[Kỳ Hâm] Cùng Nhau Đi Hết Thanh Xuân

Chương 14



Đinh Trình Hâm vội vã đuổi theo , đuổi mãi cuối cùng cũng đuổi kịp Mã Gia Kỳ , cậu níu lấy tay áo , định sẽ giải thích . Nào ngờ , miệng còn chưa kịp thốt ra câu nào đã bị Mã Gia Kỳ quát đến sững người .

- Cậu biến ra chỗ khác đừng phiền đến tôi .

- Gia Kỳ , tớ..

- Tôi nói cậu biến ra chỗ khác , trước khi tôi điên lên.

Đinh Trình Hâm biết mình có nói thể nào , anh cũng không bình tĩnh lại được , có khi lại còn tức giận hơn , nên dù có tủi thân , cũng không hó hé thêm tiếng nào , lẳng lặng rời khỏi .

Lúc này , chỉ còn lại mình Mã Gia Kỳ , trong tay cầm chiếc máy ảnh để vỡ , cố gắng sửa lại nó , với một chút hy vọng nhỏ nhoi , đây là thứ duy nhất người đó để lại cho anh , Mã Gia Kỳ luôn giữ gìn nó cẩn thận . Là một chiếc máy ảnh cũ , nên chưa chắc bây giờ người ta còn linh kiện để sửa.

Tay không cầm những mảnh vỡ kia , vốn đã đầy vết xước , máu cũng bắt đầu ứa ra , mà Mã Gia Kỳ cũng không kìm được nước mắt của mình , Mã Gia Kỳ đã mang theo nó bên mình được hơn 5 năm , vốn không có ý định đổi sang cái mới . Máy ảnh có thể mua mới ,nhưng người tặng nó mãi mãi cũng không thể trở về .

Bên này , Đinh Trình Hâm được Trương Chân Nguyên băng bó , thấy tâm trạng cậu không tốt , Chân Nguyên nhẹ giọng thăm dò .

- Đinh ca , có chuyện gì thế ? Khi nãy tao thấy mày đuổi theo Gia Kỳ , mà cậu ấy trông có vẻ tức giận lắm .

- Tao làm hư máy ảnh của người ta rồi .

- Hả ? Chỉ vậy thôi?

Hư máy ảnh thì mua cái mới , sao phải người giận người rầu thế này . Với suy nghĩ ấy của mình , Trương Chân Nguyên thật sự rất thắc mắc rốt cuộc là tại sao Đinh Trình Hâm lại có vẻ buồn đến thế .

Đinh Trình Hâm thở dài , nếu như đơn giản như thế thì cậu đâu có ngồi đây , cũng đâu có buồn rầu thế này .

- Cái gì mà chỉ vậy thôi , đó là cái máy ảnh Mã Gia Kỳ quý như báu vật , tao làm hư rồi , có thể là cậu ấy sẽ cạch mặt tao luôn .

- Thì có gì đâu , mày cũng đâu thiếu bạn , thiếu một người như cậu ta thì sao , mày còn tao mà .

Trương Chân Nguyên vỗ ngực bôm bốp , cười cười nhìn Đinh Trình Hâm , mà Đinh Trình Hâm cũng bị Nguyên chọc cười , cái con người trước mặt này là vậy đấy , rõ là không giỏi an ủi người khác mà cứ ra vẻ .

- Tao không coi cậu ấy là bạn .

- Hả ? Ý gì vậy , sao tao nghe có mùi mờ ám .

Đinh Trình Hâm cũng không giấu nữa , Trương Chân Nguyên là bạn cậu , không có gì phải giấu cả .



- Tao thích Mã Gia Kỳ .

- HẢ ????

Trương Chân Nguyên đột nhiên hét lớn , thu hút vô số ánh nhìn về hướng này , cậu chàng vội vàng giải thích , sau đó quay qua nắm chặt lấy vai Đinh Trình Hâm , ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình .

- Mày nói thật ?

Đinh Trình Hâm thành thật gật đầu , Trương Chân Nguyên tiếp tục hỏi .

- Bao lâu rồi ?

- Trước khi vào học một thời gian , tao có gặp cậu ấy , lúc đầu chỉ hơi có thiện cảm , sau đó biết cậu ấy học chung lớp lại còn là bạn cùng phòng , tiếp xúc dần khiến tao thích cậu ấy hơn .

- Đinh ca à , không ngờ mày cũng có ngày này .

