"Hửm? Thật lạ, bình thường tiểu Hoà cũng đâu có khoá cửa đâu? Tiểu Hoà, con đã thức chưa, tiểu Tịch có bên trong hay không?"
Cánh cửa cũng không có bị mở ra như trong tưởng tượng, mà là tiếng lẩm bẩm của bà Diệp cùng lời hỏi thăm.
"Con thức rồi! Vừa nãy ở trong nhà vệ sinh, khi nãy Tịch ca đã đi vào gọi con, khi nãy đóng cửa có lẽ bị đụng tới nên cửa khoá!"
Lúc này, Thanh Hoà mới nhớ tới khi nãy kéo Diệp Tịch vào phòng, hắn cũng đã thuận tay khoá cửa, vội vàng lên tiếng trả lời bà Diệp.
Đúng là hoảng sợ sẽ làm người mất trí, đặc biệt là sợ người nhà phát hiện bí mật gì đó, trong lòng Thanh Hoà chảy hai hàng nước mắt.
"Như vậy con đi sửa soạn đi, mẹ xuống dưới lầu chờ mấy đứa." Bà Diệp nghe vậy ôn nhu nói.
"Dạ!"
Nghe tiếng bước chân dần đi xa, Thanh Hoà xụi lơ úp cả mặt vào gối đầu.
Diệp Liên cùng Diệp Tịch cùng từ trong nhà vệ sinh đi ra, cả hai nhìn Thanh Hoà sau đó liếc nhìn nhau bật cười.
Đổi lại là ánh mắt u oán của Thanh Hoà, hệ thống cũng bay lại cùng ký chủ dán dán an ủi tâm linh hệ thống.
"Các ngươi, ít nhất sau khi không còn chuyện gì thì để trẫm ra a, bị trùm thế này rất ngộp có được hay không?! Mặc dù trẫm chỉ cần một chỗ để ngủ, nhưng là tấm vải này rất ngứa a!" Baram · William ở trong một góc la to, bởi vì bị trùm vải lại nên cũng không tạo ra âm thanh quá to.
"Ngươi làm gì la to như vậy, mẹ ta còn chưa đi xa nghe thấy làm sao bây giờ!!"
"Ngu dân, trẫm xác nhận nhân loại kia đã đi xa mới mở miệng, ngươi có biết ngươi lấy tấm vải này cột vào người rất ngứa hay không!!?"
"Ha! Ngươi còn ở đó kêu ta ngu dân..."
Diệp Tịch đi qua đối mặt với đống vải như bị mèo đùa nghịch mà cột vào nhau, miệng còn không ngừng cùng Baram · William đối chiến.
Diệp Liên cùng Thanh Hoà ở bên cạnh dùng vô ngữ ánh mắt nhìn hai cái quỷ ấu trĩ, Thanh Hoà thở dài bước xuống giường đi sửa soạn lại.
Hắn không quên một chút còn phải cùng mẹ đi chơi đâu.
...
Đến khi Thanh Hoà thay đồ đi ra, trong phòng cũng chỉ còn lại một cái đầu Baram · William ở trên bàn, cùng hệ thống ở đối diện.
"Hai người kia đâu?" Thanh Hoà mở điện thoại xem thông báo, thuận miệng hỏi.
"Nữ nhân kia rời đi kêu trang điểm với lựa đồ, còn cái tên ngu dân kia sau khi mở ra nút thắt bỏ trẫm lên bàn, sau đó cũng rời đi còn cười nói phải chuẩn bị đầy đủ. Nhưng là trẫm nhìn vẻ mặt của tên ngu dân đó dự cảm một lát không có chuyện tốt gì."
Ngoài ý muốn người trả lời Thanh Hoà là Baram · William, Thanh Hoà có chút giật mình nhìn lại.
Nhưng nhanh chóng phản ứng lại trong mắt Baram · William thì chỉ có hai người họ, nên hắn trả lời là bình thường.
Hoàn toàn không bình thường a! Thanh Hoà vẻ mặt có chút vặn vẹo nhìn Baram · William.
Ai mà ngờ, một đại tai ách thế mà thành thật trả lời câu hỏi của hắn a! Bình thường không phải là nên liếc mắt khinh bỉ, hoặc là làm lơ không để ý đến.
"... Trẫm cảm thấy ngươi trong lòng đang nghĩ thứ gì đó không tốt cho lắm." Baram · William nghi ngờ nhìn Thanh Hoà.
"...Không có, ảo giác của ngươi."
"Như vậy a, ngươi cần đi ra ngoài chứ gì, trước khi đi cho ta một cái máy phát là được." Baram · William không có tìm hiểu thêm vấn đề này.
"Chỉ máy phát?" Thanh Hoà nghi hoặc hỏi: "Nhưng là ở chỗ ta cũng không có, chỉ có cái điện thoại phụ này thôi."
