Ba Âm thấy A Cổ Lạp im lặng không nói, đôi mắt màu hổ phách của hắn lóe lên chút vội vàng, đôi môi dày mím lại, nắm tay cũng siết chặt.
Phản ứng của Kim Ngột Thuật thì trực tiếp hơn rất nhiều, suy cho cùng hắn vẫn còn nhỏ, có thể trực tiếp biểu đạt những gì mình muốn. Kim Ngột Thuật túm lấy cánh tay Tề Nhan, năn nỉ: "Phụ thân, con nhớ người."
Tề Nhan tiếp tục im lặng một lúc lâu, nàng nói với Ba Âm: "Ngươi đợi ta một lát, ta đi qua bàn giao một chút rồi sẽ về."
Ba Âm cực kỳ vui mừng, hắn không hề hoài nghi Tề Nhan mà sảng khoái đồng ý: "Đi nhanh về nhanh!"
Tề Nhan đeo mặt nạ lên, lại lần nữa sải bước lên lưng ngựa, quay đầu chạy về hướng Công Dương Hòe. Nhưng quân binh Vị Quốc bên này đã như ong vỡ tổ, các tướng sĩ không nghị luận thì âm thầm suy đoán, vị giám quân đại nhân thoạt nhìn yếu đuối mong manh này rốt cuộc là người phương nào? Đứng yên tại chỗ là có thể khiến chủ tướng đối phương dừng bước, thậm chí là quỳ xuống đất thỉnh an?
Có người nghĩ trăm lần cũng không ra, có vài người lớn tuổi hơn một chút mơ hồ đã có đáp án, chỉ là đáp án này quả thật khiến người nghe kinh hãi.
Mọi người đều biết, vị giám quân này được triều đình sắp xếp vào trong quân, mà triều đình chính là bệ hạ. Tương truyền Bắc An Hầu tung tích không rõ, bởi vậy tiên Tiết độ sứ bắc Cửu Châu Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim mới chết. Chẳng lẽ tất cả chỉ là một vở kịch sao? Bắc An Hầu chưa chết, mà là được giấu trong triều đình, thậm chí là cung đình?
Chuyện này...người đời đều biết thân thế của Bắc An Hầu là một bí ẩn, những điều mà Bắc An Hầu từng trải qua càng có thể dùng từ "ly kỳ" để hình dung. Người từng làm quan lớn trong triều, cũng từng làm phò mã, sau này lại trở thành chủ hậu cung, phu quân của nữ đế... Tuy nhiên, sau đó tin hòa ly được truyền đi, hoàng phu bị giáng chức làm Bắc An Hầu.
Trên đời này, có lẽ cũng chỉ có Bắc An Hầu mới có thể khiến người thảo nguyên cam tâm quỳ lạy...
Công Dương Hòe thấy Tề Nhan quay về thì tảng đá lớn trong lòng mới buông xuống. Hắn lập tức cưỡi ngựa tiến về phía trước nghênh đón Tề Nhan, hai người gặp lại nhau cách đại quân hơn ba mươi bước. Tề Nhan siết chặt dây cương, chắp tay với Công Dương Hòe.
Công Dương Hòe: "Thiết Trụ, không sao chứ? Nhanh chóng theo ta về doanh, ngươi nói rõ ràng mọi chuyện rồi sao?"
Tề Nhan không động đậy, nàng chỉ bình tĩnh đáp: "Bạch Thạch có thể cho ta thêm ba ngày không?"
Công Dương Hòe cau mày: "Ngươi đây là có ý gì?"
Tề Nhan: "Bạn cũ khó bỏ... Ta muốn xin ngươi cho ta thêm ba ngày, để ta đoàn tụ với huynh đệ ngày xưa."
Công Dương Hòe phẫn nộ nói: "Không được, ngươi điên rồi sao? Chúng ta đang ở trước mặt đại quân, còn có hai vạn đôi mắt đang nhìn. Giám quân đi theo địch trước mắt bao người, ngươi muốn ta giải thích thế nào với triều đình và bệ hạ! Đây chính là tội lớn chém đầu, ngươi..."
Tề Nhan: "Ta biết...cho nên ta cả gan, hy vọng ngươi đứng vững trước muôn vàn khó khăn, tin tưởng ta lần này. Bên phía bệ hạ, ta sẽ đích thân giải thích. Trong ba ngày...ba ngày sau đúng canh giờ này, ngươi hãy mang binh đến đây đón ta trở về."
Công Dương Hòe cau mày suy nghĩ nửa ngày, khó khăn mở miệng nói: "Ta không thể hứa với ngươi. Nếu như ngươi tin ta, ngươi có thể mời Ba Âm đến quân doanh làm khách. Công Dương Bạch Thạch ta lấy cái đầu trên cổ bảo đảm với ngươi, ba ngày sau ta chắc chắn sẽ thả hắn đi."
Tề Nhan lại lắc đầu: "Bạch Thạch chớ nên hồ đồ, lén thả chủ tướng quân địch đi là tội tru di cửu tộc. Ngươi thả ta tự đi, như vậy sẽ không liên lụy đến ngươi. Bên nào nặng bên nào nhẹ, chắc là ngươi hiểu rõ trong lòng."
