hơn chục toa tàu khác, dần rời khỏi Thiên Tân.

“Bốn tiếng sau đến nhà ga Chính Dương Môn”, Trịnh Độ nói, “Không dừng lại. Nếu cô hai muốn nhìn Bắc Bình lần cuối, tôi có thể bảo phó quan để ý”.

Tàu lửa đúng giờ chạy đến Bắc Bình.

Xuyên qua khe hở từ rèm cửa sổ, Hà Vị thoáng trông thấy cổng thành Chính Dương Môn cao vút dưới ánh mặt trời, nhìn tuyết trắng đọng lại chưa kịp tan trên sân ga, còn có những lữ khách đang chờ chuyến tàu tiếp theo trong nhà chờ.

“Người Nhật muốn giữ chân cô ở phương Bắc”, Trịnh Độ sai người dọn bữa trưa kiểu Trung lên, “Điểm này hẳn cô hai đã phát hiện”.

Trịnh Độ nói tiếp: “Nếu vừa rồi không có cô hai, tôi đã trực tiếp diệt khẩu lão thái giám kia, xem như một lời cảnh cáo với hoàng thất Tốn Thanh. Lựa chọn của bọn họ, năm xưa đưa người đến sống ở Nhật Bản, hiện tại quay về làm gian tế, vẫn luôn hoạt động giữa quan ngoại và Thiên Tân. Chuyện Đường Cô [1], hẳn cô hai đã nghe rồi”.

[1] Năm 1931 Nhật Bản mở đầu xâm chiếm Mãn Châu, quân Quan Đông của Nhật Bản đã lập nên nhà nước bù nhìn Mãn Châu (hay còn gọi là Nguỵ – Mãn Châu Quốc). Đến năm 1933, quân Nhật tấn công khu vực Vạn Lý Trường Thành. Hiệp định Đường Cô được lập nên để trao quyền Nhật kiểm soát các tỉnh Nhiệt Hà và một khu phi quân sự giữa Vạn Lý Trường Thành với Kinh – Tân.

Hoàng thất Tốn Thanh luôn muốn cạy nhờ thế lực Nhật Bản để khôi phục đế chế, đây là tâm tư Tư Mã Chiêu, người qua đường ai chẳng biết. Bất quá cô không hiểu quân Quan Đông bằng Trịnh Độ. Ngày ấy, Trịnh Độ nói với cô về người này, sau đó mấy năm, đã làm rất nhiều chuyện khiến dân cả nước vô cùng hãi hùng, từ giúp đỡ Hoàng hậu Tốn Thanh chạy trốn khỏi Thiên Tân, đến Nguỵ – Mãn Châu Quốc, rồi chiến dịch Thượng Hải 1.28 [2], đều có hắn nhúng tay vào tính kế.

[2] Từ ngày 28/1 đến ngày 3/3/1931, quân đội TQ và NB đã chiến đấu quyết liệt để giành quyền kiểm soát thành phố Thượng Hải. Cuối cùng kết thúc bằng biện pháp phi quân sự hoá, cấm quân đội TQ dàn quân trong thành phố.

Đối với hoàng thất Tốn Thanh cùng nhóm lão thần cựu phái, Hà Vị vẫn luôn đối xử với thái độ hoà hoãn dành cho người tiền triều, đến sau cuộc chiến kháng Nhật, cô mới nhìn rõ sự thật, da thịt thối rữa nếu không cắt bỏ triệt để, ắt trở thành mối hoạ hại nước hại dân.

“Tình cảnh lúc Tạ lão tướng quân ra đi, có ai từng kể với cô không?” Trịnh Độ bỗng nhiên hỏi.

Trong lòng vang một giọng nói, hãy ngăn những lời tiếp theo của hắn.

Nhưng bản thân là con dâu trong nhà, đối với những chuyện liên quan đến Tạ gia, cô hẳn nên tìm hiểu, đó là cha ruột của Tạ Vụ Thanh, cũng là một vị tướng quân yêu nước cô hằng kính trọng nhưng không có duyên gặp gỡ.

