Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 76: Nguyện Thống Nhất Cửu Châu 6





Ông lão áo dài nâu nghịch nhẫn đeo ngón cái.
Nhẫn bích ngọc che kín nếp nhăn, theo tiết tấu xoay vòng: “Đã đến mức này, ta cũng có một câu thật lòng vốn không nên nói với cháu”, con ngươi ông xám xịt, bình tĩnh quan sát bộ dạng mạo danh công tử kinh thành của Tạ Vụ Thanh, “Quân Tây Bắc không chịu nổi, sớm muộn gì cũng tan rã.

Đến lúc đó chỉ còn lại mấy ngàn người hồng quân các cháu… Cháu à, phải sớm tính toán cho mình đi”.
Bên ngoài là quân đội Nhật Bản được trang bị đầy đủ súng ống, đạn pháo cùng máy bay ném bom, bên trong lại là 16 sư đoàn được huấn luyện kỹ lưỡng.

Những kẻ ngồi đây đều từng là quân phiệt đánh chiếm khắp nơi, sao không nhìn ra được phía trước chính là đường chết, không thể toàn thây.
Hà Vị hít vào một hơi, cổ họng bỏng rát.
Cô định đứng dậy rót rượu, lại bị chú chín đè chặt tay.

Chú chín khẽ lắc đầu, thân là một người đàn ông, lúc này ông có thể hiểu được tình cảnh của Tạ Vụ Thanh.

Những kẻ kia mượn lời nói thức tỉnh để tránh né chuyện mượn binh, cố gắng đánh thẳng vào tình thế khó khăn, vốn đã không muốn giúp đỡ.
Người họ Hà xuất thân làm ăn buôn bán, không am hiểu chuyện quân doanh.

Hai người chú cháu bọn họ không thể xen vào.
“Từ sau loạn lạc cuối triều Thanh, biết bao danh tướng xuất hiện?” Ông lão nói, “Bắc Ngô Nam Thái, một người bị cấp dưới ám sát, một người phải tha hương xứ người rồi bỏ mạng khi còn rất trẻ, bọn họ dốc hết tâm sức, quyết lật đổ nhà Thanh, nhưng kết cục thế nào? Viên Thế Khải lên ngôi tự xưng hoàng đế, các tướng lĩnh khắp nơi khởi nghĩa vũ trang, khi đó xác thực là thời đại của quân nhân chúng ta, là thời điểm tốt nhất để chúng ta tiến thân, nhưng quay đầu nhìn xem, những người trước kia thế nào, nếu không phải chết nơi xứ người thì cũng sống ẩn dật ở Thiên Tân.

Người trẻ mà, ai chẳng mang nhiệt huyết, quyết xông pha chiến trường để lập công, nhưng già rồi mới hiểu, dù là công lao to tướng thế nào cũng không tránh khỏi số mệnh nghiệt ngã biết bao thế hệ.

Cháu trai, cháu cần mở to mắt mà nhìn, những người có thể sống sót đến hiện tại, đều là cầu mà không đặng.

Cả cháu, cả ta, cả mọi người ở đây đều như vậy”.
Dứt lời, ông lão thở dài: “Binh lính trong tay chúng ta đều phải đề phòng Nam Kinh, đó cũng là tài sản cuối cùng mà chúng ta nắm giữ, không ai dám động vào.


Không giấu gì cháu, chính phủ Nam Kinh ra lệnh cho chúng ta xuất quân tập kính quân đồng minh, chúng ta đã lấy cớ từ chối, đó là điều duy nhất mọi người có thể làm vì các cháu”.
“Bọn gián điệp Nhật Bản từng muốn gặp mọi người ngồi đây để khuyên chúng ta đến quan ngoại làm việc nhưng chúng ta chưa từng đồng ý”, người trung niên áo lụa tiếp lời, “Đây là sự tận trung mà chúng ta có thể làm vì quốc gia dân tộc”.
Tạ Vụ Thanh lấy bao thuốc lá từ túi sơ mi, chỉ còn sót lại 3 điếu.
Anh không thể phản bác, chỉ vì anh sợ.
Giống như lời ông lão nói, những quân phiệt cựu hệ trong tay nắm binh quyền rải rác khắp Hoa Bắc, lúc nào cũng có thể nghe theo mệnh lệnh của chính phủ Nam Kinh, tiến công đánh vào trận địa của quân đồng minh ở Trương Gia Khẩu.