Công Dương Hòe thấy không thuyết phục được Tề Nhan, bèn duỗi tay muốn kéo cái tròng con ngựa Tề Nhan đang cưỡi. Nhưng Tề Nhan và con ngựa tâm ý tương thông, nó dễ dàng tránh được bàn tay Công Dương Hòe. Mặc dù con ngựa Tề Nhan đang cưỡi không phải là ngựa tốt có thể chạy ngàn dặm, nhưng trên đời này bất kỳ con ngựa nào vào tay Tề Nhan, linh tính của nó đều có thể sánh bằng chiến mã giỏi nhất.
Công Dương Hòe có chút khổ sở, hắn nói với Tề Nhan: "Thiết Trụ, ngươi và ta làm bằng hữu hơn mười năm, ngươi đừng có mà hồ đồ! Ngươi ngang nhiên chạy đi trước mặt đại quân, dù cho làm lớn chuyện đến chỗ bệ hạ thì cũng chưa chắc ngươi toàn thân trở ra, hà tất phải như vậy?"
Tề Nhan: "Ta mang trong mình huyết mạch Kính Vị, nhưng dù sao đi nữa ta cũng là đại Hãn Vương của Xanh Lê bộ. Trong thành có một vạn dũng sĩ Xanh Lê bộ, sâu trong thảo nguyên còn có không ít người Xanh Lê bộ còn sót lại, chỉ có ta mới có thể ngăn cản trận chiến này. Ta là con của thảo nguyên, không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị triều đình mạt sát. Ta biết chạy trốn là tội nặng, nhưng nếu hy sinh một mình ta mà có thể ngừng chiến, thì ta nguyện ý thử một lần!"
Công Dương Hòe: "Thiết Trụ!"
Tề Nhan lại chắp tay với Công Dương Hòe: "Tấm lòng của Bạch Thạch, ta ghi nhớ trong lòng. Nếu ngươi tin tưởng ta, làm phiền ngươi ba ngày sau đúng canh giờ này tới đây đón ta. Nếu ngươi không tới, ta cũng sẽ tự quay về."
Công Dương Hòe: "Thiết Trụ, ngươi đừng đi, ngươi quay về đây cho ta!"
Tề Nhan lệnh con ngựa dừng lại, quay đầu nói với Công Dương Hòe: "Chuyện ta tự ý rời đi, Bạch Thạch đừng nên giấu giếm. Sau khi quay về quân doanh, ngươi hãy lập tức viết một lá thư báo cho triều đình, đừng vì vậy mà chọc phải mầm tai họa. Rốt cuộc có nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy...ngươi không nói, bên phía Hàn Mạc Vấn tướng quân cũng sẽ khó xử. Nhớ lấy, không cần vì một mình ta mà khiến toàn quân chịu tội."
Trong tiếng kêu của Công Dương Hòe, Tề Nhan nói xong liền lập tức rời đi, cũng không hề quay đầu lại.
Cổ Kỳ Ba Âm thấy A Cổ Lạp quay về thì vui vẻ ngửa mặt lên trời cười to, hắn ôm Kim Ngột Thuật nhảy lên lưng ngựa, nghênh đón Tề Nhan, hai người giục ngựa cùng nhau đi vào thành Giao Châu.
Cửa thành đóng lại, Công Dương Hòe nhìn thành Giao Châu một lúc lâu. Nghe các tướng sĩ bàn tán xì xào, hắn cáu kỉnh quát: "Đều câm mồm cho ta! Lui binh quay về thành!"
Bên kia, một vị thanh niên cưỡi một con tuấn mã đi tới cửa tây kinh thành. Bởi vì hiện tại phương bắc đang có chiến sự, đề phòng thích khách trà trộn vào kinh thành, Tuần phòng doanh ở kinh thành đã lập trạm kiểm soát ở khắp nơi, kiểm tra kỹ xe ngựa đi ra đi vào.
Binh lính: "Đứng lại, xuống ngựa kiểm tra."
Thanh niên kia không những không xuống ngựa mà còn lấy một vật ra khỏi lồng ngực. Vật ấy thế mà là một quyển trục màu minh hoàng, giũ ra thì trên đó rõ ràng có ấn ngọc tỷ truyền quốc.
Binh lính cực kỳ hoảng sợ, lần lượt hạ binh khí rồi quỳ xuống đất. Thanh niên kia không chút hoang mang, kẹp bụng ngựa chạy vào thành...
Chuyện này thật sự rất kỳ lạ, bình thường đều là thánh chỉ từ trong kinh thành đi ra, rất hiếm thấy thánh chỉ từ ngoài kinh thành đi vào. Có điều, chỉ có Nội đình ty mới có thể chế tạo ra chất lụa vàng độc đáo như vậy. Hơn nữa, không có khả năng làm giả ngọc tỷ truyền quốc "thụ mệnh vu thiên" [1].
[1] Ngọc tỷ truyền quốc "thụ mệnh vu thiên: Sau khi thống nhất Trung Quốc, Tần Thủy Hoàng ra lệnh cho người thợ ngọc là Tôn Thọ dùng một loại ngọc quý nổi danh đương thời là loại ngọc họ Hòa, để tạo cho ông một "ngọc tỷ" làm bảo vật truyền quốc, gọi là "ngọc tỷ truyền quốc". Trên đó có khắc tám chữ: "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương".
Tuy binh lính nghi ngờ, nhưng cũng biết kinh thành là nơi tàng long ngọa hổ, nói không chừng là vị con cháu thế gia nào đó nhận được thánh chỉ nên tiến cung diện thánh. Hơn nữa, người thanh niên kia có dung mạo đúng tiêu chuẩn người Vị Quốc, thoạt nhìn không phải là mật thám của địch.