Trịnh Độ nhấp mấy ngụm canh nóng, dùng thìa khuấy hạt sen trong bát, thấp giọng kể: “Ông bị giam lỏng trong một căn viện nhỏ cạnh sông Li Giang, bệnh chết. Trước khi đi, không để con cháu gặp mặt”.

Trịnh Độ nói thêm: “Chị tôi kể, một mình cô hai Tạ ở cạnh sông Li Giang, thủ hiếu suốt 49 ngày”.

Thật lâu lặng im. Không có tiếng người nói chuyện, chỉ văng vẳng tiếng tàu lửa rền vang.

Cô bỗng nhớ, trong bức điện tín Tạ Vụ Thanh viết “Hôm nay quyết định khởi nghĩa, không phải vì một nhà họ Tạ”… Dù cho cả nhà họ Tạ thật sự bị hại, anh sẽ không khởi nghĩa chỉ vì thế. Lời nói này, nếu do kẻ khác tuyên thệ, liền dấy lên hiềm nghi phóng đại tính cách cao khiết của bản thân. Nhưng nếu phát ra từ miệng Tạ Vụ Thanh, chính là thản nhiên làm người khác tin phục.

Ban đêm, tàu lửa dừng ở Bạng Phụ [3].

[3] Một thị cấp thuộc tỉnh An Huy

Tân Phổ là tuyến đường sắt từ Bắc chí Nam, cũng là tuyến đường sắt nhộn nhịp nhất cả nước. Trịnh Độ nhận được điện báo, có đoàn tàu chở quân đội xuống phương Nam, chuyến tàu của họ phải đến rạng sáng mới có thể xuất phát tiếp.

Hà Vị nhìn đồng hồ trong toa tàu.

Tư Niên chen vào giữa hai chân cô, nằm trong vòng tay cô, nhìn lên đồng hồ. Cô bé cảm thấy hứng thú với chữ viết phía trên, Bạng Phụ Pengpu, Phổ Khẩu Pukow… Bắc Bình Peiping, còn Nam Kinh là Nanking.

…Đứa nhỏ tập đọc chính tả, xem như một cách giết thời gian. Khấu Thanh mang theo thuốc từ Thiên Tân đến. Hương thuốc trung y nồng nặc tràn ngập khắp toa tàu, cô nhấp từng ngụm nhỏ thuốc dưỡng thai, nghĩ đến người đàn ông kia từ lúc trở về, liền bắt đầu tự xưng Tạ mỗ gì đó.

Một đêm trước khi Tạ Vụ Thanh lên tàu, hai người ở khách sạn Lợi Thuận Đức đợi đến hừng đông.

Chờ mãi cũng nhàm chán, lại âm thầm đến căn hộ nhỏ mà Tạ Vụ Thanh từng tặng cho cô làm quà sinh nhật. Căn hộ nằm trong một khu nhà kiểu cũ, chính là cái loại tầng một có hơn mười hộ gia đình sinh sống. Đêm khuya thanh vắng, hầu như nhà nào cũng ngủ say, anh lặng lẽ mở cửa căn hộ của mình.

Trong phòng vừa chật vừa nhỏ, chất đầy báo chí cùng sách vở. Nơi này cứ cách mười ngày sẽ có người đến dọn dẹp, không tới mức bụi bám quá dày. Nhưng lúc này đang nửa đêm, dưới ánh trăng chiếu rọi, cô có thể trông thấy từng hạt bụi trôi lơ lửng dưới luồng sáng bàng bạc.

Hà Vị lấy tấm ảnh chụp Tạ Vụ Thanh thời niên thiếu từ trong ngăn tủ. Khi đó ánh mắt anh sáng vô cùng, dáng mắt phượng dài rõ ràng, mí mắt không nhiều nếp nhăn. Chỉ là anh không thích cười, hơi mím môi tạo dáng chụp ảnh có chút khinh bạc mọi thứ.

“Lúc ấy vì sao không vui vậy?” Cô hỏi.

