Quay về từ thiên lao Đại Lý tự, Nam Cung Tĩnh Nữ cho tất cả mọi người lui xuống. Đầu tiên nàng đập nát tất cả đồ vật nàng nhìn thấy trong điện, sau đó đi vòng vòng rất nhiều lần, cuối cùng ngồi xổm trên mặt đất rồi bật khóc.
Nàng khóc, rồi lại cười.
Nam Cung Tĩnh Nữ nâng cái tay mới vừa cầm roi lên, dùng cái tay còn lại liên tục đánh cái tay đó. Mãi đến khi lòng bàn tay nàng ứ máu sưng to, cái tay còn lại không còn sức đánh nữa thì nàng mới dừng lại.
Tề Nhan hận nàng, đây là cảm xúc Nam Cung Tĩnh Nữ đọc được từ mắt Tề Nhan...
Nam Cung Tĩnh Nữ ôm đầu, vô cùng thống khổ. Trong một hoàn cảnh như vậy, thấy dáng vẻ Tề Nhan không kiêu ngạo không siểm nịnh, thậm chí không quá quan tâm, Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không thể khống chế được bản thân.
Cũng không biết ngồi xổm bao lâu, mãi đến khi hai chân tê dại không có cảm giác, Nam Cung Tĩnh Nữ mới gian nan đứng dậy, vừa mới đến mép giường nàng đã ngã quỵ.
Nam Cung Tĩnh Nữ khóc, vò nát cái chăn tơ lụa trên long sàng. Một lát sau nàng bắt đầu nghẹn ngào, bộ dạng này cực kỳ giống bộ dạng nàng bị oan ức lúc còn nhỏ.
Mỗi lần như thế, dù có ra sao đi nữa Nam Cung Nhượng đều sẽ thỏa hiệp.
Nam Cung Xu Nữ và Nam Cung Tố Nữ cũng sẽ đặc biệt tới an ủi Nam Cung Tĩnh Nữ. Nếu như nháo ra động tĩnh lớn, ngay cả Lương phi nương nương và các vị huynh trưởng bình thường ít lui tới đều sẽ đặc biệt mang vài món quà nhỏ tới an ủi nàng.
Nhưng lúc này, trong tẩm cung đế vương trống trải, không còn một ai tới an ủi nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi vì sao..." Ngươi vì sao phải ngang bướng như vậy? Vì sao chỉ một câu xin tha cũng không chịu nói ra? Vì sao, vì sao rõ ràng là ngươi phạm phải tội không thể tha, nhưng ngược lại muốn hận ta?
Ngươi không thể nhận sai một lần sao?
Chỉ cần nói một câu xin ta tha ngươi, cho dù thử một lần cũng được, vì sao...ngay cả một cái cớ thuyết phục, ngươi cũng bủn xỉn không muốn cho ta?
Tề Nhan...
Nam Cung Tĩnh Nữ òa khóc rồi ngủ thiếp đi, nhưng lại bị tiếng kêu đau đớn của Tề Nhan trong giấc mơ đánh thức. Nam Cung Tĩnh Nữ kinh sợ, đầu đổ đầy mồ hôi, rốt cuộc không ngủ được nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, còn lâu trời mới sáng. Trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh nàng đánh Tề Nhan, hết lần này đến lần khác.
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ còn chưa dùng đồ ăn sáng thì đã đi thượng triều.
Mấy ngày này nàng cực kỳ không muốn thượng triều. Tất cả triều thần đều đang chống lại nàng, mỗi lần lâm triều đều nhắc đến chuyện của Tề Nhan, hiện giờ người đã bị bắt giam, hẳn là tiếp theo bọn họ sẽ ép nàng xử lý nàng ấy...
Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn tới. Nếu để những bậc túc nho này nhận ra nàng đang lảng tránh, e rằng họ sẽ cảm thấy nàng bị Tề Nhan mê hoặc đến nỗi không có thuốc chữa, càng sẽ muốn bức bách nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi vào ngự án, Thị lang Binh bộ Tần Đức cầm hốt trúc và bước ra khỏi hàng: "Khởi tấu bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chuẩn."
Tần Đức: "Đêm qua Binh Bộ nhận được tin chiến thắng!"
Tim Nam Cung Tĩnh Nữ đập thình thịch, nàng đỡ trán và nói: "Đêm qua trẫm phê tấu chương cả đêm, ngươi đọc đi."