Con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, thanh niên kia cười rồi lấy một cái bánh bao trắng ra khỏi vạt áo, khom người đút cho con ngựa ăn, lúc này con ngựa mới ổn định lại.
Thanh niên cười vỗ má ngựa, đôi mắt con ngựa này thế mà rất giống con báo, xung quanh viền mắt đều là màu vàng.
Người thanh niên đó không vào kinh mà đi tới nha môn Hình bộ ở thành Nam. Bên ngoài nha môn Hình bộ có một cái chuông lớn, là Nam Cung Nhượng đặc biệt lập ra sau khi xưng đế.
Nghe nói, không được gõ chuông này trừ phi người gõ bị muôn vàn oan uổng, bằng không sẽ bị hạch tội. Một khi gõ chuông, quan viên Hình bộ nhất định phải lập công đường phá án. Nếu chủ thẩm Hình bộ nhận định vụ án này vô cùng nghiêm trọng, người cáo trạng sẽ có cơ hội tiến cung diện thánh, nói ngắn gọn là cáo ngự trạng.
Nhưng từ khi Vị Quốc khai triều đến nay, chuông này chỉ vang lên ba lần. Hai lần trong đó không có việc gì mà gõ chuông nên bị phán tạm giam chờ trảm, lần còn lại thì thành công cáo ngự trạng, oan tình cũng được minh xét.
Thanh niên đi tới ngoài nha môn Hình bộ mới nhảy xuống ngựa. Hiện giờ, có thể nói trên dưới nha môn Hình bộ đều lười biếng. Thượng thư Hình bộ bị trục xuất nhốt vào thiên lao, Thị lang Hình bộ vì mất lễ trước ngự tiền nên bị đánh phải dưỡng bệnh ở nhà, hiện nay chỉ còn một vị Chủ sự Hình bộ ngồi ở công đường. Bọn nha dịch ai nấy đều thấy bất an vì hai vị trưởng quan bị hạch tội, cũng không có tinh thần làm việc.
Thanh niên đi thẳng đến cái chuông, ôm lấy thanh gỗ gõ chuông to bằng một người kia. Hắn gầm lên, lui về phía sau vài bước rồi buông ra, thanh gỗ theo thế lao về trước phát ra một tiếng "đùng". Tiếng chuông đinh tai nhức óc vang lên, truyền đi hơn một dặm.
Bọn nha dịch sợ hãi, ngơ ngác nhìn thanh niên gõ chuông kia, mà các bá tánh xung quanh nghe được tiếng chuông cũng đều ngẩn người, còn không biết đây là thứ gì. May mà có vài người lớn tuổi còn nhớ rõ, bọn họ nhắc nhở: "Là chuông minh oan! Có người muốn cáo ngự trạng!"
Vừa dứt lời, mọi người đều đổ xô ra đường, tất cả bá tánh đều dừng công việc của mình lại. Bọn họ hỏi thăm, dọn quán đóng cửa hàng, mua thức ăn cũng không thèm kén chọn nữa, sau đó lần lượt đi tới nha phủ Hình bộ.
Thanh niên kia còn không chịu dừng lại. Thanh gỗ dùng để gõ chuông vô cùng nặng, trên cổ người thanh niên nổi gân xanh, gò má đỏ đậm, mồ hôi đầm đìa, hắn liên tục gõ chín tiếng mới chịu ngưng.
Chín là con số thái cực, không thể nhiều hơn nữa.
Tiếng chuông truyền đi khắp thành đúng như những gì người thanh niên kia mong muốn. Cả kinh thành dòng người chen chúc xô đẩy, ngay cả thiên kim đại tiểu thư cửa lớn không ra cổng trong không bước đều lệnh gã sai vặt đi ra ngoài tìm hiểu thực hư.
Thanh niên buộc con ngựa lại, tiếp tục lấy một cái bánh bao ra khỏi lồng ngực và đút cho con ngựa ăn. Dưới ánh nhìn chăm chú của hàng vạn người, hắn bước vào nha môn Hình bộ.
Cáo ngự trạng sẽ được xét xử công khai, dựa theo quy định của Nam Cung Nhượng năm đó, Hình bộ không được đuổi mọi người đi, bá tánh có quyền đứng ngoài nha môn Hình bộ chờ xét xử.
Nhưng vẫn có nha dịch dựng gậy đứng canh ở cửa, các bá tánh nhiều nhất là được đi tới ngoài công đường, nhưng như thế cũng đã rất gần, đủ để nghe rõ người bên trong nói gì.
Chủ sự Hình bộ cuống quít thay quan bào, sai người đặt một cái bàn nhỏ bên cạnh bàn lớn. Chủ sự Hình bộ ngồi xuống bàn nhỏ, chuẩn bị mở phiên xét xử.
Chủ sự Hình bộ: "Người nào minh oan?"
Thanh niên kia cùng nha dịch đi lên công đường, nhìn thấy Chủ sự mà hắn không hành lễ quỳ lạy, ngược lại còn hỏi: "Xin hỏi đại nhân là quan mấy phẩm? Chủ của thảo dân bị oan uổng nhiều như vậy, không biết đại nhân có thể làm chủ không?"
Chủ sự Hình bộ: "Nếu ngươi tự xưng là thảo dân, thì sao thấy bản quan lại không quỳ? Bản quan là Tiến sĩ từ năm Cảnh Gia thứ tám, chức quan ngũ phẩm."