Tạ Vụ Thanh quan sát ảnh chụp, tập yeutruyen.net trung suy nghĩ một lát, cười nói: “Không nhớ được. Có lẽ vì nghĩ đến em lúc đó còn chưa chào đời”.

“Lời này của thiếu tướng quân có chút quen tai”. Cô mỉm cười trêu anh.

Tạ Vụ Thanh cũng cười đáp: “Cô hai nghĩ oan cho Tạ mỗ rồi. Nói cái gì cũng phải xem xét có liên quan đến cô gái khác không”.

“Ví như là?”

“Chuyện này, cô hai hiểu rõ nhất”.



Hà Vị cười, uống xong thuốc dưỡng thai.

Trong lúc riêng tư, Tạ Vụ Thanh vẫn là một người đàn ông có máu thịt, có tình thú, có học vấn, lại thích trêu ghẹo người khác. So với kẻ cả đời làm công bên ngoài, học trò trải khắp thiên hạ, mỗi khi nhắc đến tên tuổi đều khiến đối phương kính phục, giống như hai người khác nhau.

Cô may mắn làm sao, đêm đó trong Bách Hoa Thâm Xử đã quen biết một con người khác của anh.

Trước lúc hừng đông, đoàn tàu tiếp tục khởi động.



Ở một trạm dừng nho nhỏ gần Phố Khẩu, xe của cô hai Tạ đã chờ sẵn. Xe chạy qua Kim Lăng, Hà Vị chỉ vào nơi xa xa, nói với Tư Niên: “Ở đó là kinh đô nhiều triều đại của chúng ta”.

Xóc nảy hơn bảy giờ đồng hồ mới tiến vào Thượng Hải.

Buổi chiều, xe men theo một con đường nhỏ bí ẩn ở tô giới Pháp, hai bên đường ngoại trừ nhà dân, còn có mấy căn biệt thự kiểu Tây độc lập.

“Đây là đường Cao Đích”, trên ghế phụ lái phía trước là một nhà thư pháp nhận lệnh đến tiếp đón họ, “Chỗ này có một vị luật sư rất nổi danh, nghe bảo năm xưa từng đại diện cho cô hai kiện tụng”.

Quan hệ ở kinh thành rắc rối phức tạp, chủ yếu dựa vào quen biết cùng tài nguyên chính trị, mà tô giới ở Thượng Hải, khi giao tiếp với người phương Tây không chỉ dùng súng ống, còn phải quen thuộc vũ khí tối thượng của họ: Pháp luật.

Các vụ kiện nổi tiếng cả nước trong những năm gần đây, phần lớn đều bắt nguồn từ Thượng Hải. Có liên quan đến quyền sở hữu trí tuệ, quyền sử dụng hình ảnh, còn có phân chia tài sản của phụ nữ, và tất nhiên, khi phong trào công nhân sinh viên bùng nổ mạnh mẽ nhất, những nhóm sinh viên thanh niên tiến bộ bị giam giữ bởi người ở tô giới, nhiều người dựa vào luật sư phối hợp cùng các nhà yêu nước đến đàm phán, đạt được thoả thuận cứu thoát.

Vụ kiện nổi tiếng khắp Tứ Cửu Thành của cô lúc trước, cũng từng có một vị luật sư từ Thượng Hải được mời đến.

Người kia dặn dò: “Nếu cô hai muốn ra vào, chỉ cần bảo quản gia đến, đỡ phải đụng mặt phía trên làm lộ hành tung”.

Hà Vị hiểu ý, khẽ gật đầu.

“Cô hai tạm thời nghỉ ngơi ở đây”, nhà thư pháp dẫn đường, đẩy cánh cửa sắt đen vô cùng khiêm tốn trong khu nhà phía Tây, dọc theo đường mòn lát đá, bọn họ bước lên tầng hai của một căn hộ gạch đỏ, lấy chìa khoá mở ra, “Bất động sản do tôi đứng tên, cô hai cứ an tâm ở lại. Mấy ngày tới, tôi có thể phụ trách nấu ăn một chút, có điều tay nghề không tốt lắm”.