Tuy ông ấy đã đồng ý án binh bất động, nhưng đó là hiện tại, còn ngày sau thế nào chẳng ai biết trước được.
Bắt đầu là phản Viên, sau này là Bắc phạt, khởi nghĩa kháng chiến, Tạ Vụ Thanh chưa bao giờ thấy sợ hãi.

Mà chỉ trong đêm nay, anh không thể làm liên luỵ những người ở đây, liên luỵ đến bạn cũ của Tạ gia.
Người trung niên áo lục thấy bao thuốc của anh trống trải, liền đưa đến một bao mới.
Tạ Vụ Thanh xua tay.

Anh ngồi cạnh bàn, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, lấy que diêm cạnh gạt tàn rồi cúi đầu bật lửa châm thuốc.
Anh hít sâu, ngẩng đầu, sương khói vờn quanh khuôn mặt vô cảm.

Cánh tay đặt trên thành ghế, trong khói thuốc mơ màng, lãng đãng quanh đầu tay.

Anh bày ra tư thế an nhàn, thả lỏng trong phòng riêng.
Quan ngoại, Đa Luân và những người ở đây đều không liên quan đến nhau.
Ông lão phất tay ra hiệu với phó quan đứng chờ bên ngoài, người kia tiến vào, ông khẽ căn dặn bên tai hắn mấy câu.

Phó quan nhận lệnh rời đi, không bao lâu, bên ngoài lại náo nhiệt lần nữa, nhóm quân phiệt ngày xưa lần lượt giơ chén rượu kính nhau tới tấp.
Tạ Vụ Thanh không cự tuyệt.
Rượu ngon thịt thơm đều sánh ngang với khẩu phần ăn mấy mươi ngày của binh lính ở Đa Luân.
Trước kia, sau khi bọn họ giành được một huyện thành nhỏ đã hành quân ngày đêm đến Đa Luân, tất cả tướng sĩ đều bụng rộng đói meo, trèo đèo lội suối giữa thời tiết mưa gió, chỉ vì muốn chiếm được tiên cơ [1]…
[1] Chiếm được tiên cơ là một cách nói trong hành quân đánh giặc, ý chỉ bên nào đến sớm hơn thì sẽ có nhiều sự chuẩn bị hơn và sẽ có phần thắng cao hơn.
Mình anh ngồi bất động, chờ người khác đến kính rượu.

Ăn uống linh đình, người tới lui như đèn kéo quân mãi không dứt, mỗi người mang sắc mặt, quần áo khác nhau nhưng ai cũng đều mơ hồ không rõ.
“Tôi cũng tốt nghiệp từ trường Bảo Định, năm 1917, tiếc là không theo kịp thiếu tướng quân”, một người cao lớn xuất hiện, “Ký túc xá tôi ở trước kia từng thuộc về thầy Tạ”.
“Vậy à”.

Tạ Vụ Thanh đáp gọn lỏn.

(E b o o k T r u y e n.

N e t)
Anh cắn điếu thuốc, tự mình rót rượu, nói thầm: “Cạn chén nào”.
Đối phương kinh ngạc nhưng cũng ngửa đầu uống cạn.
“Bao nhiêu tuổi?” Tạ Vụ Thanh uống xong rượu, hỏi bóng người mơ hồ.
“36 rồi”.

Đối phương cười.
“Đội trưởng quân đoàn 14 của chúng tôi tên Triệu Bác Sinh, tốt nghiệp Bảo Định năm 1917, đã hy sinh trong lần phản công tập kích thứ 3”, Tạ Vụ Thanh bật cười, giống như đang tán gẫu, “Sau sự kiện 918, hắn từng quyết liệt đòi kháng chiến chống Nhật, vì bị từ chối nên mới cởi quân trang, gia nhập hồng quân.

Hắn… cũng là cùng khoá với cậu hửm?”
Nụ cười trên mặt đối phương cứng đờ.
“Còn cậu tốt nghiệp ở đâu?” Tạ Vụ Thanh nhìn về phía khác.
“Giảng võ đường Vân Nam”.
“Đội trưởng quân đoàn 5 của liên quân kháng chiến chống Nhật ở Đông Bắc cũng xuất thân từ nơi đó”, anh tiếp lời, “Sinh ra lớn lên ở Vân Nam, người dân tộc Bạch, hiện đang giằng co với quân Nhật tại quan ngoại”.