Thanh niên: "Tuy thảo dân là người thường, nhưng hôm nay ta tới đây để cáo ngự trạng thay chủ trước của ta, e là đại nhân không nhận nổi một lạy này."
Chủ sự Hình bộ: "Chủ của ngươi là người phương nào? Vì sao không đích thân đến đây?"
Thanh niên: "Chủ trước của ta...là đương kim Bắc An Hầu, thượng húy Tề hạ húy Nhan, cũng được gọi là Tề Duyên Quân. Thảo dân là tùy tùng bên cạnh Bắc An Hầu, Tiền Thông. Xin hỏi đại nhân, ngươi có xứng nhận một lạy của chủ ta không?"
Nghe thấy cái này tên, chủ sự Hình bộ rất bất ngờ, suýt nữa nhảy dựng ra khỏi chỗ ngồi. Vị chủ sự Hình bộ này cũng là Tiến sĩ năm Cảnh Gia thứ tám, nhưng nếu so với hai nguyên một hoa như Tề Nhan thì hắn còn kém xa. Rốt cuộc hắn cũng coi như là bạn học của Tề Nhan, cũng từng nghe nhiều chuyện có liên quan đến Tề Nhan, hắn đương nhiên không nhận nổi một lạy này.
Chủ sự Hình bộ: "Này, nếu như thế, ngươi không cần hành lễ quỳ lạy. Theo bản quan biết, năm trước Bắc An Hầu Tề Duyên Quân đã mất tích, đến nay vẫn không rõ sống chết... Ngươi lại nói gì mà minh oan cho Hầu gia, ngươi kiện cáo người nào?"
Tiền Thông: "Tiểu nhân Tiền Thông, thay chủ trước Bắc An Hầu Tề Nhan, Tề Duyên Quân, cáo trạng nữ đế đương triều Nam Cung Trăn Trăn!"
Chủ sự Hình bộ trực tiếp té ghế, ngã xuống cái bàn nhỏ. Từ lúc Tiền Thông tự giới thiệu thì các bá tánh bên ngoài đã xì xào bàn tán, vừa nghe nói người bị cáo trạng chính là nữ đế đương triều, bầu không khí lúc này như ong vỡ tổ.
Có người không tin, có người bảo hắn lớn mật, có người cảm thấy mình như đang trong một đại án thiên cổ, vô cùng kích động, còn có người lập tức chạy đi nhanh chóng lan tin khắp nơi...
Tiền Thông vẫn tiếp tục nói, giọng nói của hắn hùng hồn như tiếng chuông lớn: "Nữ đế Nam Cung Trăn Trăn không biết trái phải, không tìm hiểu chân tướng, mặc kệ triều thần mưu hại chủ ta, cuối cùng hòa ly với chủ ta, khiến chủ ta nhận hết tất cả oan khuất. Sau đó Bắc An Hầu bị kẻ gian hãm hại, đến nay không rõ tung tích."
Chủ sự Hình bộ thật vất vả mới bò lên bàn, mũ quan của hắn va vào bàn nên nghiêng nghiêng vẹo vẹo. Tay chủ sự Hình bộ run run, hắn chỉ vào Tiền Thông: "Ngươi...ngươi thật to gan, dân kiện quan còn phải lăn qua đinh mới được mở phiên xét xử. Ngươi...vậy mà dám cáo trạng đương kim thiên tử. Đâu...người đâu, lôi tên Tiền Thông này ra khỏi nha môn, dùng côn đánh chết cho ta!"
Nha dịch: "Vâng!"
Tiền Thông hừ lạnh một tiếng, dường như hắn đã sớm đoán được kết quả này. Hắn lấy một quyển trục ra khỏi ngực áo, giơ cao qua đỉnh đầu: "Ta có di chiếu của tiên hoàng, ta xem ai dám?!"
Chuyện này lại một lần nữa nhấc lên sóng to gió lớn, bá tánh ngoài công đường thấy thánh chỉ thì lần lượt quỳ xuống. Sắc mặt chủ sự Hình bộ vô cùng khó coi, hắn theo bản năng quỳ xuống nhưng vẫn có chút không cam lòng, nói: "Ngươi, rõ ràng là giả mạo chiếu chỉ!"
Tiền Thông giũ thánh chỉ ra ngay tại chỗ, để lộ toàn bộ nội dung, chỉ thấy trên thánh chỉ thế mà chỉ có bốn chữ: "Tuỳ cơ ứng biến". Thời gian là vào thời Cảnh Gia, phía trên còn được ấn ngọc tỷ truyền quốc "thụ mệnh vu thiên".
Chủ sự Hình bộ sợ ngây người, hắn vòng ra trước bàn và quỳ xuống: "Ngô hoàng vạn tuế!"
Hóa ra năm đó Tề Nhan dẫn Tiền Thông đến Hoài Nam bình định phản loạn, nhưng trước khi đại công cáo thành, quá khứ của Tề Nhan đột nhiên bại lộ, vì thế nàng bị Nam Cung Tĩnh Nữ điều khỏi Hoài Nam. Vốn dĩ quân sĩ U Châu phủ sẽ hộ tống Tề Nhan đến nơi an toàn, nhưng Tề Nhan khăng khăng phải về kinh, cho nên Tiền Thông lập tức hộ tống Tề Nhan quay về kinh thành. Tề Nhan tự biết chuyến này dữ nhiều lành ít, bèn tặng Kim Hoàn Ô và lộ phí cho Tiền Thông, thánh chỉ "tuỳ cơ ứng biến" này luôn được Tề Nhan giấu dưới yên ngựa Kim Hoàn Ô. Tiền Thông rời đi mấy năm, hắn thành gia, có hài tử...nhưng lại nghe tin Bắc An Hầu sống chết không rõ...
