Tiền Thông báo tin cho Tề Nhan, cùng lúc đó Trần Truyện Tự cũng bẩm báo lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe xong, ngọn lửa ghen ghét như đang hừng hực thiêu đốt lòng nàng. Nàng có chút thất vọng.
Tề Nhan có thể trực tiếp hỏi nàng nhưng lại chọn cách như vậy. Nếu thật sự không thẹn với lương tâm thì cớ sao phải làm thế?
Nam Cung Tĩnh Nữ càng nghĩ càng tức giận, nàng nói: "Phân phó xuống, trẫm muốn xử lý chuyện quan trọng, không gặp bất cứ kẻ nào."
Trần Truyện Tự: "Vâng."
Tề Nhan nghe Tiền Thông miêu tả thì lập tức kết luận nữ tử bị mang đi kia chính là Tiểu Điệp. Tề Nhan một khắc cũng không trì hoãn, lập tức đi đến Cam Tuyền cung.
Trên đường đi, Tề Nhan tổng hợp tất cả manh mối: Rất có khả năng là Tiểu Điệp làm Nam Cung Xu Nữ bị thương. Bằng không, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng sẽ không hồi cung vào đêm khuya.
Tề Nhan đi vào chính điện Cam Tuyền cung, nhưng lại bị Trần Truyện Tự ngăn cản: "Xin đại cung dừng bước."
Tề Nhan: "Ta muốn gặp bệ hạ."
Trần Truyện Tự: "Bệ hạ có chỉ, người có chuyện quan trọng cần xử lý, bất cứ ai đều không được phép gặp."
Ánh mắt Tề Nhan trầm xuống, nàng yên lặng giằng co với Trần Truyện Tự. Tuy đối phương khiêm tốn cúi đầu, nhưng cánh tay hắn chắn trước mặt Tề Nhan chưa từng buông xuống.
Tề Nhan cười lạnh: "Được."
Trần Truyện Tự: "Cung tiễn đại cung."
Khi dùng ngọ thiện, Nam Cung Tĩnh Nữ đã nói gần nói xa, hiện tại lại trốn tránh không gặp nàng. Tề Nhan hiểu ý của Nam Cung Tĩnh Nữ: Nàng ấy không muốn nàng xen vào chuyện này.
Ánh mắt màu hổ phách toát ra sự kiên quyết, Tiểu Điệp là muội muội ruột thịt của nàng, cũng là thân nhân duy nhất của nàng trên cõi đời này, dù có ra sao thì nàng cũng phải bảo vệ muội muội!
Không ai, không ai có thể tiếp tục làm Tiểu Điệp tổn thương!
Tề Nhan quay về Thừa Triêu cung, trực tiếp gọi hai nội thị tới và phân phó: "Hai người các ngươi đến thiên lao Hình bộ và Đại Lý tự hỏi một câu, có nữ tử nào bị nhốt giam vào canh ba đêm qua hay không."
Nội thị: "Vâng!"
May mà Nam Cung Tĩnh Nữ chưa có hạn chế tự do của Tề Nhan. Nếu Nam Cung Tĩnh Nữ không chịu gặp nàng thì cũng đừng trách nàng không thương lượng với nàng ấy trước.
Nội thị hồi báo: Canh ba đêm qua, thiên lao Đại Lý tự bắt giam một nữ tù.
Nghe được hai chữ "nữ tù", Tề Nhan rốt cuộc ngồi không yên.
Tề Nhan: "Tiền Thông theo ta."
Tiền Thông: "Vâng!"
Tề Nhan dẫn Tiền Thông xông thẳng đến thiên lao Đại Lý tự. Hoàng phu đích thân giá lâm, Đại Lý tự Khanh quỳ xuống đất nghênh đón.
Tề Nhan: "Xin đứng lên, đêm qua có vị nữ tử nào bị đưa tới hay không?"
Đại Lý tự Khanh: "Vâng, canh ba đêm qua, bệ hạ có sai người đưa tới."
Tề Nhan: "Dẫn bản cung đi xem."
Đại Lý tự Khanh: "Vâng, mời hoàng phu đi bên này."
Đi vào hành lang âm u, lòng Tề Nhan như sông cuộn biển gầm. Tuy đã từng ở thiên lao Đại Lý tự, nhưng nàng thà chịu khổ chứ không thể để Tiểu Điệp chịu ủy khuất!