Tần Đức: "Tuân chỉ. "Thần, Tiết độ sứ Hoài Nam Đỗ Trọng, từ xa bái lạy kinh thành, khấu tấu bệ hạ. Ngày mười lăm tháng hai năm Thừa Khải thứ hai, sáu thành trì ở Hoài Nam rơi vào tay địch đều đã được lấy lại. Lúc này, Hoài Nam đã có hai mươi trên hai mươi ba ngọn núi nơi bạo dân lẩn trốn tự nguyện quy thuận, ba ngọn núi còn lại cũng sẽ nằm trong tầm tay. Đến tận đây, loạn Hoài Nam cơ bản có thể tuyên cáo bình định. Hai trăm lẻ hai vạn lượng bạc triều đình điều động giống như đưa than ngày tuyết, toàn bộ đều được dùng để bá tánh Hoài Nam tái thiết sau thiên tai. Thần tin, trong vòng ba bốn năm là Hoài Nam có thể khôi phục sự phồn vinh ngày xưa. Thần cho rằng, lần này có thể lấy lại Hoài Nam mà không đổ máu thì hoàng phu điện hạ là người có công nhiều nhất. Khi ở Hoài Nam, điện hạ cùng thở với quân sĩ, cùng ăn với nạn dân, càng từng một mình đi tới hỏa đường để lắng nghe tiếng lòng những bạo dân đã quy thuận, khiển trách tham quan ô lại, bình dân oán, đích thân tham gia vào đội ngũ trùng kiến Hoài Nam. Quan viên và dân chúng ở Hoài Nam đều nhìn thấy, trong lòng vô cùng cảm kích. Nếu không có điện hạ bày mưu lập kế, nhanh chóng quyết định...thì có lẽ tình hình ở Hoài Nam sẽ không được như vậy. Đây là kỳ công có một không hai, thần trăm triệu không dám hưởng một mình, vì vậy đặc biệt dâng lên chăn bông vạn dân chuẩn bị, do bá tánh Hoài Nam tự mình chế tác, để thần thay họ chuyển giao. Ngoài ra, bá tánh Hoài Nam thỉnh cầu: Tự bỏ tiền lập bia công đức cho điện hạ, để người được vạn gia kính ngưỡng. Không biết thánh ý như thế nào?""
Khi Tần Đức đọc đến "hai trăm lẻ hai vạn", Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi thẳng dậy. Tề Nhan chẳng qua xin triều đình hai vạn lượng mà thôi, hai trăm vạn còn lại ở đâu ra?
Nhưng chỉ trong giây lát, Nam Cung Tĩnh Nữ đã hiểu, hoàn toàn hiểu rõ.
Nàng ấy...quả nhiên là chủ nhân đứng phía sau Tứ Phương tiền trang!
Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nàng vừa mới phiền não vì thiếu tiền thì người này liền hiến kế để nàng gom góp từ dân gian, chỉ trong vòng nửa tháng đã có cá lớn đưa tới cửa?
Nam Cung Tĩnh Nữ đã thăm dò mấy lần, nhưng Tề Nhan đều không nhận.
Nàng còn bí mật phái người đi điều tra, nhưng cũng không tra được manh mối gì, vì thế nàng còn dần tin rằng Tứ Phương tiền trang không có liên quan đến Tề Nhan.
Nhưng mà...hai trăm vạn, từ đâu mà có?
Ngươi...vì sao.
Vì sao phải vào lúc ta chuẩn bị hoàn toàn từ bỏ ngươi, mới để cho ta biết những chuyện này?
Tề Nhan ơi là Tề Nhan, ngươi rốt cuộc...còn lừa ta bao nhiêu chuyện?
Ngươi đến tột cùng...muốn ta làm thế nào cho phải?
Tần Đức đọc xong, hắn trình tấu chương cho nội thị rồi khom người lui xuống.
Lòng Tần Đức cũng đang bồn chồn, hắn cố ý trình tấu chương vào lúc này là vì muốn cho ân sư mình giành được một đường sinh cơ.
Dù cho bằng chứng như núi, nhưng Tần Đức vẫn không tin ân sư của mình là người Kính Quốc, thậm chí còn là nữ nhân!
Sao có thể chứ?