Trên dưới Tứ Phương tiền trang vô cùng đau đớn. Trong một lần vô ý, Tiền Thông phát hiện thánh chỉ này dưới cái yên ngựa bị hỏng, hắn bèn đưa thánh chỉ cho phụ thân Tiền Nguyên, Tiền Nguyên lại gọi Cốc Phong tới...
Cốc Phong, tự Xuân Thụ, từng kết bạn với Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ ở hội đèn lồng Tết Nguyên Tiêu, sau này hắn từng được Nhị hoàng tử Nam Cung Uy mời đến phủ làm quân sư. Tuy nhiên sau đó, hắn bị vụ án yểm thuật liên lụy tới, bị lưu đày tới Lạc Bắc và may mắn được Tề Nhan cứu, từ đó về sau hắn quyết trung thành và tận tâm vì Tề Nhan.
Cốc Phong và Tiền Nguyên một người đối ngoại một người đối nội, quản lý Tứ Phương tiền trang gọn gàng ngăn nắp, trở thành những người giàu có nhất cả nước.
Ở Hoài Nam trước khi Tề Nhan hồi kinh, nàng đã chia tín vật của Tứ Phương tiền trang ra làm hai, lần lượt biếu tặng hai người. Tuy trên danh nghĩa Tứ Phương tiền trang đã giải tán, nhưng hai người bọn họ vẫn trung thành với Tề Nhan.
Dẫu sao Cốc Phong cũng từng đứng giữa trung tâm quyền lực, nhìn thấy thánh chỉ này hắn lập tức đoán được, kỳ thật Tề Nhan bị gán tội "độc hại hoàng tự" là vì nghe theo lệnh của Nam Cung Nhượng.
Thân phận của Tề Nhan đặc thù, là phò mã của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nếu từ lâu Nam Cung Nhượng đã có ý nâng đỡ Nam Cung Tĩnh Nữ kế vị thì Tề Nhan tất nhiên là người được chọn để dọn sạch chướng ngại vật cho nữ đế!
Sau khi Cốc Phong nhìn thấu điều này, người trung thành như Tiền Thông gần như bật khóc, hắn thề phải lấy lại công bằng cho Tề Nhan. Sau khi Bắc An Hầu mất tích, Tứ Phương tiền trang huy động toàn bộ lực lượng, dốc hết sức tìm kiếm tung tích của Tề Nhan, ngay cả Lạc Bắc bọn họ cũng tới...nhưng mãi mà vẫn không có tin tức, bọn họ đành kết luận Tề Nhan đã chết.
Vì thế mới có chuyện cáo ngự trạng này, nhưng Tiền Thông không có lỗ mãng xông đến đây, Cốc Phong đã sớm dạy tất cả lý do thoái thác cho hắn.
Chỉ thấy Tiền Thông thư thả đi tới cửa nha môn, lắc thánh chỉ trong tay: "Xin chư vị phụ lão hương thân ngẩng đầu lên!"
Các bá tánh vốn đã tò mò từ lâu, nghe vậy thì đồng loạt ngẩng đầu lên, nhìn rõ nội dung trên thánh chỉ.
Tiền Thông lớn tiếng nói: "Mọi người xem thời gian được ghi trên thánh chỉ này đi. Chư vị nghĩ kĩ xem, chủ của ta từng là phò mã, sau này trở thành hoàng phu. Nếu tiên đế từ lâu đã có ý nâng đỡ nữ đế đăng cơ thì chủ ta tất nhiên là người được chọn để dọn sạch chướng ngại vật cho nữ đế. Chủ của ta chỉ trung quân phụng mệnh, giúp tiên đế hoàn thành muôn vàn khó khăn, nhưng nữ đế ngu xuẩn không nghe, không tra chân tướng, mặc cho triều thần qua cầu rút ván phá hủy một đời trong sạch của chủ ta, khiến chủ ta mất đi vị trí hoàng phu, biến thành tù nhân, cuối cùng sống chết không rõ."
Tiền Thông: "Có lẽ chư vị còn không biết, khi nữ đế vừa đăng cơ, kinh đô và vùng lân cận Hoài Nam gặp thiên tai cùng một lúc, mà triều đình lại không có bạc. Là chủ ta phái người bán của cải lấy tiền mặt, gom góp mấy trăm vạn bạc giúp triều đình vượt qua cửa ải khó khăn. Đến lúc lên đường tới Hoài Nam, triều đình vẫn không có tiền, là chủ ta lại lần nữa bán gia sản của mình lấy mấy trăm vạn lượng bạc trợ giúp bá tánh, vậy mà...ngay cả cơ hội nhận công, chủ ta đều không có. Ngay khi việc lớn ở Hoài Nam đã hoàn thành, nữ đế đột nhiên triệu chủ ta từ Hoài Nam về kinh thành, sau đó thì truyền ra tin người bị bỏ tù, bị hòa ly! Ta còn có thư tay của Đại đương gia Tứ Phương tiền trang Cốc Phong, hắn từng được triều đình khen ngợi, mọi người còn nhớ chứ? Còn đây...đây là công văn sang tên chứng minh Tứ Phương tiền trang bán của cải để bù đắp số nợ của triều đình! Mọi người xem đi..."
