Nam Cung Tĩnh Nữ chợp mắt một lúc, sau khi tỉnh dậy, nàng ngẫm lại những gì Tề Nhan đã viết. Sau khi chắc chắn rằng bản thân đã nhớ hết, nàng mới sai người lấy một chậu than tới. Nam Cung Tĩnh Nữ ôm năm quyển sách vào lòng, nâng niu vuốt ve từng quyển một. Mỗi một chữ trên đó đều là tâm huyết của Tề Nhan, nếu tình huống cho phép thì Nam Cung Tĩnh Nữ thực sự không nỡ đốt đi. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng biết trên đời này có rất nhiều thứ lưu giữ trong lòng mới là an toàn, nếu vật thật cứ tồn tại thì nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chậu than đang cháy đỏ rực, nàng tự mình ném năm quyển sách vào trong, nhìn chúng hóa thành tro tàn rồi khẽ thở dài một tiếng.
Giờ khắc này, Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy vô cùng may mắn vì phụ hoàng và mẫu hậu cho nàng một bộ não thông tuệ. Lúc trước nàng vẫn luôn cảm thấy không có gì, nhưng hôm nay nàng sẽ dùng đầu óc mình bảo vệ Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thời gian, đi vào Ngự Thư Phòng đề bút viết hai thứ. Một cái là thư hồi âm cho Tề Nhan, nói cho nàng ấy rằng nàng đã nhận được tin, xin nàng ấy ngàn vạn lần chú ý thân thể, nàng ở kinh thành chờ tin tốt của nàng ấy.
Mặt khác, Nam Cung Tĩnh Nữ viết một chiếu thư: Lâm Giang Vương Nam Cung Bảo suất lĩnh đoàn đưa thân hộ tống Nhã Quý Thái phi Cát Nhã quay về Lạc Bắc, cho nàng sống ở đó cả đời.
Nam Cung Tĩnh Nữ vốn muốn chờ Tề Nhan về rồi mới định đoạt, nhưng nàng nghĩ lại, nếu bây giờ mới đi thì đến lúc Tề Nhan quay về đã qua năm mới, khi ấy Lạc Xuyên tuyết tan, đưa tiễn có nhiều bất tiện.
Nam Cung Tĩnh Nữ và Cát Nhã đi đến thống nhất: Sau khi quay về Lạc Bắc, Cát Nhã sẽ dùng cách riêng của mình để giữ liên lạc với Nam Cung Tĩnh Nữ. Cát Nhã cũng yêu cầu Nam Cung Tĩnh Nữ chuẩn bị một con thuyền lớn neo ở bờ phía nam, đồng thời cũng lệnh một nhóm thiết kỵ đóng quân gần đó. Một khi Cát Nhã có yêu cầu, nàng có thể dùng tín vật của Nam Cung Tĩnh Nữ điều động nhóm quân binh này đến Lạc Xuyên, trợ giúp nàng bất cứ lúc nào.
Nam Cung Tĩnh Nữ từ lâu không còn là A Mông nước Ngô [1], tất nhiên sẽ không bị dăm ba câu của Cát Nhã lừa gạt. Nàng dò hỏi kế hoạch của Cát Nhã một cách rõ ràng tỉ mỉ, bao gồm việc làm sao vặn ngã A Nỗ Kim, làm thế nào thống nhất hạ bộ cũ của thảo nguyên, vân vân.
[1] A Mông nước Ngô: Tương truyền do gia cảnh bần hàn nên Lữ Mông không được đi học ngày nào, một chữ bẻ đôi không biết lại thêm tính tình lỗ mãng nên vẫn thường bị mọi người trêu chọc là "Ngô hạ A Mông" (thằng Mông đất Ngô).
Cát Nhã nói cho Nam Cung Tĩnh Nữ nghe một bí mật động trời, A Nỗ Kim không phải là nhi tử thân sinh của Ngạch Nhật Hòa.
Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên không tin, nhưng Cát Nhã không có nói sai. Thảo nguyên hoang vắng có một truyền thống, chỉ cần hài tử chưa cao hơn càng xe thì sẽ được bộ lạc chiến thắng nhận làm con nuôi.
Hơn nữa chuyện này là trước khi Cát Nhã gả đến Vị Quốc, Ngạch Nhật Hòa già yếu nghe nói "Khất Nhan A Cổ Lạp" khởi binh, cảm thấy mình sẽ gặp chuyện nên mới gọi Cát Nhã vào vương trướng, nói bí mật này cho nàng nghe.