Trương Chân Nguyên ngồi cười ha hả , học tra Đinh lại có ngày khốn đốn vì tình cảm , lại còn là cậu ta động tâm trước , không biết tin này đồn ra có bao nhiêu độ hot đây .

- Tiểu Trương Trương , mày tưởng tao đang bị thương nên không đánh mày được đúng không ?

Trương Chân Nguyên vội né tránh , nhanh chóng cầm lấy tay Đinh Trình Hâm xoa xoa lấy lòng , lại còn cả đấm vai .

- Mày thấy máy ảnh của Gia Kỳ có mắc tiền không ?

- Không mắc , nhưng mà giờ chắc cũng không có mẫu đó , đó là mẫu máy cũ , chắc cũng ngưng sản xuất mấy năm rồi .

- Haizz , tiêu rồi .

- Hay mày kiếm trên mạng chỗ máy tiệm đồ cũ xem có không .

- Ý hay , lâu lâu tao mới thấy mày thông minh thế đấy .

Đinh Trình Hâm chí khí vỗ vỗ vai Chân Nguyên , người ta cũng là lớp trưởng của cậu đấy nhé , nói vậy nghe được sao ?

Tối hôm đó , cả lớp ngồi thành vòng tròn ca ca hát hát , đốt lửa trại , đến tầm 12 giờ mới lục tục về lều ngủ , đêm hôm đó Đinh Trình Hâm trằn trọc cả đêm , cầm điện thoại tìm xem có chỗ nào bán một cái máy ảnh y như của Mã Gia Kỳ không , cuối cùng cậu cũng tìm được . Tuy nhiên nó ở khá xa , mà tiệm cũng không nhận ship , từ đây đến đó chắc cũng mất tầm 4 tiếng đi xe .

Cuối tuần này được nghỉ , cậu sẽ đến đó xem thử , dù sao cũng là do cậu làm hư , nếu cậu không mượn , máy ảnh của Mã Gia Kỳ cũng sẽ không bị rơi rồi hư đi .



Đến hôm sau , tầm 5 giờ chiều bọn họ trở về kí túc xá của mình , tuy ở chung một phòng , Mã Gia Kỳ tuyệt nhiên không mở miệng nói chuyện với Đinh Trình Hâm , cậu tuy có buồn cũng không dám nói .

Cuối tuần cuối cùng cũng đã đến , hôm đó , Đinh Trình Hâm nhắn cho Trương Chân Nguyên thông báo rồi đi luôn , mới sáng sớm , tầm 6h sáng đã lên xe đến chỗ tiệm kia .

Đinh Trình Hâm : Tiểu Trương , tao lên xe rồi , khi nào đến nơi tao nhắn mày .

Trương Chân Nguyên : Hôm nay có việc đột xuất , không đi với mày được , không là tao theo mày rồi .

Đinh Trình Hâm : Không sao

Trương Chân Nguyên : Hạo Tường và Hạ nhi không đi cùng mày sao ?

Đinh Trình Hâm : Hai đứa nó về nhà rồi , nghe bảo là có việc gì đấy .

Trương Chân Nguyên : Tới nơi gửi định vị cho tao , mày là chúa lạc đường , có lạc thì tao còn biết nơi để đón mày .

Đinh Trình Hâm : ok

Trương Chân Nguyên : Mày thật sự lấy tiền mày để dành để mua máy ảnh cho Mã Gia Kỳ à .

Đinh Trình Hâm : Ừm , dù sao cũng là lỗi của tao .

Trương Chân Nguyên : Nhưng tiền đó là tiền mày để dành mấy tháng trời để mua đôi giày mày thích còn gì .

Đinh Trình Hâm : Mốt tao để dành lại sau , cũng không phải nhất thiết mua liền mà .

Trương Chân Nguyên : Hết nói nổi mày , được rồi , cẩn thận đó , có gì thì gọi điện cho tao .

Đinh Trình Hâm : bye bye .

Đinh Trình Hâm không phải lần đầu đi xe đường dài , nên không có gì lạ lẫm lắm , ngủ một giấc đã tới nơi .

Do là cuối tuần , Mã Gia Kỳ trở về căn nhà được ba mẹ thuê cho để dọn dẹp một chút , ở kí túc xá cũng ngột ngạt , ra ngoài dạo một lát , tối nay sẽ trở về , nên hôm nay phòng kí túc của hai người trống vắng đến lạ .

_______

Cho hỏi là mn thích tớ ra chap vào giờ nào nhất ạ ? tại chap thì tớ viết sẵn r , mn chọn khung giờ đi , đúng giờ đó sẽ có chap mới