Trái với thường ngày chỉ có một số lượng học sinh vừa phải, những ngày gần đây học sinh lại tấp nập đi đến thư viện để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Nhóm Thanh Hoà cũng là khách quen của thư viện mấy ngày gần đây, đặc biệt là Dương Khả cùng Từ Mặc đều là một bộ sắp tắt thở đến nơi.
Nhưng làm người bất ngờ không chỉ như thế, trong tiểu đội học bù của Dương Khả cũng gia nhập một thành viên khác.
Chính là Tô Kỳ.
Thanh Hoà đã bù đầu bù cổ ôn tập vài tháng trước, nên hiện tại nhẹ nhàng. Nhìn ba người thành lập tiểu tổ đi học bù, vẻ mặt trách trời thương dân lắc đầu: Thật không ngờ a.
Sau đó bị ba người phát hiện mà bắt đi phụ đạo bọn họ, không tránh khỏi phải ôn lại một lần.
Thời gian cứ trôi qua trong gấp rút, vì Tô Kỳ phải ôn thi, nên gần đây cũng chỉ có một mình Thanh Hoà đi làm nhiệm vụ, nhưng cũng may đều là những nhiệm vụ nhẹ nhàng.
Nhưng là tâm thái nhẹ nhàng của Thanh Hoà bị cắt đứt, khi nhìn thấy cái nhiệm vụ không nên xuất hiện vào thời điểm này.
[Nhiệm vụ cưỡng chế.
Miêu tả nhiệm vụ: Vách tường thế giới bị rách một lỗ hổng, ô nhiễm tiến đến xâm nhập vào toàn bệnh viện bỏ hoang, người qua đường vào ban đêm thường xuyên nghe thấy tiếng khóc than từ bên dưới, toàn bệnh viện như bị thế gian bỏ qua mà sinh trưởng tại một góc âm u.
Yêu cầu: Tiêu diệt ô nhiễm đang sinh trưởng.
Phần thưởng: 20 điểm cường hoá, 500000 tích phân, 3 thẻ kỹ năng tông sư, 1 linh hồn kết tinh lớn.
Trừng phạt nhiệm vụ: Không có.]
Nhiệm vụ cưỡng chế?
"Hệ thống." Thanh Hoà ngón tay gõ gõ bảng nhiệm vụ, kêu gọi hệ thống.
[Hệ thống: Có chuyện gì lạp?]
[Hệ thống: Nhiệm vụ cưỡng chế?!!]
Hệ thống từ bên ngoài ban công bay vào, khi nãy nó đang ở dưới vườn chơi cùng mấy con bướm, chỉ là lúc nhìn bảng nhiệm vụ, hệ thống cũng không quan tâm con bướm bản thân đuổi bắt nãy giờ, mà chạy lại xem.
Bình thường khi không nhiệm vụ, hệ thống sẽ để lại chức năng chủ yếu cho Thanh Hoà, nó thường sẽ đi xung quanh chơi, hoặc là đi liên lạc với đồng sự.
Vì trong tư liệu biểu hiện, thế giới này có tồn tại huyết tộc cùng lực lượng có chút cao, nhưng là chưa tới nỗi từ một người hủy thiên diệt địa, nên cũng chỉ là có chút nguy hiểm.
Bình thường nó sẽ không nhiều chú ý tình huống nhiệm vụ của ký chủ, mà chỉ là như một cái phụ trợ, chỉ đâu thì đi đó.
Nhưng là... Thế giới này thế mà xuất hiện nhiệm vụ cưỡng chế!!!
Phải biết, nhiệm vụ cưỡng chế chính là cưỡng chế đi làm a!
Trong thời gian đó, cho dù có những nhiệm vụ khác đều phải bị đẩy lùi lại, để trước tiên làm nhiệm vụ.
Nhưng là lệnh cưỡng chế chỉ xuất hiện đối với những nhiệm vụ nguy hiểm, hoặc tương lai sẽ hình thành nguy hiểm không thể đếm được a!!!
Trong lòng hệ thống hỏng mất mà hô to, nhưng là cũng không quên vì ký chủ của bản thân giải thích về nhiệm vụ cưỡng chế.
Thanh Hoà nhíu mà nhìn lại nhiệm vụ, nhiệm vụ lần này không có mấy câu miêu tả tiện đến muốn đấm người, chỉ có một loại đầy nghiêm túc.
Làm cho người ở trong lòng cảm thấy không ổn, mong là cũng không có chuyện gì ra khỏi khống chế đi, Thanh Hoà ở trong lòng than thở nghĩ.
Bởi vì ngày mai hắn phải đi thi rồi a!!