Thì ra lúc đó thảo nguyên nhiều năm liên tục chinh chiến, sinh mẫu của A Nỗ Kim từng bị người của Duy Khả bộ bắt đi, sau này hai tộc hòa thân, mẫu thân của A Nỗ Kim mới có thể quay về bên cạnh Ngạch Nhật Hòa. Tuy nhiên chỉ sáu tháng sau, nàng đã sinh hạ A Nỗ Kim.
Lúc ấy Ngạch Nhật Hòa còn có hơn mười vị nhi tử, tất nhiên cũng không có suy xét nhiều như vậy. Hắn cho A Nỗ Kim đãi ngộ của vương tử dựa theo truyền thống của thảo nguyên, nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà ngờ được Khất Nhan Tô Hách Ba Lỗ sẽ dũng mãnh như thế. Vào những năm Đồ Ba bộ và Xanh Lê bộ giao chiến, hơn mười vị nhi tử của Ngạch Nhật Hòa đều chết trận, chỉ còn lại A Nỗ Kim và một trưởng tử gần năm mươi tuổi sinh bệnh sắp qua đời.
Vương tử Đồ Ba bộ lần lượt bỏ mình, Ngạch Nhật Hòa đã sớm không thể có con nối dõi nữa, vì thế chỉ có thể dốc lòng bồi dưỡng A Nỗ Kim...
Chẳng trách Ngạch Nhật Hòa căm hận Xanh Lê bộ như thế, hắn thà phản bội thảo nguyên cũng muốn dẫn người phương nam vượt sông lật đổ Xanh Lê bộ...
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe những lời Cát Nhã nói thì cũng im lặng một lúc lâu.
Cát Nhã càng cười khổ, không e dè mà nói: "Ta biết cô nhi thảo nguyên đều hận Đồ Ba bộ chúng ta, mà người Vị Quốc các ngươi cũng chưa chắc coi trọng hạng người bán chủ cầu vinh, nhưng mà ai có thể hiểu được sự khổ tâm của phụ hãn ta đây? Ta là nữ nhi duy nhất chưa xuất giá của phụ hãn, năm ta tám tuổi, Đồ Ba bộ đi đến đường cùng nên mới lấy dê bò và trân bảo tốt nhất đến tham dự đại hội thịnh điển do Xanh Lê bộ chủ trì. Phụ hãn muốn dâng ta làm con dâu của Tô Hách Ba Lỗ, hy vọng Đồ Ba bộ sẽ có một đường sinh cơ, nhưng yêu cầu đơn giản như vậy cũng bị cự tuyệt. Hôm nay Xanh Lê bộ bị diệt vong đều là do bọn họ gieo gió gặt bão! Vị Quốc các ngươi có một câu rất đúng: 'Xử sự có tình, mai sau gặp lại còn vui', đều do bọn họ tuyệt tình trước!"
Những ân oán của thảo nguyên trước đây không có liên quan đến Nam Cung Tĩnh Nữ, nhưng nàng không thể nhìn Cát Nhã dùng thần thái, dùng giọng điệu này nói tới người nhà của Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm không có hứng nghe chuyện quá khứ, nói tới điểm mấu chốt đi."
Cát Nhã lập tức nổi giận, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã chuyển giận thành vui: "Ngươi đúng là che chở hắn."
Nam Cung Tĩnh Nữ không phủ nhận, chỉ hất cằm: "Nói tiếp."
Cát Nhã: "Phụ hãn đưa ta đến Vị Quốc cũng là vì muốn bảo vệ ta, A Nỗ Kim cũng không muốn tha cho ta, hai bên vừa lúc ăn nhịp với nhau. Nhưng ta có suy nghĩ của riêng mình, ta muốn lấy lại tất cả những gì đã mất. Sau khi chuyện này thành công, ta có thể cùng Vị Quốc ký kết huyết minh, từ đây tộc Nạp Cổ Tư thần phục nhà Nam Cung, đời đời bảo hộ Lạc Bắc, hằng năm tiến cống, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ cuộc chiến nào. Tuy nhiên, chức vị Tiết độ sứ bắc Cửu Châu phải được kế thừa võng thế. Chuyện tương lai ta cũng không thể bảo đảm, nhưng ít nhất ta còn có thể sống thêm năm mươi năm nữa. Trong năm mươi năm đó ngươi có thể phái nội gián, thích khách đi theo hầu hạ ta bất cứ lúc nào, để bọn họ định kỳ báo lại cho ngươi tình huống của ta. Nếu phát hiện ta có một chút dị tâm, ngươi có thể hạ lệnh tru sát ta ngay tại chỗ!"