Tề Nhan sở dĩ nhẫn tâm để Tiểu Điệp ở phủ Nam Cung Xu Nữ, một mặt là vì nàng đã bị cuốn vào trung tâm lốc xoáy, không thể chăm sóc đàng hoàng cho Tiểu Điệp. Mặt khác, Tề Nhan tin rằng Nam Cung Xu Nữ có thể chiếu cố Tiểu Điệp.
Bởi vì là tù phạm do nữ hoàng hạ chỉ giam giữ, lại còn lệnh rõ không cho dùng hình, tuy Đại Lý tự Khanh không biết thân phận của Tiểu Điệp nhưng hắn cũng không dám chậm trễ. Hắn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng an bài Tiểu Điệp ở phòng giam lúc trước Tề Nhan từng ở.
Tề Nhan đi tới bên ngoài nhà giam, xuyên qua lan can thô to bằng cánh tay, nàng nhìn thấy Tiểu Điệp đang ôm đầu gối rúc vào một góc. Lòng Tề Nhan nhói đau: "Mở khóa!"
Đại Lý tự Khanh: "Nhưng..."
Tề Nhan: "Nhưng nhị cái gì?"
Đại Lý tự Khanh: "Vâng."
Một tiếng "rầm" vang lên, xiềng xích được mở ra.
Tề Nhan: "Các ngươi lui xuống trước đi, Tiền Thông cũng lui xuống."
Sau khi mọi người rời đi, Tề Nhan mới đi vào thiên lao. Cái đệm nàng từng dùng còn được đặt ở dưới bàn, nhưng Tiểu Điệp cứ ngồi bệt dưới nền gạch lạnh băng.
Tề Nhan ngồi xổm trước mặt Tiểu Điệp, nhẹ giọng nói: "Tiểu Điệp? Là ta."
Tiểu Điệp vẫn vùi đầu vào cánh tay, rầu rĩ gọi: "Duyên Quân."
Nhìn thấy Tiểu Điệp như thế, Tề Nhan cực kỳ đau lòng. Nàng cũng ngồi xuống, hơi lạnh lập tức xuyên thấu quần áo, xâm nhập vào thân thể.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp, đừng sợ, ta tới rồi."
Tiểu Điệp: "...Ngươi đi đi."
Tề Nhan: "Tiểu Điệp?"
Tiểu Điệp đột nhiên ngẩng đầu, gầm nhẹ: "Ngươi đi đi, để ta một mình ở chỗ này, mãi cho đến khi ta chết!"
Hốc mắt Tiểu Điệp sưng đỏ, sau khi rống xong những lời này, khóe mắt nàng lại lần nữa ướt át.
Tề Nhan há miệng thở dốc, nàng đè lại tay Tiểu Điệp, dịu dàng nói: "Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Nói cho ta."
Tiểu Điệp nhìn Tề Nhan rồi mím môi, nước mắt chảy dài trên má. Có lẽ là vì khóc lâu nên đôi mắt Tiểu Điệp nhói đau, nàng nhắm mắt lại rồi dựa vào tường đá lạnh băng.
Tề Nhan nâng tay áo lên lau nước mắt cho Tiểu Điệp, dỗ dành muội muội: "Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta...ca đều sẽ mang ngươi đi."
Tiểu Điệp lại khóc trong chốc lát, hỏi: "Nàng ấy thế nào?"
Tề Nhan: "Ai?"
Tiểu Điệp: "...Xu Nữ, thế nào?"
Tề Nhan: "Ta không biết, ngươi có thể nói cho ta đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì không?"
Tiểu Điệp nức nở vài tiếng, lại lần nữa vùi đầu vào khuỷu tay. Nàng trầm mặc thật lâu, sau đó lẩm bẩm: "Ta làm nàng ấy bị thương."
Dưới sự không ngừng truy hỏi của Tề Nhan, rốt cuộc Tiểu Điệp cũng nức nở miêu tả, Tề Nhan cũng hiểu từ đầu đến cuối sự việc.
Mỗi đêm Tiểu Điệp đều mơ thấy ác mộng. Nàng mơ thấy những ký ức thảm thiết trong mười năm nàng mất trí nhớ. Tiểu Điệp nghe người ta nói, đặt dao dưới gối đầu thì sẽ không còn mơ thấy ác mộng nữa, vì thế nàng hỏi xin nha hoàn một con dao để đặt dưới gối. Nhưng Nam Cung Xu Nữ đột nhiên tới, không màng Tiểu Điệp phản đối mà phá cửa xông vào. Trong lúc hai người giành giật, Tiểu Điệp vô tình đâm trúng Nam Cung Xu Nữ...
