Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 11: Thiên Kim Hào Môn Đừng Hắc Hóa 9





"Mày đừng nên nói thân phận của mình cho mọi người, bác sĩ chỉ có thể cứu mày một lần, nhưng lần tiếp theo thì sao, bảo vệ tính mạng của mình quan trọng.

Huống hồ Lão đại còn có hai mạng."
"Huynh đệ tốt." Lão tứ đấm lão Ngũ một cái, trên mặt đều là tin tưởng.
Lão ngũ không nói nữa, trong lòng áy náy vạn phần.

Lão tứ, mày đừng trách tao.

Nếu mày đã nói là anh em tốt của tao, vậy thì vì tao mà chết đi.
"Các người lựa chọn nhanh một chút, bằng không thì bỏ phiếu quyết định đi." Nhiễm Bạch mang nụ cười ngọt ngào, nói giết một mạng người mà nhẹ như mấy gió.
Cuối cùng, bọn hắn quyết định bỏ phiếu, tất cả đều viết tên lão cửu.
Lão Cửu oán độc lại tuyệt vọng nhìn bọn hắn, "Chúng ta là anh em, sao các người có thể như thế."

Đám người quay mặt chỗ khác, không để ý tới hắn.
"Các người chết không yên lành, các ngươi chết không yên lành!"
Nhiễm Bạch nhìn một màn này, trong nháy mắt một cánh hoa cuốn lấy lão Cửu tới trên phiến đá.

"Trời tối mời nhắm mắt."
"Sát thủ, mời lựa chọn."
"Lão đại, lão.

.

.

Lão tứ là nhà tiên tri!" Lão ngũ vứt bỏ lương tâm, nói ra.
"Cái gì! Giết!"
Lão đại nhìn dáng vẻ thất hồn lạc phách của lão ngũ, an ủi vài câu:
"Cái trò chơi này, không phải ngươi chết chính là ta sống, chúng ta nhất định phải cố gắng sống sót."
"Ừm, Lão đại, em biết."
"Tiên tri mời mở mắt."
Lão tứ nghĩ đến thải luận của những người kia, không hiểu, dò xét lão ngũ.

Ừm, hắn tin tưởng lão Ngũ, hắn là người tốt, nhưng vẫn muốn triệt để chứng thực một chút.
Nhưng mà, chữ viết bebe trên lá bài khiến cho sắc mặt của hắn trắng bệch, hắn gắt gao trừng mắt nhìn chữ trên lá bài: "Sát thủ!"
Xong, xong, hắn xong rồi!
Bất quá, lão tứ vẫn là ở trong lòng an ủi mình, hắn cùng lão Ngũ là anh em nhiều năm như vậy, lão ngũ sao có thể giết hắn được.

"Bác sĩ mời mở mắt."
Lão Thất vẫn như cũ lựa chọn không cứu, đối với hắn thì mạng của mình, mới là quan trọng nhất.
"Rạng sáng."
Mọi người lần nữa tỉnh lại, lão tứ, chết!
"Rốt cuộc là ai!" Lão Cửu sụp đổ nói: "Tao không chơi, để tao chết đi!"
"Lão Cửu, mày tỉnh táo một chút đi!" Lão Lục toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
"Mày nói làm sao tao có thể tỉnh táo được! Tự giết lẫn nhau sao!" Lão Cửu che lấy đầu, điên cuồng chạy ra khỏi phòng.
Nhiễm Bạch mặt không đổi sắc, "Cũng được, như ngươi mong muốn."
Lão Cửu nghe thấy giọng nói của Nhiễm Bạch, thân thể cứng đờ, nghĩ đến mấy lần trước nhìn thấy giải đào, "Tôi, tôi không muốn."
"Chú à, con người không được nói dối nha.

Nếu như đã muốn chết, như vậy, làm sao có thể đổi ý được" Nhiễm Bạch dùng giọng điệu giáo huấn nói.
"Tôi...!tôi.

.

."
Không đợi lão Cửu nói xong, hắn liền nằm bên trên phiến đá.

Bản thân trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng sụp đổ.
"Vẫn dựa theo phương án lúc trước, ném lão Thất đi." Lão Lục nói.
"Các ngươi không thể ném tao! Tao là bác sĩ!" Lão Thất nghe xong, nháy mắt phản bác.
Lão đại: "Bọn tao nghe theo lão thất, ném lão lục."
"Các người không thể làm như vậy!" Lão Lục phẫn nộ mà nói.
Đương nhiên, lão Lục, chết.

"Thân ái, trò chơi thí nghiệm nhân tính, chính thức kết thúc." Nhiễm Bạch câu lên một vòng nụ cười xán lạn, nói.
Mà một giây sau, lão Thất cùng lão Lục máu tươi phun ra ba thước.
Ở đây chỉ còn lại lão Đại và lão Ngũ.
Hai người bọn họ đều là thở dài một hơi, "Đại nhân, chúng tôi có thể đi được chưa."
Phong Lạc nhìn về phía Nhiễm Bạch, ký chủ nhà nó sẽ đơn giản như vậy sao?
Kết quả, đương nhiên là ――
Sẽ không.
"Đừng có gấp, trước khi đi, ta đưa cho các ngươi một lựa chọn." Quả nhiên, Nhiễm Bạch khóe môi cong cong, nói ra lời nói.
Lão Đại và lão Ngũ nháy mắt sắc mặt trắng bệch, lần thứ nhất trò chơi đã muốn nhiều mạng người như vậy, lần này.

.

.

Lần này,
"Đại nhân, không phải chỉ có một lần trò chơi sao?" Lão Ngũ kiên trì nói.
"Các ngươi không muốn chơi sao?" Nhiễm Bạch cắn cắn môi, thần sắc có vẻ hơi ủy khuất, phối hợp tinh xảo mặt em bé, giống như là bị khi dễ vậy.
"Không, không có." Không muốn chơi, vậy bọn hắn đều sẽ chết!
.