“Còn cậu từ đâu đến?” Tạ Vụ Thanh lại quay sang một người bên cạnh hỏi.
“Hoàng Bộ”.
“Khoá mấy?”
“Khoá thứ nhất”.
Tạ Vụ Thanh cười trừ: “Đàm Kỳ Kính cũng là tốt nghiệp khoá thứ nhất tại Hoàng Bộ, hẳn là bạn cùng khoá với cậu, nhưng tiếc là hắn đã hy sinh năm 27 tuổi.

Lúc hắn còn đi học từng viết —” Anh nhìn người nghe chăm chú, nhả ra từng chữ, “Một ngày quốc gia còn chưa yên, ngày đó dân ta còn mất quê nhà”.

Tạ Vụ Thanh lần lượt hỏi hết một vòng.

Càng về sau, anh càng hăng say.

Mỗi lần mở miệng nói đều chụp tay lên vai người nọ, vỗ nhẹ mấy cái như cổ vũ sĩ khí.
Anh say rồi.
Hốc mắt Hà Vị cay xè, cố gắng đè nén không để rơi xuống.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
Anh vẫn tiếp tục hỏi nhưng chẳng có tiếng trả lời.
“Cháu say quá rồi”.

Ông lão lẳng lặng đuổi khéo đám thân tín đến kính rượu.
Hà Vị đứng dậy ra ngoài bình phong, cô gọi ông chủ đến dặn mang lên vài món hải sản.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này.

Hà Vị quay lưng với mọi người, đứng tựa bức bình phong điêu khắc sơn thuỷ.

Cách lớp ván gỗ, cô giơ tay giả vờ phủi mấy lọn tóc con nhưng thực chất là lau khoé mắt ngấn lệ.
“Sao thế?” Bỗng có tiếng đàn ông trầm khàn vang lên bên cạnh.
Tay cô run lên, quay đầu nhìn vào mắt đối phương.
Tạ Vụ Thanh vẫn ngậm chặt điếu thuốc chưa châm lửa.

Anh thư thả tựa vào bình phong, bày ra tư thế vô cùng ung dung nhàn nhãn, hơi cúi đầu thủ thỉ hỏi: “Không khoẻ sao?”
Có lẽ do chất cồn đậm đặc, xông lên mắt anh ươn ướt.
“Hiếm có dịp cùng dự tiệc với anh”, cô nhỏ nhẹ, “Có chút không quen”.
Cô đang lảng tránh vấn đề, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Tạ Vụ Thanh bị yeutruyen.net lời nói dối của cô chọc cười, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

Anh hơi cúi đầu, cách ngày càng gần: “Cô hai đau lòng hửm?”
Bọn họ không khác gì tình nhân cũ gặp lại… giống như chưa từng kết hôn.
Tạ Vụ Thanh không bao giờ có cử chỉ thân mật với cô trước mắt người ngoài, lúc này anh như thế quả thật đã quay bí tỉ.
“Sao không nói chuyện?” Giọng anh mê luyến.
Áo khoác vắt vẻo trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi nửa kín nửa hở, trong tay là kính râm.

Cả người anh tựa vào bình phong, men say chếnh choáng… Dường như bọn họ quay trở lại năm ấy, thời điểm nam bắc hòa đàm, anh dẫn theo phó quan cùng một nhóm tướng lĩnh từ phương nam oai phong bước vào cửa khách sạn Lợi Thuận Đức.
Lúc đó tuy Tạ thiếu tướng quân phải đối mặt hiểm nguy khi ra bắc nhưng trong tay nắm giữ binh hùng tướng mạnh, lại là danh tướng lừng lẫy phương Nam.
Mà cô không có may mắn được nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên ấy, nghĩ đi nghĩ lại, thời điểm nam bắc hoà đàm là lần duy nhất cô chiêm ngưỡng bộ dáng phong độ nhất của anh.

