Hệ thống kêu một tiếng sau đó một giao diện xuất hiện giữa không khí, bên trên có kết quả kiểm tra đo lường, một đống đường cong lung tung rối loạn, cùng thuật ngữ chuyên nghiệp nhìn vào đầu đều ong ong, nhưng là chữ bên cạnh vẫn có thể xem hiểu.
[Dưỡng khí thấp.]
[Thanh Hoà: Có thể kéo được bao lâu?]
[Hệ thống: Bốn người chỉ có được nhiều nhất là hai giờ.]
Thanh Hoà nhíu mày, không biết có phải vì không khí loãng hay không, hắn sau khi kiểm tra xong khoá mật mã liền cảm giác có chút buồn ngủ.
Thanh Hoà che miệng lại ngáp một cái lắc lắc đầu, cho bản thân tỉnh táo một chút.
[Hệ thống: Ký chủ, cố lên! Ngài đừng có ngủ a! Tỉnh táo lên!!]
[Thanh Hoà: Ta biết.]
Hệ thống mở ra báo thức vang inh ỏi bên tai làm tan đi một chút buồn ngủ, Thanh Hoà cau mày bóp trán, suy nghĩ không ra nguyên nhân dẫn đến cơn buồn ngủ là từ đâu, bởi vì cảm giác buồn ngủ này rất nhẹ, làm cho hắn không biết là do bản thân mệt mỏi, hay là tác động khác từ bên ngoài.
Thanh Hoà cau mày nói hệ thống điều tra xung quanh không khí, có tồn tại dược vật hay gì khác dẫn đến việc buồn ngủ.
[Hệ thống: Đúng là có thuốc mê, hàm lượng nhỏ bột phủ tại trên khoá mật mã.]
Hắn vừa rồi kiểm tra cũng chú ý tới viên gạch cùng khoá mật mã có tro bụi rất ít, xem là gần đây đã có người đi đến nơi này, sau đó mở ra khoá mật mã làm tan đi một phần lớn thuốc mê bên trong.
Những bột phấn này bay ra hoàn toàn trộn lẫn cùng không khí tại trong mật thất phong kín, hiện tại bọn họ dùng tay hoặc là quần áo che lại miệng mũi tác dụng rất nhỏ khi ở trong không khí hoàn toàn không có lưu động.
Chỉ cần bọn họ còn hô hấp, thì liền không ngừng hút vào thuốc bột có tác dụng làm người hôn mê, đến cuối cùng tất cả sẽ ở trong ngủ say chết do hít thở không thông.
Như vậy, phải nhanh nhanh mà rời đi nơi này, trả lời việc tại sao biết mật mã còn có thể nói rằng bản thân không muốn lộ ra. Nhưng là nếu cả mạng sống không còn, thì lo gì bí mật với không bí mật a!
[Thanh Hoà: Hệ thống, nhanh chóng phá giải mật mã đi! Cần thiết trước khi tất cả đều hôn mê a!]
[Hệ thống: Ta tận lực!]
Hệ thống lập tức đi giải mã mật khẩu, Thanh Hoà quay đầu lại chú ý tình huống của ba người khác, bọn họ có lẽ không bị thuốc mê trực tiếp xộc vào mũi, nên còn tạm thời tỉnh táo.
Nhưng hân biết một thời gian ngắn nữa, từng người cũng sẽ hít vào thuốc mê mà hôn mê.
Đi lại cùng ba người thảo luận về mật mã, hiện tại chỉ có thể cho bọn họ tập trung tinh thần, tạm áp đi cơn buồn ngủ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dương Khả hai mắt không thể mở lên nổi, Từ Mặc không khá hơn bao nhiêu, hiện tại chỉ có Tô Kỳ cùng Thanh Hoà là còn giữ lại phần nào tỉnh táo.
Thanh Hoà do yêu cầu hệ thống mở tiếng báo thức luôn vang bên tai, nên có thể cầm cự.
Thanh Hoà liếc nhìn Tô Kỳ tại bên cạnh, thắc mắc không biết hắn dùng phương pháp nào để giữ tỉnh táo.
Hay là huyết tộc còn miễn dịch một phần thuốc mê?
Còn miễn dịch hoàn toàn hay không thì còn chờ chứng thực, bởi vì không biết hiện tại Tô Kỳ đang diễn trò hay là thật sự.
Thanh Hoà trong lòng ghi nhớ lại việc này, chờ sau này điều tra thêm.
[Hệ thống: Xong rồi!! Ký chủ, ta đã giải mã ra rồi, ngài nhanh chóng nhập đi!]