“Nấu ăn thì để tôi”, Khấu Thanh cất tiếng, “Nếu tiên sinh không ngại thì ở lại dùng cơm tối, tôi sẽ cho ngài nếm thử món ăn chính quy phương Bắc”.

Quân Khương ở lại Bắc Bình, lo quán xuyến việc ở công ty vận tải đường thuỷ, cùng nhà ở và căn viện nhỏ trong Bách Hoa Thâm Xử. Bọn họ đã bàn tính xong xuôi, chờ ông bác cùng tiên sinh phòng kế toán đi rồi, Quân Khương sẽ xuôi Nam tìm người.

Người kia tiến lên, lấy một lá thư từ trong âu phục mình.

Lá thư được xếp rất bình thường.

Nhưng tim Hà Vị bỗng chùng xuống, cảm xúc khi chạm lên mặt giấy như bị phóng đại.

Từ lúc Tạ Vụ Thanh khởi nghĩa ở phía Nam, hai người không còn liên lạc.

Chỉ có một lá thư, cũng có thể khiến cô vừa thân thuộc vừa sợ hãi. Chờ buổi tối Tư Niên ngủ rồi, cô mới lấy thư ra, đẩy cửa sắt lồng kính trên ban công bước ra ngoài. Cách một bức tường, toà nhà kiểu châu Âu bên cạnh hắt lên ánh đèn xa hoa, có người đang chơi dương cầm, có người tụ tập với nhau.

Trên lầu hai của sân vườn hoa lệ, cô mở lá thư gửi từ chiến khu.

Ngoài phong bì đề một cái tên xa lạ. Tem dán màu xanh lục, có in dấu bưu điện đầy đủ.

Cô rút giấy điện tín, bên trong viết ngắn gọn:

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Đêm qua đại thắng.

Ánh trăng vọng về, nhớ em yêu mãi không báo tin vui: Là do em cố giấu, hay do Vụ Thanh đoán lầm?

Cô như nhìn thấy ý cười khi Tạ Vụ Thanh hỏi dò.

Giống hệt trong Bách Hoa Thâm Xử.

Không biết do anh đoán trúng, hay do lão quân y không nhịn được nói ra.

Hà Vị quay về phòng, thắp que diêm, đốt trụi điện báo trong tay, đến khi chỉ còn tro tàn phiêu tán.

Đứa nhỏ đầu tiên của hai nhà Hà – Tạ, cô vừa cẩn thận lại tỉ mẩn. Lúc mơ hồ đoán được đã có thai, cô không kịp vui mừng, chỉ lo sợ người ngoài phát hiện, trong tháng nếu không cần thiết sẽ không bước chân ra ngoài.

Đêm nay đọc được điện báo của anh, trên mặt bỗng dưng có cảm giác ngượng ngùng khi bị truy vấn.

Cô ngồi xuống ghế sô pha đơn, tay chống cằm, nhớ đến anh ở xa tận chiến khu. Tạ thiếu tướng quân 36 tuổi, rốt cuộc cũng có đứa con đầu lòng. Đáng tiếc cô không cách nào chính miệng nói cho anh biết.

Vừa đến Thượng Hải mấy ngày, chính phủ Nam Kinh bắt đầu chuẩn bị một cuộc bao vây quy mô lớn.

Cô hai Tạ vì dính líu đến Tạ Vụ Thanh nên luôn có người giám sát, không tiện đến gặp mặt. Chỗ dừng chân “tạm thời nghỉ ngơi” này, vì chiến sự căng thẳng, cũng trở thành nơi thường trú của cô.

Không lâu sau, Hà Vị bắt đầu lộ bụng, chủ nhà giật mình nhận ra cô mang thai lại một mình xuôi Nam, liền sốt ruột tìm bác sĩ khoa sản, nhưng bị Hà Vị ngăn cản. “Tôi chuẩn bị sẵn rồi”. Cô cười nói.

Nếu cô đã quyết ý lên đường, nhất định sẽ chuẩn bị chuyện che đậy bất kỳ lúc nào.