Không thể không nói, lợi ích Cát Nhã đưa ra khiến Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng động tâm. Năm mươi năm...Vị Quốc có thể giải quyết rất nhiều chuyện.
Cho dù hết thời hạn, thì chỉ cần triều đình đủ cường đại, thảo nguyên tất nhiên sẽ không thể nhấc lên sóng gió.
Điều quan trọng nhất chính là: Đúng như những gì Tề Nhan nói, vô cớ xuất binh thì sức chiến đấu của quân đội sẽ ở mức thấp nhất.
Nếu đồng ý với Cát Nhã, thực tế là sẽ biến khả năng Kính Vị xảy ra chiến tranh thành mâu thuẫn nội bộ thảo nguyên. Nếu Cát Nhã có thể chứng thực A Nỗ Kim không phải là thân sinh của Ngạch Nhật Hòa thì Cát Nhã sẽ là hậu nhân chính thống duy nhất của vương tộc Đồ Ba bộ. Có thêm Nam Cung Tĩnh Nữ bí mật nâng đỡ nàng một chút, không lo đại sự không thành.
Ban đầu Nam Cung Tĩnh Nữ còn có chút do dự, nàng sợ làm vậy sẽ biến thành thả cọp về núi. Lỡ như Cát Nhã nói dối thì sao? Nàng ta đi rồi, triều đình sẽ không còn ai làm con tin, nếu Lạc Bắc muốn phản thì cũng sẽ không còn cố kỵ gì nữa.
Nhưng mãi đến khi đọc được lá thư của Tề Nhan, Nam Cung Tĩnh Nữ mới hoàn toàn hạ quyết tâm. Đây là thiên hạ của Nam Cung gia, không thể để một mình Tề Nhan bảo vệ. Nàng là nữ đế, cũng nên ra mặt gánh vác một chút nguy hiểm.
Huống chi, lời Cát Nhã nói càng chứng tỏ giữa Tề Nhan và Cát Nhã không hề có gì, giữ người này ở bên cạnh Tề Nhan càng không nên.
Nàng sở dĩ chọn Lâm Giang Vương chấp hành nhiệm vụ lần này là vì mẫu tử bọn họ lại lần nữa đi quá giới hạn. Từ xưa đến nay, không có đạo lý cho vương gia được ở lại nội đình. Nam Cung Tĩnh Nữ niệm tình tông thất Nam Cung gia điêu tàn nên lần nữa chịu đựng, vậy mà đối phương lại đi quá giới hạn.
Tuy Lâm Giang Vương có đất phong, nhưng trên danh nghĩa thì hắn không có một binh một tốt nào, đưa hắn rời kinh thì Lệ Thái phi cũng sẽ an phận.
Thỉnh thoảng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn sẽ nhớ lại hồi thơ ấu, khi nàng còn nắm tay lão Bát và lão Cửu, bắt nạt bọn họ...
Hiện giờ lão Cửu không còn nữa, tiểu Thất thì không biết tung tích. Nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không muốn đụng đến Nam Cung Bảo.
Quân vô hí ngôn... Hoàng mệnh vừa ban, nước đổ khó hốt, nàng không được hối hận.
Nghĩ đến chuyện tiểu Thất bỏ trốn sau khi mình đăng cơ, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ không khỏi có chút mất mát.
Người đệ đệ này tuy ngày thường hơi quái gở, không thân thiết với nàng, nhưng cũng không đến mức coi nàng là hồng thủy mãnh thú, ngay cả nhà cũng không về.
Ít ngày nữa, Lâm Giang Vương Nam Cung Bảo sẽ mang thánh chỉ đưa Cát Nhã quay về Lạc Bắc. Lệ Thái phi khóc lóc sướt mướt, phảng phất chuyến này là đi đánh giặc.
Mới đây mà Tề Nhan đã rời kinh hai mươi ngày, đoàn người đã đến Hoài Nam mà không gặp chút trở ngại nào.
Tiết độ sứ Hoài Nam tự mình mở tiệc chiêu đãi Tề Nhan, cũng giao đại ấn Tiết độ sứ ra, mời Tề Nhan chủ trì đại cục.
Tề Nhan không có nhận lấy, mà chỉ tuyên đọc thánh chỉ một lần, cũng mời Tiết độ sứ Hoài Nam hiệp trợ.
Tình hình ở Hoài Nam không lạc quan. Tề Nhan lên đường được mấy ngày thì Hoài Nam đã mất thêm một thành. Nếu tính cả sáu thành trước đó thì Hoài Nam đã mất gần một phần tư diện tích.