Nói xong, Tiền Thông giơ xấp giấy trong tay lên cao và ném vào đám đông, cảnh tượng lần này hoàn toàn mất khống chế.
Tiền Thông còn hô to: "Nữ đế không điều tra, hại chủ ta bị oan, sống chết không rõ, đúng là trời xanh không có mắt!"
Chủ sự Hình bộ đã sớm bị tin này đến tin khác làm cho choáng váng, Tiền Thông ném thánh chỉ lên bàn, nhân lúc rối loạn chạy khỏi nha môn.
Chủ sự Hình bộ: "Mau, mau ngăn hắn lại!"
Bọn nha dịch cầm gậy vọt tới, nhưng dòng người ở cửa chật như nêm cối, không ít bá tánh cố ý bảo vệ Tiền Thông, dùng cơ thể của mình ngăn không cho nha dịch đi qua. Hơn nữa, thân thủ Tiền Thông nhanh nhẹn, rất nhanh hắn đã chen khỏi đám người, dắt Kim Hoàn Ô cấp tốc rời đi...
- --
Lạc Bắc.
Ngày thứ hai kể từ khi Tề Nhan rời đi, Công Dương Hòe và Hàn Doãn không ngừng xảy ra tranh chấp, bởi lẽ Công Dương Hòe không muốn báo tin Tề Nhan chạy trốn về kinh thành. Phản quân là tội nặng, mà Tề Nhan đã hứa ba ngày sau sẽ về, Công Dương Hòe cảm thấy chỉ cần Tề Nhan trở về, hắn sẽ nghĩ cách qua loa lấy lệ khiến tính chất việc này thay đổi là được. Nhưng Hàn Doãn đã lập quân lệnh trạng, vị giám quân này là hắn đưa tới đây, hiện tại trở thành đào binh thì Hàn Doãn cũng có trách nhiệm liên quan. Hắn muốn thoát khỏi hiềm nghi thì cần phải tố cáo mới được.
Hàn Doãn và Công Dương Hòe ai cũng cho mình là đúng, hai người cãi nhau đến nỗi mặt đỏ tai hồng, tan rã trong không vui.
Hàn Doãn nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy dù cho vị giám quân này có thân phận gì đi chăng nữa, cũng không thể bởi vì vậy mà kéo theo hắn. Dù nữ đế bệ hạ luôn mãi dặn dò phải chăm sóc cho giám quân, nhưng Hàn Doãn vẫn lén Công Dương Hòe viết một lá thư tố cáo, phái tâm phúc nhân lúc trời tối rời khỏi thành Lâm Giang, vòng qua Lạc Xuyên gửi tới kinh thành...
Bên kia, Công Dương Hòe cũng nhận được một lá thư nhà, bức thư là do Đại ca của Công Dương Hòe viết, nội dung lá thư là những gì Công Dương Trung, phụ thân của Công Dương Hòe gửi gắm.
Chủ yếu là bảo Công Dương Hòe nhất định phải thắng trận chiến lần này. Hiện giờ triều đình trở trời, trong một đêm bệ hạ trục xuất và cầm tù năm vị Thượng thư, còn có không ít quan viên bị liên lụy. Triều đình ai ai cũng hoảng sợ, tính tình của nữ đế bệ hạ thay đổi quá nhiều, thánh ý khó dò, Công Dương Trung lo rằng nếu lần này Công Dương Hòe bại trận thì cả Công Dương tộc sẽ bị liên lụy.
Mà thành Giao Châu bên kia lại có cảnh tượng hoàn toàn khác. Từ khi A Cổ Lạp quay về, mỗi ngày Ba Âm đều nói chuyện với Tề Nhan cả đêm, còn Kim Ngột Thuật thì ở bên cạnh rót rượu. Bọn họ có dê nướng rượu ngon, hằng đêm say mèm.
Hai người chia cách mấy năm nay, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, ai ai cũng có một bụng muốn nói với đối phương. Tề Nhan rất quý trọng khoảng thời gian ở bên cạnh Ba Âm, hai người nhớ lại thời niên thiếu, lại nói đến những chuyện đã xảy ra sau khi ly biệt, đương nhiên còn có tình hình Kim Ngột Thuật mấy năm gần đây khi Tề Nhan đi vắng.
Tề Nhan nghe nói tiễn pháp của Kim Ngột Thuật có chút thành tựu, thuật cưỡi ngựa cũng tốt hơn hài tử cùng tuổi nhiều thì cực kỳ vui mừng.
Kim Ngột Thuật hỏi về muội muội ở kinh thành xa xôi, Tề Nhan cũng nói rất nhiều chuyện cho hắn nghe. Nghe nói Tề Ngọc Tiêu thường xuyên gõ u đầu bạn học nam, Kim Ngột Thuật cười ngặt nghẽo đến nỗi ngã lăn. Hắn la hét đòi gặp muội muội một lần, muốn dạy muội muội cưỡi ngựa bắn tên, để người khác không dám tiếp tục bắt nạt nàng nữa...
Nhưng mà, thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi. Đêm nay là đêm cuối cùng, ngày mai sẽ đến kỳ hạn ba ngày, Tề Nhan bảo Kim Ngột Thuật quay về lều nghỉ ngơi sớn, còn nàng thì khoanh chân ngồi đối diện với Ba Âm: "An đạt, ta có lời vài muốn nói với ngươi."