Tiểu Điệp nức nở nói: "Từ...sau khi ta nhớ lại, ta đã không còn gặp nàng ấy. Mấy ngày nay ta cũng chưa ngủ ngon, thật sự không còn sức...nên mới không nắm chặt dao... Đều do ta."
Tề Nhan: "Nói như vậy, là Nam Cung Xu Nữ tự đâm mình?"
Tiểu Điệp: "Đều do ta, nếu ta không liều mạng tranh với nàng ấy, nếu ta không cố chấp không nói chuyện với nàng ấy thì chuyện này sẽ không xảy ra."
Tề Nhan dịu dàng an ủi: "Ta tin ngươi không có cố ý. Hơn nữa, trong hoàng cung có những ngự y giỏi nhất, bọn họ nhất định sẽ cứu nàng ấy."
Tiểu Điệp thút thít, ánh mắt tràn đầy đau thương: "Nàng ấy nhất định sẽ không tỉnh." Nếu nàng ấy tỉnh thì sao nàng còn bị nhốt ở đây? Tiểu Điệp rất rõ ràng: Tuy nàng đã thay đổi, nhưng Nam Cung Xu Nữ vẫn càng ngày càng đối tốt với nàng. Nếu đối phương vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nhất định sẽ phái người tới tìm nàng.
Cho nên Tiểu Điệp không muốn rời đi, nói đúng hơn là không muốn rời khỏi Nam Cung Xu Nữ. Nàng cảm thấy, chỉ cần mình còn bị nhốt ở nơi này thì ít nhất Nam Cung Xu Nữ còn sống...
Hoặc là người của Chước Hoa công chúa tới đón nàng, hoặc là người của triều đình đến xử lý nàng.
Tề Nhan: "Tiểu Điệp...ta đón ngươi hồi cung có được không? Tìm một gian cung điện thanh tịnh, để ngươi dọn vào đó?"
Tiểu Điệp: "Ta không đi, ngươi trở về đi."
- --e
Thời gian thăm hỏi rất nhanh đã kết thúc, đến cuối cùng Tề Nhan vẫn chưa thuyết phục được Tiểu Điệp, đành phải rời khỏi Đại Lý tự.
Rời khỏi Đại Lý tự, Tề Nhan thở dài một tiếng: Tâm tư Tiểu Điệp không khó đoán. Tiểu Điệp vốn là một cô nương tâm địa thiện lương, dù có khôi phục ký ức thì tình cảm nàng dành cho Nam Cung Xu Nữ vẫn không thay đổi. Tề Nhan cảm thán vận mệnh trêu ngươi: Tỷ muội các nàng thế mà đều yêu công chúa địch quốc...
Nhưng so với tỷ tỷ, Tiểu Điệp còn tốt hơn một chút, ít nhất Nam Cung Xu Nữ yêu nàng dẫu nàng là nữ tử. Chỉ là không biết, nếu Nam Cung Xu Nữ biết thân phận thật sự của Tiểu Điệp, nàng ấy sẽ làm như thế nào.
Nhưng mà, Tiểu Điệp vẫn luôn là người bị hại, nàng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì nguy hại đến Vị Quốc.
Mà nàng thì sao?... Nghĩ đến đây, Tề Nhan không khỏi thở dài, không nói đến chuyện nàng che giấu thân phận nữ tử, mà chỉ bằng mấy năm nay nàng một tay lên kế hoạch tất cả. Nàng ly gián gián tiếp để Xuân Đào tự sát, thiêu rụi mộ tổ của Nam Cung gia, Vị Ương cung và phò mã phủ. Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng vì mưu kế của nàng mà bị Nam Cung Nhượng nghi kỵ, Nam Cung Liệt chết, Nam Cung Vọng chết... Thậm chí đến bây giờ Tề Nhan cũng phân không rõ, đến tột cùng Nam Cung Nhượng chết là vì dầu hết đèn tắt, hay là vì nàng đã bịt kín miệng hắn.
Ngoại trừ những chuyện Nam Cung Tĩnh Nữ không có khả năng tha thứ ra, Tề Nhan đã lợi dụng Nam Cung Tĩnh Nữ biết bao nhiêu lần, các nàng...thật sự còn có tương lai sao?