Nhìn bài thi ở trước mặt, Thanh Hoà nhẹ nhàng cất nó đi.
Hiện tại hắn cần đi chuẩn bị cho nhiệm vụ tối nay, nó thật sự rất nguy hiểm! Cần phải chuẩn bị đầy đủ tinh thần để đối phó nó, chứ không phải hắn không muốn đi làm bài thi!
Thanh Hoà trong lòng tự tin bước về phòng, thẳng tiến đến trên giường, giảm nhiệt độ, nằm xuống, đắp mềm, ngủ!
Động tác liền mạch lưu loát, có thể biết cũng không phải là lần đầu làm như vậy.
Hệ thống bay ở ngay đầu giường, hai viên đậu đậu mắt đều tràn ngập dấu chấm hỏi.
Bình thường có nhiệm vụ vào ban đêm ký chủ nó như thế này cũng là chuyện thường ngày, nhưng, là!
Đó là nhiệm vụ không có nguy hiểm đến tính mạng, thậm chí là thế giới a!!!
Hiện tại còn ngủ cái gì?!! Ngài tỉnh dậy cho ta!!!
[Hệ thống: Ký chủ!!!]
Mặc kệ hệ thống có hò hét thế nào, Thanh Hoà cũng mắt điếc tai ngơ mà đi ngủ, thậm chí thấy hệ thống quá phiền nhiễu mà chặn luôn nó.
[Hệ thống:!!!]
Ký chủ thân thân! Ngài rốt cuộc là từ khi nào biết chặn hệ thống vậy?!!
Ngài khai mau a a a a a!!!
Hệ thống cứ như một cái mèo con phiền chủ, bị nhốt trong lồng cách âm mà vô năng cuồng nộ.
Thanh Hoà mỉm cười: Hiện tại không ngủ, tối nay ai biết được sẽ thức tới khi nào, hôm sau còn phải thi, có khi cũng không về được đâu.
Có thể coi như giấc ngủ chặt đầu?
...
Gió đêm lướt qua, Thanh Hoà quẹo vào một cái hẻm nhỏ tối tăm không biết tên, cùng không có người tồn tại.
Hẻm nhỏ rách nát, gập ghềnh, đến cả một cái đèn đường cũng không có.
Nước bẩn từ cống thoát nước chảy lên ven đường hẻm, cùng với đèn nê ông lóng lánh ở trên đỉnh toà nhà không có chút liên quan, nhưng lại cùng tồn tại ở một nơi.
Giống một bức tranh sơn dầu mặt ngoài đầu hoa mỹ, nhưng mặt trái không được xử lý bảo quản mà xuất hiện mốc.
Tiểu tâm né tránh bùn đất bên dưới chân, Thanh Hoà lấy ra viên xúc xắc từ trong không gian hệ thống, 'Nữ Thần Xúc Xắc' sáng lên màu trắng xuất hiện ở trên ngón tay hắn.
Theo động tác của Thanh Hoà chảy xuống, xoay tròn ở giữa không trung, sau đó rơi xuống dưới đất.
Bên trên xúc xắc khắc chữ 'Cát' cùng 'Hung' màu xanh đậm, chớp chớp ánh sáng nhạt.
Xúc xắc va chạm lên trên mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy chỉ có một người một hệ thống nghe thấy.
Xúc xắc nhanh nhẹn mà lăn lộn trên con hẻm không bằng phẳng và sạch sẽ, sau đó ngừng lại ở bên cạnh chân tường.
[Cát.]
Mặt xúc xắc ở dưới ánh trăng mông lung, mở hồ chiết xạ ra ánh sáng bạc. Hai đôi mắt luôn chăm chú vào nó đều phát sáng, nhỏ giọng hoan hô.
Ai có thể cự tuyệt việc nữ thần may mắn đứng về phía mình đâu.
Một người một hệ thống tâm tình không còn căng thẳng như dây đàn, bọn họ tiếp tục đi về phía địa điểm nhiệm vụ.
Răng rắc... Răng rắc...
Tiếng vang rất giống vật gì đó vỡ vụn vang lên, mơ hồ từ sâu bên trong ngõ nhỏ truyền tới.
Sau đó là âm nhanh dính nhớp như đang nhấm nuốt cái gì, cùng tiếng lộc cộc lộc cộc đầy mỏng manh như chất lỏng chảy ra vang lên theo.
... Vừa ngắt quãng, vừa quỷ dị.
Hẻm nhỏ hẹp hòi rách nát, mặt đất là gạch ngói vỡ vụn cùng vũng bùn, cũng không có bất cứ ánh sáng nào, đen tối đến không thể nhìn thấy bất luận cái gì.