Về mặt kinh doanh, công ty vận tải đường thuỷ luôn hưng thịnh, ở Kinh – Tân có Hồ Thịnh Thu, tuyến đường sông có cô bảy lo liệu, những tuyến hàng hải cảng tỉnh Quảng Châu – Hồng Kông cũng có người phụ trách. Mà với sinh hoạt hằng ngày, cô luôn chú trọng Tư Niên và đứa trẻ chưa chào đời. Thế nên trong nhóm sáu người xuôi Nam, không chỉ có bác sĩ khoa sản, còn có một vị gia sư thông thạo tiếng Anh cùng số học, quốc văn thì Hà Vị có thể đích thân dạy bảo.

Nhà thư pháp khâm phục cô từ tận đáy lòng, cảm khái cô hai làm việc quả nhiên cẩn thận.

Khi Hà Vị rời Thiên Tân, dự kiến mùa hè sẽ đến Hồng Kông.

Đáng tiếc, hành trình cứ bị trì hoãn hết ngày này đến ngày khác. Vũ hội trong vườn nhà kiểu Tây cách vách luôn không ngớt, mà chiến báo phía trước cũng không dừng truyền tới.



Kéo dài một thời gian, đến tận đầu tháng Chín, cách ngày dự sinh càng gần.

Chạng vạng tối hôm đó, Hà Vị ngồi trên ghế mây trong vườn hoa, tay lật xem báo.

Lúc còn nhỏ, cô đọc sách báo ở Bắc Bình, thường đính thành một quyển vở, mà giờ báo chí đã được in trong một xấp giấy, chỉ cần mở ra đặt trên đùi, dễ dàng tìm tin tức.

Cô hai Tạ vì bảo hộ hành tung của cô, nửa tháng trước đã ra Bắc.

“Xem lâu rồi, nên nghỉ ngơi thôi”. Khấu Thanh bưng một chậu bột mì nhỏ, đặt lên bàn tròn bằng sắt cạnh Hà Vị, đang định nhào bột, gói sủi cảo cho bọn họ.

Từ lúc nhà thư pháp họ Trần nhận ra Hà Vị đang mang thai, thường mời những phu nhân đã sinh con đến chơi với cô.

Hà Vị khép tờ báo lại.

Ngoài cửa sắt, có người ấn chuông.

Cô và Khấu Thanh đồng thời im bặt. Từ khi vào ở đây đến giờ, bất kể ai ra vào cửa đều có chìa khoá, chuông cửa hiếm lắm mới vang lên một lần. Lúc trước là ngôi sao cách vách tặng kẹo mừng cưới cho hàng xóm xung quanh.

Khấu Thanh đỡ Hà Vị rời khỏi ghế mây, sau khi đóng cửa kính, lau sạch tay lên tạp dề, bước nhanh về cổng lớn.

Hà Vị đứng sau bức rèm màu trúc xanh, hướng mắt về cửa chính, thoáng thấy một chiếc xe jeep quân sự đang đỗ ngoài, hình như còn có một chiếc Buick Mỹ bốn cửa màu đen bên cạnh.

Theo bản năng cô ôm chặt bụng mình, dịch bước chân về sau.

Đến khi trông thấy Khấu Thanh tươi cười, hơi nghiêng người nhường chỗ cho khách vào nhà, sự cảnh giác mới dần tiêu tan.

Triệu Ứng Khác mặc âu phục màu xám đậm, nhanh chân đi vào.

Hắn nói mấy câu với người phía sau, trở tay khép lại cổng lớn. Hắn nhìn xung quanh căn viện, Hà Vị khẽ đẩy cửa kính, ghé đầu để lộ nửa khuôn mặt: “Không tiện ra ngoài đón anh, vào trong đi”.

Triệu Ứng Khác dường như không bất ngờ lắm khi biết cô mang thai, sải bước dọc theo đường đá, giẫm lên bậc thang bằng cẩm thạch.

Lần trước hai người gặp nhau là ở Tử Cấm Thành, cách biệt đã hai năm.

