Cuốc bộ leo núi suốt một ngày một đêm, ba người đều cực kỳ mệt mỏi, được về phòng khách là ngủ liền một mạch không biết gì tới tận chiều tối mới lũ lượt dậy, tụ tập ở sân sau.
Quản gia Hắc phủ sai người đưa thức ăn tới, sau khi ăn uống no nê, họ mới ngồi lại nghiên cứu chuyện của U Thôn.
Một giấc ngủ say xua tan mệt mỏi, đầu óc cũng tỉnh táo hơn, Ký Linh càng cảm thấy chuyện này thật kỳ lạ: “Nếu là Sùng Ngục làm thì cướp màn đêm của U Thôn có lợi gì cho nó chứ?”
Phùng Bất Cơ nói: “Tôi thì lại băn khoăn là bất kể có phải là Sùng Ngục làm hay không, một con yêu có thể nuốt chửng màn đêm của một vùng thì chắc chắn rất khó hạ.”
Đàm Vân Sơn lo lắng nói: “Vấn đề là giờ chúng ta phải đi đâu tìm. Con yêu đó chẳng làm gì chỉ làm cho trời cứ sáng mãi, chúng ta đâu thể lên trời mà điều tra.”
Ký Linh cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi rồi bỗng hỏi: “Phùng Bất Cơ, huynh có ngửi thấy yêu khí không?”
Phùng Bất Cơ giật mình lắc đầu: “Nếu có thì vừa tới U Thôn đã ngửi được rồi. Chúng ta vào thôn đã bao nhiêu lâu, tôi thực sự chẳng ngửi thấy chút gì.”
Ký Linh nhíu mày: “Ban nãy ở trong phòng tôi cũng đã châm hương Phù Đồ, quả thực là không có chút yêu khí nào.”
Đàm Vân Sơn vỗ trán: “Con Sùng Ngục này không phải cũng nuốt vật tiên gì giống Ứng Xà chứ.”
“Làm gì có nhiều vật tiên đến thế mà lại còn vừa khéo đều bị yêu thú thượng cổ ăn.” Ngoài miệng thì Phùng Bất Cơ nói như vậy nhưng trong lòng cũng không tự tin.
Lúc này ba người đang ngồi trong sân, ngẩng đầu lên là nhìn thấy bầu trời sáng tới độ quá đáng.
Ký Linh bỗng nghĩ tới lời bồi bàn ở quán rượu nói, mặt trời vẫn mọc rồi lặn, chỉ có điều vì trời quá sáng nên không thấy. Bất giác, nàng ngẩng đầu lên nhìn trời muốn tìm thử xem mặt trời đang ở đâu nhưng chỉ mới tí đã bị chói không mở nổi mắt.
Nhắm mắt lại một lúc rồi mở ra, lần này Ký Linh nheo mắt lại, lấy tay che đỉnh đầu, lúc sắp không chịu nổi nữa thì nhìn thấy bóng mặt trời ở chân trời đằng tây.
Lúc này đang là chạng vạng, mặt trời đang xuống ở đằng tây đúng như tay bồi bàn nói.
Nghiệm chứng xong xuôi, Ký Linh định thôi nhìn rồi lại hơi chần chừ, buột miệng hỏi: “Mọi người có cảm thấy bên đằng nam là trời sáng nhất không?”
Từ lúc thấy nàng nhìn trời, hai người đã lấy làm lạ, nghe nàng hỏi vậy bèn cũng nheo mắt lại nhìn.
Quả nhiên, mặc dù mặt trời đang ở đằng tây nhưng xem chừng sắp lặn, ánh sáng của nó so với bầu trời sáng chói thì hoàn toàn có thể bỏ qua. Trên bầu trời, ánh sáng ở ba hướng đông, tây, bắc đều càng xa càng yếu cuối cùng để hở lại một vệt ở tận chân trời, rõ ràng chỗ đấy là do đã nằm ngoài phạm vi U Thôn, yêu lực không tác động tới được, bên đằng đó trời đã tối, mặt trời lặn.
Nhưng vì sao đằng nam không thấy tối?
Đàm Vân Sơn thắc mắc: “Nếu U Thôn là điểm trung tâm yêu quái làm phép thì pháp lực phải yếu dần ở cả đông tây nam bắc.”
Ký Linh gật đầu: “Trừ phi địa điểm nó làm phép nằm ở phía nam U Thôn.”
Phùng Bất Cơ lập tức hiểu ra: “Bạch Quỷ Sơn!”
Ba người không kịp chào hỏi, vội vàng rời khỏi Hắc phủ, đi thẳng lên Bạch Quỷ Sơn.
Bạch Quỷ Sơn ở phía nam U Thôn nhưng mặt giáp với U Thôn là sườn phía bắc. Lần này ba người không cần phải vượt núi, chỉ cần trèo lên sườn bắc nhưng không đi con đường đã đi để xuống núi.
Đường xuống núi đi trong rừng không nhìn được trời nên lần này họ chọn đường ở triền núi có tầm nhìn thoáng đãng nhất. Với những người muốn vượt núi, con đường này thực không hợp ý nhưng với những người muốn vừa đi vừa nhìn trời như họ đây thì con đường đi dọc đi ngang không đi lên đỉnh núi này lại quá đỗi thích hợp.
Lúc đứng dưới chân núi chỉ thấy là trời sáng nhưng càng đi thì càng nhận ra sự thay đổi ít nhiều về độ sáng, đến khi lên tới lưng chừng núi, độ sáng đạt tới mức cao nhất, cuối cùng ba người cũng nhìn thấy chỗ sáng nhất ở ngay giữa cánh rừng rậm ở triền núi này.