Vừa có binh lính, có hoà đàm, có chiến hữu cùng chung giấc mộng…
Trong 9 năm ngắn ngủi, chiến hữu phản bội, nước nhà tan tác.
Ông chủ đứng chờ bên cạnh, xa xa là nhóm phục vụ đang dọn món ăn.
“Đang suy nghĩ xem, có nên gọi thêm rượu ngon cho anh không”, cô nói, “Thiếu tướng quân đường xá xa xôi, chỉ sợ mấy bình rượu vừa rồi không đủ dùng”.
“Tôi ngày xưa nắm trong tay binh quyền của hai tỉnh lại không đổi được cái gật đầu của cô hai”, anh nói khẽ, “Hiện giờ không có nổi một quân một tốt, vậy mà được cô hai thiết đãi một bình rượu, quả là vinh hạnh của Vụ Thanh”.

Hà Vị dặn ông chủ chuẩn bị một phòng riêng, thêm bình rượu cùng mấy món nhắm.
Tạ Vụ Thanh đeo kính đen, che khuất tầm mắt, sóng bước cùng cô đi về phía cuối góc đường.

Tiếng 144 quân bài ngà voi được vô số đôi tay xào qua xào lại, có người xếp bài, có người ném bài, còn có tiếng cười đùa, tiếng giễu cợt náo động một vùng.

Họ bước qua âm thanh hỗn tạp của thế gian, vén rèm châu bước vào phòng.
Bàn giữa phòng trống không, chỉ có 2 viên xúc xắc cùng 4 hàng bài xanh biếc được xếp gọn gàng.
“Mấy người bọn họ”, Tạ Vụ Thanh xuyên qua thời gian, nhìn thấy bóng người trong phòng này ít năm trước, “Đêm đó thua không ít”.
Vậy mà hiện giờ, mọi thứ đều đã qua.
Tạ Vụ Thanh bước thẳng vào trong.

Trên giường La Hán bày đầy thức ăn cùng rượu ấm.

Anh đến gần bình rượu, là loại đơn giản nhất, dường như không hợp với khung cảnh nơi Thái Phong Lâu xa hoa truỵ lạc này.
Hà Vị định châm đèn, anh nhỏ giọng: “Đừng đốt”.
Tạ Vụ Thanh ngồi bên bàn thấp, tựa vào một bên sạp La Hán, cẩn thận tháo kính đen.

yeutruyen.net Trong ánh sáng le lói từ hành lang hắt vào phòng, anh nhấc đũa nhưng không gắp đồ ăn.

Hà Vị lẳng lặng rót rượu, bị anh đè tay lại: “Vị Vị”.
Cô trầm mặc chờ anh tiếp tục.
“Có lời này, nếu đêm nay không nói rõ ràng, sợ sau này khó mở lời”, giọng nói anh nhiễm hơi men, mang theo chút dịu dàng êm dịu lại trầm khàn, “Là anh phụ em”.
Anh không cho Hà Vị cơ hội đáp lời, nói tiếp: “Tạ gia ngày trước nắm trong tay quân đội chủ lực.

Hiện tại cái gì cũng không có.

Không binh không tốt, đến cả căn nhà ở Thiên Tân mua cho em cũng bán đi”.
Anh thủ thỉ: “Bán để mua súng”.
Hà Vị cố nén nước mắt, cúi đầu một giọt rơi trên mu bàn tay.

Cô khẽ lắc đầu, không biết bắt đầu từ đâu.
Tạ Vụ Thanh im lặng lúc lâu, trầm mặc ngồi dựa tường.
Tay anh cầm chén rượu, chợt buông ra lại lục tìm trong túi thuốc lá nhưng mãi không thấy gì.

Thì ra hộp thuốc lá bị anh bỏ lại trong phòng lúc nãy, cho dù tìm được anh cũng không buồn hút.
“Chưa nói với em”, anh nhỏ giọng, “Mẹ anh vốn là người Quế Lâm.

Quế Lâm xem như quê hương thứ hai của anh, lúc còn ở phương Nam, nơi thường sống nhất cũng là Quế Lâm, có đôi lúc… rất muốn quay về nhìn một lần”.
Hà Vị nức nở không thành tiếng, cô bịt chặt miệng mũi không muốn ai nghe thấy, nhất là những kẻ phía ngoài vách tường.
Có ai không nhớ đất tổ, không thương quê nhà.
Từ Li Giang đến sông Tùng Hoa, ngàn dặm xa xôi là thế, từ tít tắp núi xanh đến tuyết trắng quanh năm đỉnh núi, nếu không vì đất nước, liệu có ai muốn rời xa quê nhà, ngày đêm hành quân, chôn thây giá lạnh vẫn không từ?!.