Ký Chủ Thân Thân! Dậy Ngay Đi!

Chương 26



Phanh!

Đột nhiên, lúc tên huyết tộc này cất bước chuẩn bị chạy lên, thì bên ngã rẽ bên phải toát ra âm thanh đồ vật bị đổ xuống ầm ầm ầm.

Tên huyết tộc kia nghe thấy thế nở nụ cười nguy hiểm, rồi chuyển hướng đi vào con đường bên phải kia từ bỏ con đường nguyên bản muốn đi.

Hắn chạy nhanh hơn trong chốc lát nghe được mùi hương của con người, biết được khả năng bản thân tìm đúng hướng, hắn nhanh chóng chạy nhanh theo mùi hương đi đến một toà nhà bách hoá thương trường bỏ hoang.

Hắn chậm rãi đi theo phương hướng âm thanh địa phương truyền đến đi chậm rãi, như là một thợ săn đùa bỡn với con mồi, cho nó hoảng loạn mà trốn đông trốn tây.

Bách hóa thương trường tại lầu 4 là khu trang phục và trang sức của nữ, mỗi cửa hàng tủ kính đều có người mẫu trưng bày, do đã bỏ hoang nên có những mạng nhện cùng bụi bậm bám vào. Tên huyết tộc từ cửa tiệm đi qua, tổng có cảm giác những cái đó người mẫu giống như ở nhìn hắn chằm chằm.

Vì ban đêm tầm nhìn cũng không cảng trở nhiều hắn nhìn vào pha lê tủ kính, ánh tủ kính plastic hình nộm người mẫu, cũng chiếu ra tên huyết tộc bộ dáng, hắn dần dần chậm lại tốc độ, mồ hôi lạnh thấm ướt sau lưng áo, trầm trọng mà nghĩ thầm.

Tên huyết tộc: Mặc dù hắn là một cái huyết tộc săn mồi vào ban đêm, nhưng bản thân hắn cũng có một tiểu bí mật.

Mặc dù nghe thì không thể tin được, nhưng là chính là hắn rất sợ ma a a a a a!! Hoàn cảnh này quá khủng bố đi!!!

Hắn còn nghe nói tòa thương trường này lúc trước kia lúc đang sửa chữa thì có cái nữ tử từ lầu 4 khu trang phục và trang sức cho nữ mà nhảy xuống, trực tiếp bị lỏa lồ ở bên ngoài cây thép xuyên thấu thân thể, tử trạng phi thường thảm.

Chậm rãi về phía trước, mặc dù rất muốn quay đầu đi luôn, nhưng nghĩ lại đuổi cũng sắp đến nơi, hắn đang muốn đi đến âm thanh vừa vang ra mà đi, thân thể hắn đột nhiên cứng lại rồi!

Hắn tựa như cơ quan bị rỉ sắt như vậy một chút quay đầu lại, hắn ban đầu chỉ là dùng dư quang tại khóe mắt đi xem, nhưng chậm rãi trên mặt hắn lộ ra biểu tình cực kỳ kinh ngạc.

Đột nhiên xoay người, hắn dựa vào thị lực tốt của huyết tộc thấy tại ngay bên người nào đó nữ trang cửa hàng pha lê tủ kính.

Ở trung gian hai cái hình nộm người mẫu, một người con gái ăn mặc màu đỏ rực quần áo, dán pha lê, đứng ở tủ kính giữa!

Nàng sắc mặt tái nhợt, đồ tươi đẹp son môi, đôi mắt trừng tròn xoe!

Hắn lập tức lùi về phía sau, trái tim cũng phanh phanh phanh mà nhảy.

Hắn thấy thế lập tức nhớ đến nữ tử nhảy lầu tự sát lúc đó, mặc một bộ váy trắng sau khi nhảy lầu bị thép xuyên qua thì chiếc váy dần dần bị máu nhuộm đỏ.

Tên huyết tộc: "A a a a a!!!"

Giữa ban đêm thanh vắng, đột nhiên một tiếng hét vang vọng đánh tan sự yên lặng này. Tên huyết tộc kia vừa gào thét vừa nhanh chóng chạy khỏi toà thương trường này. Hắn lập tức từ bỏ đi tìm kiếm con mồi để ăn.

A a a a a!! Hắn không kiếm nữa, đáng sợ quá a a a a!!! Chẳng thà nhịn đói chứ không muốn gặp ma quỷ đâu a!!!

Do ban đêm làm mọi thứ tối đi, dù tên huyết tộc này có thể nhìn thấy trong đêm nhưng cũng sẽ không rõ như ban ngày đâu.

...

Tại nơi xa Thanh Hoà đang chạy vội thì nghe tiếng thét vang lên bên trái ngược hướng.

Hắn vừa chạy vừa dùng dư quang ngó xem, đoán chừng có lẽ là tên huyết tộc kia đi vào toà thương trường kia.

Buổi chiều khi đến đây hắn có đặt vài cơ quan kích phát như cung tên hay là bột ớt này này kia.

Trước khi vào toà thương trường thì hắn cũng có điều tra, cho nên cũng biết tại đó cũng có vụ tự sát. Lúc đi đến lầu 4 có thấy một hình nộm người mẫu đang mặc chiếc váy đỏ, cùng với phần mặt hơi tổn hại.

Nhưng nghe tiếng thét không giống bị tổn thương do kích phát cơ quan, cứ như bị cái gì doạ đi, Thanh Hoà nhướng mày nghĩ thầm trong lòng.

Nga, không lẽ bị cái hình nộm đó doạ? Mặc dù khi chiều hắn thấy hình nộm kia cũng giật mình đã lâu.

Hảo thảm a, huyết tộc tiên sinh.

Thanh Hoà chạy ra một đoạn đường, đến nơi an toàn thì hắn đặt đứa trẻ xuống, ngồi quỳ cho tầm mắt ngang nhau và hỏi: "Tại sao giờ này em còn đi ở ngoài đường mà không phải ở nhà?"

Đứa trẻ sau khi được đặt xuống đất đứng vững lại, sau đó nhìn Thanh Hoà mà nói: "Em dự định xuống nhà mua đồ thì đi đi, lại đi lạc."

"Lại?" Thanh Hoà nghe thế nhướng mày hỏi.

Đứa trẻ ngại ngùng gật gật đầu: "Em có... một chút mù đường."

"Thế ca ca đưa em đi về nhà, nhà em ở đâu?"

Nghe hắn nói đứa trẻ do dự không trả lời. Thanh Hoà thấy thế lý giải nên nói tiếp.

"Nhưng là bởi vì ca ca hiện tại cũng không thể giúp em đi về nhà được, nên anh sẽ đưa em đến đồn cảnh sát gần nhất."