Thanh Hoà từ trong ngăn tủ, lấy ra một chiếc điện thoại phụ, bình thường hắn cũng ít khi sử dụng, chỉ là không biết tại sao 'Diệp Thanh Hoà' lại sử dụng đến hai cái điện thoại.
"Dù sao sử dụng điện thoại còn đa dạng hơn máy phát, trái lại còn có thể xem phim." Thanh Hoà mở điện thoại hướng dẫn Baram · William sử dụng.
"Đây là cái gì, tại sao cục gạch nhỏ này có thể phát ra âm thanh! Còn có nhân loại bị phong ấn bên trong sao?! Nhân loại đáng sợ như vậy rồi sao!!?" Baram · William phát ra từng tiếng kinh hô theo Thanh Hoà mở ra ứng dụng, phim cùng nhạc.
Quên mất cái đại tai ách này là một cái đồ cổ.
Nhưng là nhìn đến Baram · William chỉ còn một cái đầu, Thanh Hoà lâm vào tình thế khó xử.
Đừng nói để hắn ngậm bút cảm ứng cũng không tệ, nhưng là cũng sẽ mỏi miệng, nên khi bút rớt xuống hắn cũng không thể nhặt lên.
Để một cái đầu lăn lộn cầm bút lên, hay cho hắn dùng lưỡi cũng quá đáng a! Thanh Hoà lắc lắc đầu vung đi suy nghĩ thái quá vừa nãy lên.
Như vậy, tìm thêm một người nữa là được! Nắm tay trái đập vào lòng bàn tay phải, Thanh Hoà triệu hoán Enma đến.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, như vậy cùng cái đầu xem phim cũng không tệ! Quyết định vậy đi!
Công đạo mọi chuyện, lại lần nữa hướng dẫn Enma cách sử dụng điện thoại, Thanh Hoà mang theo hệ thống vẫy tay đi xuống nhà.
Cánh cửa đóng lại, đối diện một thức thần cùng một cái đầu, hai bên nhìn nhau sau đó theo Thanh Hoà hướng dẫn mở ra phim xem.
Nếu hiện tại Thanh Hoà ở đây, có thể phát hiện hai người đang xem phim cẩu huyết, cũng như không thể biết tương lai hai người sẽ phát ngôn bạo kích thế nào.
Thanh Hoà cùng hệ thống cùng cả nhà đi chơi.
A nha, còn ông Diệp vẫn còn đi làm đâu...
Nhưng Diệp Tịch cũng nhanh chóng bị ông Diệp biết tin này, gọi điện bắt hắn đi lên công ty đi làm...
Sao, như vậy ba mẹ con đi chơi cũng tốt.
Lúc Thanh Hoà rời đi mua nước, thì Enma thông qua linh lực liên lạc Thanh Hoà, hỏi tại sao đột nhiên điện thoại lại không chiếu nữa.
Thanh Hoà mới nhớ tới hình như bản thân chưa chỉ bọn họ sạc pin, sau một thời gian chật vật chỉ dẫn, bên khi vang lên tiếng hoan hô.
Bọn họ có phải là mê phim quá hay không?
Nhưng Thanh Hoà cũng thành công mang nước trở về cho hai người phụ nữ trong nhà.
...
Thanh Hoà cùng hai người phụ nữ trong nhà vui vẻ trở về, thuận tiện còn hoàn thành một cái nhiệm vụ nhỏ.
Mặc dù phần thưởng như muối bỏ biển, nhưng là thuận tay là hoàn thành thì đồng nghĩa với đồ miễn phí lạp.
Mở cửa ra, ba người đối mặt với hai cái xác khô nằm trên sô pha.
"!!!"
Hai cái xác khô nghe động tĩnh ba người trở về, đều run rẩy bò lên miệng mở ra nhưng chỉ phát ra khí âm.
Hiện tại nếu mà là trong truyện tranh, có lẽ có thể thấy được hai cái linh hồn nhỏ từ trong miệng hai người bay ra.
"Hai cha con các người đây là làm sao?" Bà Diệp ban đầu kinh hách, nhưng nhanh chóng nhận ra đây là chồng mình cùng đứa con trai trưởng, bà vô ngữ hỏi.
"Chẳng phải tại vợ em cùng mấy đứa đi chơi không mang theo anh! Chỉ có mình anh đơn côi đi kiếm tiền nuôi gia đình này!" Ông Diệp tình cảm đầy đủ nói.
"Chẳng phải anh kêu Tịch đi lên công ty đấy sao." Bà Diệp bình tĩnh trả lời.
Bên này Diệp Tịch chộp Thanh Hoà nhưng bị hắn nhanh chóng né tránh, chỉ có thể lui lại cầm tay Diệp Liên kể khổ.
Như là ba vô tình bao nhiêu, giao bao nhiêu công tác cho hắn, rồi không thể chụp hình tiểu Hoà...
Uy! Hình như lẫn vào cái gì đó thì phải!
Thanh Hoà chỉ có thể lùi lại, sau đó chạy vội lên phòng bỏ lại hiện trường mèo gào chó tru bên dưới.