Tề Nhan ngơ ngác nhìn bầu trời xanh thẳm, thời tiết hôm nay rất tốt, trời trong nắng ấm vạn dặm không mây, một đàn chim chậm rãi bay qua tầm mắt Tề Nhan.
Tiền Nguyên: "Chủ tử?"
Tề Nhan: "Hả?"
Tiền Nguyên quan sát Tề Nhan, chần chờ hỏi: "Chủ tử...người làm sao vậy?"
Lúc này Tề Nhan mới phát hiện gò má mình lành lạnh, nàng giơ tay lau sạch, bình tĩnh đáp: "À, không có việc gì. Có thể là ánh mặt trời quá chói mắt, chúng ta đi thôi."
Tề Nhan vốn định xuất cung đi thăm Nam Cung Xu Nữ, nhưng bỗng nghĩ lại: Như thế chắc chắn Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ biết, nàng không đủ khả năng cứu người, hà tất khiến cho Nam Cung Tĩnh Nữ không vui?
Đại Lý tự Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định bẩm báo việc này cho Nam Cung Tĩnh Nữ. Chuyện của hoàng gia vốn không đơn giản, huống chi Tề Nhan vẫn là hoàng phu. Hoàng phu đích thân đến thăm nữ tử mà bệ hạ hạ chỉ giam giữ, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Căn cứ tâm thái không mong công lao, chỉ cầu không sai sót, Đại Lý tự Khanh đi tới Cam Tuyền cung, cẩn thận bẩm báo chuyện Tề Nhan đi vào thăm Tiểu Điệp. Nam Cung Tĩnh Nữ nghe nói Tề Nhan và Tiểu Điệp ở cùng một chỗ trong nửa canh giờ, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Sau khi Đại Lý tự Khanh rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ hạ một thánh chỉ...
Trần Truyện Tự đứng trong sân Thừa Triêu cung, cất cao giọng nói: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ, toàn bộ Thừa Triêu cung tiếp chỉ! Bắt đầu từ ngày hôm nay, hoàng phu đóng cửa từ chối tiếp khách, tu thân dưỡng tính. Nếu không có thủ dụ của trẫm thì bất kỳ ai của Thừa Triêu cung đều không được bước ra cửa cung nửa bước."
Tề Nhan cau mày, nàng ngẩng đầu nhìn Trần Truyện Tự, nhưng dáng vẻ đối phương vẫn khiêm tốn lạnh nhạt, trên mặt không có một chút cảm xúc.
Tề Nhan dời mắt: "Bệ hạ...đây là muốn khóa cung?"
Trần Truyện Tự: "Nô tài không biết, xin đại cung tiếp chỉ, nô tài cũng chỉ phụng mệnh hành sự, mong đại cung thông cảm."
Tề Nhan mỉm cười châm chọc: "Thần tuân chỉ."
Mọi người: "Nô tài cẩn tuân thánh dụ!"
Trần Truyện Tự: "Nô tài cáo lui."
Thiên hạ này không có tin nào không lọt ra ngoài, chỉ mới nửa ngày mà tin bệ hạ hạ chỉ phong tỏa Thừa Triêu cung đã truyền đi khắp nội đình. Tới ngày thứ hai, ngay cả các đại thần ở tiền triều đều nghe được một chút tiếng gió.
Về phần nguyên nhân chuyện này, có rất nhiều giả thuyết được đưa ra, nhưng vẫn chưa kết luận được.
Nếu Hoàng Hậu đương triều chịu đãi ngộ như thế, chắc chắn sẽ có lão thần nhảy ra khuyên can, nhưng nữ đế và hoàng phu vốn là mẫn cảm, các triều thần chỉ có thể im lặng.
Im lặng cũng đồng nghĩa với việc không thể biết được lý do, vì thế những suy đoán càng ngày càng trở nên huyền diệu và khó giải thích.
Có người nói Tề Nhan muốn mưu phản, cũng có người nói chuyện trước kia Tề Nhan kim ốc tàng kiều ở ngoài cung bị bại lộ, thậm chí còn có người nói Tề Nhan không thể có con nối dõi, bệ hạ suy xét đến xã tắc nên muốn phế Hậu, không, phải là hưu phu.
Đương nhiên cũng có người nhảy ra bất bình thay cho Tề Nhan: Hiện tại vẫn còn là thời gian quốc tang, hoàng phu và bệ hạ chưa từng ngủ chung, dù có muốn hưu phu thì cũng không cần gấp như vậy chứ?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.