Tiết độ sứ Hoài Nam khổ mà không nói nên lời, hắn còn tưởng rằng Tề Nhan tới để vấn tội, ai ngờ Tề Nhan không những không đề cập đến việc thua trận mà ngược lại còn an ủi hắn.
Tề Nhan đề nghị mở yến hội để đoàn quân đón gió tẩy trần, tướng sĩ ba quân mỗi người đều có một miếng thịt và một chén rượu.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tề Nhan lập tức sai người treo phiến đá có khắc đại cáo lên tường thành, cũng lấy ra một vạn quyển trục đặc xá. Nàng chia làm hai nhóm, một nhóm phân phát cho bá tánh ở những thành tuyến đầu, cho phép bọn họ chuyển tặng cho thân hữu, một nửa còn lại thì được chia làm sáu phần. Tề Nhan mời Tiết độ sứ Hoài Nam Đỗ Trọng chọn ra sáu trăm danh nỏ, mang những cuộn đặc xá này đến sáu thành trì bị cướp, lệnh cho họ cuộn những quyển đặc xá này lại rồi bắn vào trong thành. Tề Nhan còn hạ lệnh: Bắn xong thì quay về, không được phát sinh xung đột với bạo dân.
Đêm hôm đó, Đỗ Trọng đi đến nói: "Hoàng phu điện hạ, nhiệm vụ đã hoàn thành, vi thần tới xin chỉ thị bước tiếp theo."
Tề Nhan: "Không còn việc gì, dặn dò các tướng sĩ nghỉ ngơi cho tốt là được."
Đỗ Trọng hồ nghi, hỏi: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Tề Nhan hơi mỉm cười, trả lời: "Nếu Đỗ đại nhân cảm thấy quá đơn giản, vậy thì ta đây sẽ giao cho Đỗ đại nhân một nhiệm vụ."
Đỗ Trọng: "Xin điện hạ phân phó!"
Tề Nhan lấy từ lồng ngực ra một xấp ngân phiếu, đây là "tiền riêng" Cốc Phong để lại cho nàng trước khi đi. Đây là số tiền còn dư sau khi chi viện cho triều đình, đại khái khoản mười mấy vạn lượng, để Tề Nhan có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Tề Nhan: "Đây là chút ngân phiếu lấy từ kho riêng của bệ hạ, có thể đổi tại bất kỳ tiền trang nào ở Vị Quốc. Ngươi cầm đi, dành một phần làm ngân lượng phân phát cho các tướng sĩ đang tác chiến, số còn lại dùng để mua mấy con heo béo tốt còn sống để giết thịt, có thể mua bao nhiêu thì cứ mua bấy nhiêu, cũng có thể nuôi nhốt chúng. Bắt đầu từ ngày mai, cứ giết ba đến năm con heo làm thức ăn cho các tướng sĩ, kéo cái bếp ra đường nấu thịt, phân phát cho mỗi bá tánh một chén canh thịt cũng được."
Đỗ Trọng quỳ xuống nhận ngân phiếu, hô to: "Đa tạ hoàng ân của bệ hạ."
Ngày hôm sau, mùi canh thịt thơm lừng tràn ngập trong thành trì tiền tuyến. Một con heo lớn hầm ít nhất một đến hai canh giờ, mùi thịt thơm đón gió có thể bay xa mấy dặm.
Hoài Nam mới vừa gặp thiên tai, bá tánh không có gì trong bụng, mỗi ngày đều cầm nồi xếp hàng dài để xin bát canh thịt, người may mắn còn sẽ có chút thịt băm.
Ban đêm ngày thứ tư, vào canh ba giờ tý, Đỗ Trọng tiến đến bẩm báo: "Thưa hoàng phu điện hạ, lúc nãy vệ binh tới báo, có một nhóm nhỏ từ ba đến năm mười người tụ tập ở ngoài thành, cầm trong tay cuộn đặc xá, nói là đến đầu hàng."
Tề Nhan: "Mở cửa thành, nghênh đón bọn họ vào thành. Thịt chín chuẩn bị trước đó còn không?"
Đỗ Trọng: "Thưa, còn."
Tề Nhan: "Sau khi kiểm tra cuộn đặc xá thì dẫn bọn họ đi ăn thịt, dàn xếp cho thật tốt, không cần thẩm vấn."
Đỗ Trọng: "Vâng, nhưng lỡ bọn họ là mật thám do địch nhân phái tới thì sao?"
Tề Nhan: "Ta đoán sẽ không, tìm hiểu quê quán của bọn họ rồi ghi chép lại là được, chỉ có ba năm người, sẽ không có vấn đề lớn."