Một người phong hoa vô song, tài trí trác tuyệt như thế, sao có thể là công chúa cựu địch quốc, làm ra chuyện hành thích vua mưu nghịch? Nếu hắn là nữ tử, vậy thì Yến Dương công chúa ở đâu ra? Hắn và bệ hạ làm phu thê nhiều năm, sao có thể giấu giếm được?
Tóm lại, chỉ cần một ngày không nghe chính miệng ân sư thừa nhận, hắn đều sẽ đứng về phía ân sư của hắn!
Thấy người trên cao giữ im lặng, lòng Công Dương Hòe cũng đang đấu tranh. Phụ thân hắn đã cảnh báo hắn rõ ràng: Từ nay về sau phải phân rõ giới hạn với Tề Duyên Quân. Dù cho những gì Lý Kiều Sơn tố cáo là âm mưu bôi nhọ hay là sự thật thì bệ hạ cũng đã hỏi chém Lý Kiều Sơn, như vậy chuyện này sẽ không có khả năng lật lại bản án. Mặc dù Tề Nhan trong sạch thì hắn cũng xong đời rồi!
Công Dương Trung còn nói: Công Dương gia nhiều đời làm công khanh, vị trí Tông Chính tự Khanh suýt chút nữa thì vụt khỏi tay hắn. Triều cục thay đổi trong nháy mắt, tuy nữ đế đăng cơ tương đối đơn giản hơn hoàng tử, nhưng cũng trăm triệu không thể đứng nhầm phe.
Hiện tại có tin đồn thất thiệt rằng Tề Duyên Quân chính là nữ tử, mặc kệ là thật hay giả thì thân là hoàng phu cao quý, hắn tất nhiên không thể bị "nghiệm thân". Hơn nữa, hắn và bệ hạ thành hôn nhiều năm nhưng vẫn chưa sinh một mụn con, tình huống của Yến Dương công chúa ngươi hẳn là biết.
Hoàng phu không có nhi tử như Hoàng hậu không có hoàng tử, địa vị cũng không quá vững chắc.
Dù cho nữ tử hưu phu khó coi, nhưng đây là lần đầu tiên các triều thần thống nhất ý kiến như vậy. Vì toàn bộ Công Dương gia, ngươi không thể xuất đầu nữa, cứ giữ im lặng coi như không có lỗi với Tề Duyên Quân!
Trong điện không nóng nhưng trán Công Dương Hòe đã đổ đầy mồ hôi. Tần Đức mím môi ho khan mấy lần, Công Dương Hòe lấy lại tinh thần, chân trái hắn bước về phía trước nửa bước, sau đó lại lui về...
Công Dương Hòe: Thực xin lỗi, Duyên Quân. Mấy trăm người của Công Dương tộc, ta...thật sự không thể thua.
Cuối cùng, Công Dương Hòe không có nói giúp. Hắn là con cháu thế gia, không phải là học sinh nhà nghèo như Tần Đức. Hắn gánh vác toàn bộ tương lai của Công Dương tộc, không có cách nào hành động theo cảm tình...
Nam Cung Tĩnh Nữ còn đang xuất thần thì Trung thư lệnh Hình Kinh Phú và Trung thư kiêm Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn đồng thời bước ra khỏi hàng, hai người cầm hốt ngọc và bẩm: "Khởi tấu bệ hạ, thần có chuyện muốn nói."
Nam Cung Tĩnh Nữ lấy lại tinh thần, khi nhìn thấy hai người kia, nàng hận đến ngứa răng.
Kể từ khi chuyện của Tề Nhan bị phanh phui, lão cáo già Hình Kinh Phú cư nhiên đứng về phía Lục Bá Ngôn. Hắn không ngừng dốc sức khuyên can, dâng tấu ép nàng xử lý Tề Nhan.
Lập trường của Lục Bá Ngôn thì không khó lý giải, mới đầu Nam Cung Tĩnh Nữ còn bất ngờ vì Hình Kinh Phú làm như vậy, nhưng sau khi nghiềm ngẫm thì nàng đã rõ ràng: Thì ra hắn giống phụ tử Đinh Nghi, muốn nhổ cỏ tận gốc!
Tuy Hình Kinh Phú không có trực tiếp tham dự vào cuộc chiến Kính Vị năm đó, nhưng hắn là kẻ đề nghị quét sạch người dị tộc. Hắn đây là sợ Tề Nhan tìm hắn tính sổ sao?
A...