Triệu Ứng Khác từng nói hắn nhậm chức quan không nhỏ trong chính phủ Nam Kinh, công việc có liên quan đến tình báo, hắn dặn Hà Vị nếu có xuống phương Nam, nhất định phải báo tin cho hắn để đảm bảo bình an.

Ban đầu Hà Vị không muốn làm phiền hắn, nhưng càng trì hoãn đến gần ngày dự sinh, lại càng khiến cô bất an, vì quyết định sinh con, cô vẫn âm thầm báo một tiếng cho hắn. Triệu Ứng Khác làm việc cẩn thận giống hệt cô hai Tạ, chưa bao giờ xuất đầu lộ diện.

Mà một khi hắn xuất hiện, tất có chuyện quan trọng.

Hà Vị muốn hỏi, Triệu Ứng Khác đã lấy một chiếc khăn tay xếp chồng từ trong túi áo âu phục, lịch sự đưa cho cô.

“Ngày hè ở Thượng Hải dài đằng đẵng, lúc này ở Bắc Bình hẳn đã chớm lạnh rồi”, cô nhận khăn tay, chưa kịp lau mồ hôi đã cẩn thận hỏi han, “Anh tìm tôi, là tin tốt, hay có tin xấu?”

Thần sắc Triệu Ứng Khác không hề nhẹ nhõm, đáp lời: “Một tin tốt, một tin xấu”.

Hắn vốn không phải người thích úp mở, liền nói thẳng: “Kế hoạch bao vây của chính phủ Nam Kinh thất bại, hạ lệnh rút quân”.

Trong lòng cô vui mừng.

“Tin xấu là, đêm nay ở tô giới Pháp có tổ chức hành động truy bắt, trọng tâm không phải chỗ này. Nhưng một khi tra xét, chỉ sợ sẽ bại lộ chuyện em ở Thượng Hải. Tôi đến đây đón em, trốn về quê một thời gian”.

Nụ cười cô nhạt dần, khẽ gật đầu.

Hành lý của họ rất đơn giản, tiện di chuyển bất kỳ lúc nào. Triệu Ứng Khác dặn dò bốn người kia ở cùng nhau, còn Hà Vị và Tư Niên ngồi trong xe hơi của mình.

Khấu Thanh vội tìm Tư Niên, ném chậu bột trong phòng.

Triệu Ứng Khác thấy cô cố hết sức đứng vững, liền dìu cô ngồi xuống ghế mây. Chốc lát sau, Tư Niên theo Khấu Thanh xuống lầu, con bé trông thấy Triệu Ứng Khác, hơi sửng sốt nhưng lại chẳng quen biết.

Chuông cửa lần nữa vang lên.

Triệu Ứng Khác đích thân mở cửa, bên ngoài, sau khi nghe thư ký thì thầm vào tai, hắn hơi trầm ngâm, căn dặn: “Để mọi người đi hết, cậu cùng xe ô tô ở lại”.

Toàn bộ xe quân dụng ở ngoài lần lượt rời đi.

Hắn nặng nề khép cửa, trở lại chỗ Hà Vị, nhìn chằm chằm vào chậu bột, nói với Khấu Thanh: “Đặt hành lý về chỗ cũ, Khấu Thanh tiếp tục làm sủi cảo. Cứ theo thời gian bình thường, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm”.

Khấu Thanh bị doạ sợ.

Triệu Ứng Khác nâng chậu bột đưa cho cô. Tư Niên giúp Khấu Thanh nhận lấy, nắm tay Khấu Thanh quay về.

“Thời gian lục soát bị đẩy sớm, nếu hiện tại rời đi sẽ khiến người khác chú ý”, Triệu Ứng Khác cởi áo khoác ngoài, thoải mái ngồi xuống, lấy khăn tay lau bột mì vương vãi trên bàn, “Xem như tôi đến thăm em, sau đó ăn một bữa cơm gia đình”.

“Ừm”. Cô lo lắng áp tay lên bụng nhỏ hơi nhô cao.

Dường như cảm nhận được nguy cơ trùng trùng, dưới bụng cô ê ẩm. Cảm giác đau đớn rất nhỏ, nhưng chưa bao giờ gặp phải.