Ba Âm: "Ngươi cứ nói đi."
Tề Nhan: "Ta đã nói trước, ngươi phải nghe hết những gì ta nói, không được làm ầm ĩ, càng không được nổi giận."
Ba Âm cười ngây ngô một tiếng: "Được."
Tề Nhan: "Ngày mai, ta phải quay về."
Ba Âm trợn tròn mắt hổ, hắn chưa kịp phát tác thì đã đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của Tề Nhan: "Ngươi đã hứa với ta là sẽ không nổi giận, nghe ta nói xong đã."
Ba Âm kiềm chế rất khó chịu, nhưng hắn vẫn gật đầu.
Tề Nhan: "Sau khi ta rời đi, ta hy vọng ngươi lập tức dẫn người của Xanh Lê bộ quay về sâu trong thảo nguyên. Ngươi đừng quên năm đó Xanh Lê bộ và Duy Khả bộ bị diệt vong đều là do Hãn Vương Đồ Ba bộ Ngạch Nhật Hòa. Nếu không có hắn, có lẽ ngay cả Lạc thủy, quân binh Vị Quốc đều không thể đi qua. Ngày phòng đêm phòng nhưng không phòng được nuôi ong tay áo, Đồ Ba bộ nương nhờ triều đình nam Vị, khiến người trong tộc bọn họ được bảo vệ nhiều nhất, nhưng Xanh Lê bộ và Duy Khả bộ thì đi mười còn một. Sao ngươi có thể hồ đồ như thế? Sao lại dẫn tộc nhân còn sót lại giúp đỡ Đồ Ba bộ?"
Ba Âm nghe Tề Nhan nói vậy thì hoàn toàn nhịn không được, hắn nâng tay lên vỗ vào cái đầu trọc lóc đầy vết sẹo của mình, cả giận nói: "Ngươi nhìn ta đi, ngươi nhìn bộ dạng của ta đi, những thứ này đều là người Vị Quốc để lại! A ba ta chết trong tay người Vị Quốc, còn có Đại hãn và Khả đôn. Toàn bộ nỗi đau Xanh Lê bộ phải chịu đựng đều là người Vị Quốc mang đến cho chúng ta. Tuy Đồ Ba bộ thông đồng với người Vị Quốc, nhưng từ trước đến nay Đồ Ba bộ chưa từng thắng được Xanh Lê bộ chúng ta, rốt cuộc bọn họ cũng là con dân của thiên thần. Nhưng người Vị Quốc không phải! Người trong tộc chúng ta chết nhiều như vậy, ngươi nói xem, đến cùng là người Vị Quốc giết nhiều, hay là người Đồ Ba bộ giết nhiều?!"
Tề Nhan: "Ba Âm..."
Ba Âm nổi điên, hắn túm lấy vạt áo Tề Nhan, cả giận nói: "Ta thấy ngươi bị nữ nhân Vị Quốc kia mê hoặc đến nỗi mất trí rồi, ngay cả tổ tông của mình đều không nhận nữa sao? Ngươi nói cho ta, ngươi thậm chí không làm Hãn Vương Xanh Lê bộ, có phải là vì nữ nhân kia hay không?!"
Tề Nhan khẽ thở dài: "Ba Âm, thật sự thì...ta là nữ tử."
Ba Âm ngây ngẩn cả người, hắn nhìn Tề Nhan giống như đang nhìn một con quái vật: "Ngươi điên rồi? Có phải bị mất trí rồi không? Nói bậy gì đó?"
Tề Nhan: "Ngươi buông tay trước đi, để ta nói cho hết lời."
Ba Âm chậm rãi buông lỏng tay ra, Tề Nhan nhìn bát rượu bị lật úp trên bàn, chậm rãi nói:...
Một lần nói ra tất cả đã mất hơn nửa canh giờ, Tề Nhan giải thích toàn bộ sự việc cho Ba Âm nghe.
Ba Âm ngơ ngác nhìn Tề Nhan, dù có thế nào hắn cũng không dám tin an đạt của mình thế mà là một nữ nhân.
Tề Nhan: "Năm đó, bởi vì mẫu thân ta là người Vị Quốc, cho nên sáu vị Vương gia được ủy thác luôn tìm mọi cách cản trở, không cho người được sách phong làm Khả đôn. Phụ hãn nói dối để được ở bên cạnh mẫu thân mãi mãi, vốn tưởng rằng có thể khôi phục thân phận của ta sau khi người sinh ra nhi tử, nhưng không ngờ sau này xảy ra chuyện... Ba Âm, ta là nữ tử."
Ba Âm bực bội phất tay: "Ta mặc kệ, ngươi là nam hay nữ thì thế nào? Ta chỉ biết ngươi là an đạt của ta, ngươi là Hãn Vương!"
Tề Nhan: "Ba Âm, ngươi đừng quên mẫu thân ta là người Vị Quốc, trong thân thể ta chảy xuôi một nửa huyết mạch Vị Quốc. Năm đó phụ hãn và mẫu thân yêu nhau hết mực, người chưa bao giờ ghét bỏ thân phận của mẫu thân. Khi đại chiến sắp nổ ra, phụ hãn càng không nỡ rời xa mẫu thân, tình nguyện ở lại nên mới chết. Tộc Khất Nhan ta chưa bao giờ có chuyện vứt bỏ thê tử kết tóc, ta và Tĩnh Nữ càng như thế. Nàng ấy đã vì ta hy sinh quá nhiều, thậm chí còn một mình gánh vác tất cả, cho dù ta chết...cũng tuyệt đối không thể bỏ nàng ấy mà đi."