Lão cáo già này có uy vọng cực cao trong số quan văn, có thể nói cục diện triều thần "đoàn kết nhất trí" như hiện tại ít nhiều gì đều có liên quan tới Hình Kinh Phú.
Không đợi Nam Cung Tĩnh Nữ mở miệng, Hình Kinh Phú chủ động nói: "Khởi tấu bệ hạ, thần cho rằng không ổn!"
Nam Cung Tĩnh Nữ híp mắt: "Trẫm hỏi ý kiến ngươi sao?"
Hình Kinh Phú mặt già xấu hổ, hắn hắng giọng, giơ cao hốt ngọc và cất cao giọng nói: "Khởi tấu bệ hạ, thần có chuyện muốn nói."
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi: "Nói!"
Hình Kinh Phú: "Tạ bệ hạ, lão thần cho rằng việc Tiết độ sứ Hoài Nam bẩm báo trăm triệu không thể chuẩn. Thử hỏi, một tên loạn thần tặc tử mưu nghịch hành thích vua sao có thể được vạn dân đan chăn, xây dựng bia công đức? Chuyện này còn chưa truyền tới nơi khác, Tiết độ sứ Hoài Nam cũng xem như là không cố ý, vì vậy lão thần kiến nghị giao Tề Nhan cho Hình bộ, để Nội đình ty, Hình bộ và Đại Lý tự tam đường hội thẩm, cũng công bố tội trạng cho thiên hạ, xử lý theo luật. Ngoài ra cũng phải báo cho tứ hải, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, hoàng phu phạm tội thì cũng như thứ dân!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tội gì?"
Hình Kinh Phú ngẩn người, trả lời: "Tất nhiên là ba tội lớn bệ hạ đã định, gồm hành thích vua mưu nghịch, mưu hại hoàng tự, làm hại xã tắc!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Trẫm nói lúc nào?"
Hình Kinh Phú: "Không phải bệ hạ đã hỏi chém Lý Kiều Sơn sao? Lão thần cho rằng Lý Kiều Sơn tự thú, theo luật thì không được tra tấn người tự thú trước khi kết án. Nếu bệ hạ đã hỏi chém Lý Kiều Sơn, như vậy đã xem như tuyên án. Tuy Lý Kiều Sơn đã tự thú, nhưng tội hắn phạm phải dù chết muôn lần cũng khó từ, như vậy cũng có nghĩa bệ hạ thừa nhận những chuyện Lý Kiều Sơn tự thú. Nếu không, bệ hạ chém đầu người tự thú như vậy sẽ bị nghi ngờ là giết người diệt khẩu!"
Nam Cung Tĩnh Nữ vỗ mạnh vào ngự án, phát ra một tiếng "phanh": "Làm càn! Ngươi không ở nhà để tang, ra đây làm cái gì? Lúc trước cho ngươi đi Hoài Nam thì ngươi xin từ chức, hiện giờ lại quay về triều?"
Hình Kinh Phú quỳ xuống đất: "Lão thần tội đáng chết vạn lần. Lão thần nghe nói triều đình xảy ra biến cố, được đồng liêu nhiều lần tới mời nên lúc này mới không màng hiếu đạo, tạm thời vào triều để khuyên bệ hạ quay về chính đồ. Lão thần sẽ tự trở lại nhà tranh, không bước ra nửa bước, nhưng từ xưa đến nay trung hiếu không thể song toàn, mong bệ hạ thông cảm cho sự khổ tâm muốn cứu giúp người nghèo già cả của thần. Dù cho bị người trong thiên hạ thóa mạ rằng mình bất hiếu, nhưng chỉ cần giang sơn Đại Vị ta thiên thu vĩnh hằng, lão thần mang tiếng xấu muôn đời thì có sợ gì!"
Hình Kinh Phú quỳ thì tất cả văn thần trên triều đều quỳ xuống: "Xin bệ hạ suy xét."
"Không trừng phản tặc, xã tắc bất an."
"Thần đồng ý."
"Xin bệ hạ cân nhắc!"
Giữa sân chỉ có quan võ còn đứng, còn quan văn thì chỉ có Tần Đức, ngay cả Lục Bá Ngôn cũng quỳ xuống. Quan viên Tấn Châu còn lại có quan giai thấp hơn không chịu được áp lực, bọn họ đã sớm vứt bỏ Tề Nhan.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn các triều thần quỳ rạp dưới đất, cười lạnh: "Bãi triều!"