Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 71: Điện Hạ Thật Yêu Nghiệt 9





Nhiễm Bạch nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lục Ly, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Thật xấu!"
Phong Lạc: ".

.

."
Ký chủ cô xinh đẹp như hoa, nghiêng nước nghiêng thành, dung nhan tuyệt sắc, quay đầu nhất tiếu bách mị sinh (1).
(1): cười một cái làm tất cả mọi người điên đảo si mê.
Hệ thống khế ước với Lục Ly cảm nhận được một cỗ lực lượng trực tiếp xâm lấn số liệu của mình, liền hốt hoảng muốn thoát khỏi Lục Ly.
Nó làm sao biết người này lại mạnh như vậy, ở trước mặt nàng nó không hề có lực phòng thủ.

Thoát khỏi, nhất định phải thoát khỏi!
Nhiễm Bạch cảm nhận được hệ thống muốn trốn thoát, khóe môi cong lên, thô bạo dùng tinh thần lực hủy diệt hệ thống.
Phong Lạc mặt không biểu tình nhìn mọi thứ xảy ra, ha ha vãi chưởng, người chết rồi, làm sao để hoàn thành nhiệm vụ?
Quỷ dị chính là, Phong Lạc lại hoàn toàn không có thông báo nhiệm vụ thất bại.
Cái này khiến cho Phong Lạc không ngừng hoài nghi, rằng chương trình của nó bị hư rồi hay là ký chủ có bảo bối gì.
Phong Lạc nhịn không được hỏi:
"Ký chủ, cô đã làm cái gì?"
Nhiễm Bạch rất vô tội nhún vai, ta chẳng làm gì cả.
"Chỉ là ảo cảnh mà thôi."
Nhiễm Bạch thản nhiên nói, không phải muốn xoát giá trị thù hận sao? Ngã từ thiên đường xuống địa ngục, vậy mới càng tốt.
Phong Lạc rất nhanh lĩnh ngộ được ý nghĩ của Nhiễm Bạch, đoán chừng là bên trong huyễn cảnh chẳng có chuyện tốt đẹp gì.

Thoát ra được khỏi huyễn cảnh...!không dám nghĩ tới.
Nhiễm Bạch không để ý tới Lục Ly, cảm ứng được trận pháp.
Trong đầu một cỗ tinh thần lực phóng tới Phong Lạc, một giây sau, Phong Lạc cảm ứng được hệ thống xuất hiện trục trặc, sau đó.

.

.

Ngất đi.
Ý Tịch xuất hiện bên trong hệ thống không gian xuất hiện, nghiêm cẩn nói với Nhiễm Bạch:
"Tiểu điện hạ, ngài cứ việc hấp thu nguồn năng lượng, ta ở đây hộ pháp cho ngài."

Lại nói, bên trong hệ thống không gian có Linh khí rất nồng nặc, Ý Tịch dự định sau khi tiểu điện hạ hấp thu xong lực lượng, sẽ có đột phá.
Nhiễm Bạch nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiển thị rõ lạnh nhạt.
Miệng Nhiễm Bạch khẽ mấp máy, uy áp cổ xưa từ trên thân Nhiễm Bạch phát ra.
"Lấy ta tinh huyết, đúc nhữ linh thức.

Lấy ta Huyết Hồn, hứa nhữ gốc rễ mệnh.

Tế thiên, tế địa, tế hồn."
Lòng bàn chân Nhiễm Bạch bỗng nhiên xuất hiện một trận pháp, li h khí Thiên Địa Ngũ Hành hiện ra.

Dải lụa máu vờn quanh thân, vốn là do vô số giọt máu li ti hợp thành.
Nhiễm Bạch trực tiếp dùng máu đầu ngón tay, khắc ở trên trận pháp.
Nhiễm Bạch mặc một thân trường bào màu đỏ sẫm, giữa hai đầu lông mày có một đường vân.

Những sợi tóc đen theo gió tung bay, khí tức tôn quý lãnh khốc hiển thị rõ ràng.
Khiến cho thiên địa ảm đạm phai mờ.
Linh khí bốn phía giống như vũ bão ồ ạt phóng về phía Nhiễm Bạch, hoa cỏ cây cối trực tiếp khô héo.
Trong vòng mười dặm sinh linh đồ thán, không một sinh vật nào còn sống.
Một nửa Linh khí cuồng bạo tàn phá bữa bãi trong cơ thể Nhiễm Bạch, đánh thẳng vào kinh mạch.
Đồng thời một nửa linh khí khác vờn quanh tại xung quanh trận pháp, liên tục không ngừng cung cấp cho trận pháp.
Sắc mặt Nhiễm Bạch tái nhợt, khóe miệng tràn ra vết máu, tăng nhanh tốc độ niệm chú.
"Lấy ta tinh huyết, đúc nhữ linh thức.


Lấy ta Huyết Hồn, hứa nhữ gốc rễ mệnh.

Tế thiên, tế địa, tế hồn."
Thanh âm vang tận mây xanh, không ngừng vang vọng.
Thiên địa bị huyết sắc bao phủ.
Vô số Linh khí không ngừng quay quanh người Nhiễm Bạch.
Thời gian không biết trôi qua bao lâu, Nhiễm Bạch mở mắt lần nữa, một thân huyết bào, một đôi huyết đồng, phong hoa tuyệt đại.
Trận pháp tán đi, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn.
Nhiễm Bạch cảm ứng được trong cơ thể tràn đầy linh khí thuần tuý, nhếch miệng lên một độ cong rất nhạt, lần này, cũng coi như là có lãi.
Ý Tịch nhìn thấy Nhiễm Bạch bình yên vô sự, thở dài một hơi, nhìn thấy cảnh tượng bốn phía héo rút, im lặng cảm thán, lực phá hoại củ tiểu điện hạ đúng là càng ngày càng mạnh, đừng làm cho vị diện nổ tung lần nữa.
"Tiểu điện hạ, ngài vẫn nên chữa trị một chút đi."
Nhiễm Bạch biểu thị mình rất vô tội, nàng cũng không nghĩ dạng này.
"A, Ám Huyết, đi đi."
Sau khi Nhiễm Bạch nói, dải lụa máu giống như là có ý thức, tự động phân giải thành vô số hạt máu nhỏ, bao phủ khắp mười dặm.
Nháy mắt, hết thảy chung quanh sinh cơ dạt dào, không thể nhìn ra trước đó đã khô héo tàn úa thế nào.
Ý Tịch ở một bên tấm tắc, thực lực của tiểu điện hạ ngày càng khôi phục.
Nghĩ đến thực lực yêu nghiệt lúc trước của tiểu điện hạ, Ý Tịch không khỏi vì những người kia mặc niệm một giây đồng hồ..