Nói đến đây, Tề Nhan nhếch miệng cười, lẩm bẩm nói: "Phụ hãn được tôn là mãnh hổ thảo nguyên, cưỡi ngựa bắn cung đều xuất sắc nhất. Ta là nữ nhi của người, không kế thừa được nghiệp cha, nhưng cũng có được một phần si tình. Ba Âm...ta không muốn chọn lựa giữa ngươi và Tĩnh Nữ. Xin ngươi nghe ta một câu, dẫn tộc nhân Xanh Lê bộ thối lui vào sâu thảo nguyên đi. Đồ Ba bộ lòng muông dạ thú, triều đình không thể giữ bọn họ được nữa."
Ba Âm đỏ mắt, nhìn chằm chằm Tề Nhan: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"
Tề Nhan: "Vậy ta sẽ chết trước mặt hai quân, chết ở ranh giới Kính Vị, chết trên Lạc Xuyên. Đại quân Kính Vị muốn chém giết nhau thì phải giẫm qua xác ta." Tề Nhan nói câu này rất kiên quyết, nàng trấn giữ Ba Âm, cũng khiến Ba Âm tổn thương.
Ba Âm đỏ mắt, liên tục nói mấy chữ "hay" rồi đứng dậy rời khỏi lều Tề Nhan.
Sáng sớm hôm sau, Ba Âm xuất hiện ở bên ngoài lều Tề Nhan, Tề Nhan đã chuẩn bị rời đi...
Ba Âm: "Khăng khăng phải đi?"
Tề Nhan: "Ừ, là huynh đệ cũng đừng cản ta."
Ba Âm: "Nếu ta không muốn cản ngươi thì sao?"
Tề Nhan: "Ta không muốn làm khó dễ ngươi, càng không muốn phụ lòng Tĩnh Nữ. Nếu ngươi ép ta ở lại, ta chỉ có thể lấy cái chết để tỏ rõ lòng thành."
Ba Âm cười to một trận: "Hôm nay bước ra cửa thành, ngươi sẽ không còn là Hãn Vương Xanh Lê bộ nữa. Ngươi là kẻ phản bội!"
Tề Nhan: "Vị trí Hãn Vương Xanh Lê bộ, ta nguyện ý truyền cho tộc Cổ Kỳ, truyền cho ngươi."
Ba Âm: "Ha ha ha ha...Cổ Kỳ chúng ta thề sống chết đi theo người nhà Khất Nhan. Ngươi đi rồi, Kim Ngột Thuật chính là Hãn Vương đời sau, ta sẽ nuôi lớn hắn, lấy lại vinh quang của Xanh Lê bộ!"
Tề Nhan: "...Ta đi đây."
Ba Âm lại nâng tay cản Tề Nhan: "Đợi đã, có thứ này ngươi mang theo đi."
Tề Nhan: "Là cái gì?"
Vừa dứt lời, Ba Âm đã rút dao găm bên hông ra. Hắn xòe năm ngón tay, chặt đứt ngón út mình với tốc độ cực nhanh.
Máu tươi bắn lên mặt Tề Nhan, mà Ba Âm chỉ rên rỉ một tiếng. Hắn khom người nhặt ngón út mình lên, đặt ngón tay bị đứt của mình vào lòng bàn tay Tề Nhan. Hắn đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ nói: "Dựa theo tập tục của thảo nguyên, những kẻ phản bội lại an đạt của mình được xem là kẻ thù không đội trời chung, người chủ động cắt đứt tình nghĩa phải tự chặt một ngón tay xem như là chấm hết! Hôm nay, Cổ Kỳ Ba Âm ta và Khất Nhan A Cổ Lạp ngươi chặt ngón tay cắt đứt tình nghĩa. Hôm nay ngươi cứ rời đi, ta tuyệt đối sẽ không cản ngươi. Nhưng mà, nếu lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ chặt đầu ngươi!"
Tề Nhan nhìn ngón tay trong lòng bàn tay, thấy ngón út còn động đậy, nước mắt nàng lập tức dâng lên. Trong lòng Tề Nhan giống như có con dao đâm vào, đau như thể cắm vào tim xuyên đến tận xương.
Tề Nhan: "Ba Âm...sao ngươi lại như vậy?"
Ba Âm: "Nhiều lời vô ích, ngươi đi đi, đi thật xa, vĩnh viễn đừng để ta gặp lại ngươi."
Thấy Tề Nhan bất động, Ba Âm đẩy mạnh Tề Nhan một cái: "Cút đi, sau này không còn gánh nặng. Ta chết hay sống...không có liên quan tới ngươi."
- --
Tề Nhan không nhớ rõ nàng rời khỏi thành Giao Châu như thế nào. Công Dương Hòe dẫn mấy ngàn người đến đón Tề Nhan, thấy Tề Nhan ra khỏi thành, hắn vui vẻ phi ngựa chạy tới, nhưng lại thấy sắc mặt Tề Nhan tái nhợt như tờ giấy, vết máu trên mặt càng thêm chói mắt.
Công Dương Hòe kinh hãi: "Thiết Trụ! Ngươi làm sao vậy?"