Bên tai vang lên âm thanh của hệ thống, kéo lại chút ý thức hơi mơ hồ.
[Hệ thống: Mật mã là 120#.]
Thanh Hoà cắn lưỡi ý đồ tỉnh táo lại, dựa tường đứng lên mở ra khoá mật mã, nhanh chóng gõ vào mật mã.
[MẬT KHẨU SAI!]
Chỉ là số cuối cùng lại bị ý thức mơ hồ nghe không rõ, trước mắt là dòng chữ đỏ chói in lớn, tỏ rõ hắn đã nhập sai một lần, bên tai mơ hồ cùng tiếng la hét của hệ thống.
Thanh Hoà nhíu mày, tập trung nghe tiếng kêu của hệ thống, ngón tay chậm rãi nhấn vào mật khẩu.
[1]
[2]
[0]
Giọt mồ hôi tại thái dương chảy xuống tới cằm nhỏ giọt xuống đất, cùng theo đó là con số cuối cùng gõ vào.
[4]
Nếu lần này lại sai, thì chỉ còn một lần cuối cùng hắn không thể đánh cược được!
Chỉ vài giây, nhưng lại như là rất lâu, dòng chữ đỏ chói đâm đến đau đôi mắt lập tức biến mất.
[MẬT KHẨU CHÍNH XÁC!]
Nhìn dòng chữ trước mắt, Thanh Hoà mới thả lỏng thần kinh lập tức thở hổn hển, hiện tại hắn mới phát hiện, bản thân theo bản năng nín thở nãy giờ.
Tường đá trước mặt kịch liệt chấn động hạ xuống, không khí mới mẻ từ bên ngoài dũng mãnh đi vào mật thất tồn tại tro bụi cùng thuốc mê trộn lẫn.
Ám đạo ở phía trước, một cách hai mét sẽ có một bóng đèn soi sáng.
Thanh Hoà hít một hơi thật sâu rồi thở ra, tay chân hiện tại còn bởi vì thuốc mê mà có chút bủn rủn, quay đầu đối với ba đôi mắt đang nhìn bản thân nói: "Chúng ta hiện tại cần tìm được phòng khống chế tàu thủy."
Sau khi bốn người bước ra khỏi mật thất còn tồn tại thuốc mê, chờ tất cả đều tỉnh táo lại.
Bốn người tiếp tục cẩn thận đi về phía trước, hi vọng kế tiếp không có cái gì nguy hiểm a.
Thông đạo này không có cơ quan bẫy rập, có lẽ là bọn họ nghĩ sẽ không có người ngoài có thể đi đến đây.
Không biết đi được bao lâu, lúc cả bốn người dừng lại nghỉ ngơi, Từ Mặc đi quan sát xung quanh, vào lúc từ bỏ mà dựa lưng lên tường thì mặt tường sau lưng đột nhiên hãm vào.
Sau đó là âm thanh cơ quan vận động, bức tường sau lưng nhanh chóng mở ra một cánh cửa vào một văn phòng.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây, đến khi Từ Mặc rên rỉ từ trên mặt đất bò dậy, thì ba người mới nhanh chóng chạy lại.
Sau khi xác nhận Từ Mặc không có bị gì khác ngoài cái mông bị tổn hại, Thanh Hoà cùng ba người đi vào căn phòng vừa bị mở ra.
Bên trong không có trang trí gì, ngoài một chiếc bàn lớn tại chính giữa, và một hàng ghế, đối diện hàng ghế là bức tường có gắn tấm gương.
Thanh Hoà bước lại gần tấm gương, hiện tại hắn mới chú ý đây là gương hai mặt.
Bên kia tấm gương là một căn phòng thí nghiệm, có mấy nghiên cứu viên mặc trang phục nghiên cứu che giấu thân hình.
Bọn họ đều toàn bộ võ trang lên, khẩu trang, kính bảo vệ mắt, bao tay y tế...
Thậm chí tóc đều bị mũ phòng hộ che giấu, cả người đều không lộ ra một chút da thịt hay một đặc điểm nhận dạng nào khác.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm, có một người nam nhân ngồi bên trên ghế, tay chân đều bị cột lại khống chế hoạt động.
Sau đó một nghiên cứu viên đi đến bên cạnh nam nhân, dùng bàn tay đeo bao tay nâng nhẹ sườn mặt của nam nhân, ngón tay cái của nghiên cứu viên cọ một chút đuôi mắt của nam nhân, ra hiệu đối phương ngước mắt lên.
Động tác này có lẽ làm nam nhân không thoải mái, nam nhân chớp chớp mắt, sau đó ngước mắt lên nhìn lại nghiên cứu viên.