“Cẩn thận một chút,” bên ngoài bìa rừng, Ký Linh thì thầm nhắc nhở, “có khả năng Sùng Ngục đang ở trong đó.”
Phùng Bất Cơ gật đầu ngay: “Yên tâm.”
Đàm Vân Sơn đã cầm sẵn dao, lòng bàn tay cầm chuôi dao rịn mồ hôi: “Cách dùng máu để đánh yêu quái này quá tàn nhẫn, tôi chỉ e không thể quả quyết được như Phùng huynh cắn nát ngón tay.”
Phùng Bất Cơ thì thầm đáp: “Vậy thì chờ yêu quái tới cắn đệ, chỉ cần dính máu là đệ thắng rồi.”
Đàm Vân Sơn suy sụp: “Thế chẳng thà để đệ tự cắt!”
Ký Linh nhíu mày: “Suỵt…”
Đàm Vân Sơn ngậm miệng.
Phùng Bất Cơ vỗ nhẹ người chàng, ra dấu bằng mắt ý bảo: từ từ rồi quen.
Đàm Vân Sơn ngậm ngùi: nàng có chuông Tịnh Yêu, huynh có thể dùng lá ngải cứu, tôi lại chỉ có thể cầm dao rạch vào người mình. Bất công!
Phùng Bất Cơ trừng mắt: Ký Linh có Lục Trần Kim Lung, đệ có năm nốt ruồi tiên, huynh chẳng có bốn cái gì hết, huynh có nói gì không.
Vừa cãi nhau, ba người vừa đạp lên tuyết đang tan đi sâu vào trong rừng.
Bất ngờ là ba người không gặp Sùng Ngục trong rừng mà lại gặp một con suối nhỏ. Con suối này có vẻ như là nước tuyết trên đỉnh núi tan tạo thành chảy róc rách xuyên qua cánh rừng.
Ba người đi men theo bờ suối, đi chưa được bao xa thì bắt gặp một hồ nước, nước chảy từ trên núi xuống đổ dồn về đây tràn bờ rồi chảy ra ngoài hình thành nên con suối.
Nguồn sáng ở ngay dưới hồ nước, chiếc hồ này cũng được thắp sáng lên trông rất lạ lùng.
Ký Linh quay lưng lại, nhìn vào hồ nước lâu làm nàng bị lóa mắt, nghỉ một lúc mới nói: “Chẳng lẽ là một con yêu thú thích nước?”
Phùng Bất Cơ cũng học theo quay lưng lại rồi mới nói: “Không thể nào. Sùng Ngục là yêu thú rừng, mình giống hổ, tướng đi đứng khác khá xa các loài cá, rắn.”
Rốt cuộc dưới nước là yêu vật gì, đánh là biết ngay!
Chuông Tịnh Yêu rời khỏi sợi dây buộc, biến to ra lơ lửng giữa trời, Phùng Bất Cơ rút kiếm gỗ đào, sẵn sàng nghênh địch, Đàm Vân Sơn nắm chặt dao, chân bất giác lùi về dăm bước.
Chiếc chuông Tịnh Yêu khổng lồ lao nhanh như gió xoáy đập xuống nước!
Giữa tiếng va chạm chấn động núi rừng, chuông lớn lao vào trong nước, mặt hồ dềnh lên sóng dữ!
Ký Linh liên tục nhẩm đọc Tịnh Yêu chú, liền đó hồ nước bỗng tách ra làm hai, yêu vật lóe sáng cường quang đột ngột xông ra, chuông Tịnh Yêu truy đuổi theo sát ngay đằng sau!
Cường quang bao phủ quanh thân yêu vật có thể làm mắt người bị thương, ba người bất giác nhắm mắt lại.
Nhưng Ký Linh vẫn tiếp tục niệm đọc, phán đoán vị trí của yêu vật nhờ tiếng gió để điều khiển chuông Tịnh Yêu liên tục tấn công nó! Song ánh sáng quanh mình yêu vật cứ như thể thiết giáp, đánh mãi không phá được!
Phùng Bất Cơ đứng lo lắng suông không giúp được gì, lòng đang nóng như lửa đốt thì yêu vật bỗng lao lại xuống nước!
Hồ nước lại hợp lại, chuông Tịnh Yêu chưa kịp lao xuống nước thì đột nhiên đất rung núi chuyển!
Một người từ trên trời giáng xuống, đầu đội mũ trụ tía mình mang giáp bạc, cưỡi kiếm tấn công, không ngó ngàng gì tới ba người ven hồ, lao thẳng về phía chuông Tịnh Yêu, điều khiển thanh kiếm to dưới chân, “choang” một tiếng, chuông Tịnh Yêu bị đánh bay!
Ký Linh im lặng vận lực, tốn rất nhiều sức mới kiểm soát được chuông Tịnh Yêu dừng lại trên không trung ở tít xa.
Hồ nước tai qua nạn khỏi phẳng lặng trở lại, người tới cưỡi kiếm đứng trên hồ nước, mày kiếm mắt sáng, tinh thần phấn chấn: “Yêu nghiệt phương nào quấy phá ở Trần Thủy của ta!”
Ba người nhìn nhau, bọn họ lại thành yêu nghiệt?!
Phùng Bất Cơ hỏi thẳng: “Ai đấy?”
“Tôi chính là Trần Hoa thượng tiên.” Người tới mặc dù đã cố ép giọng xuống nghe thật trầm nhưng trông vẻ ngoài thì chỉ mới mười bảy, mười tám, còn nhỏ hơn Đàm Vân Sơn mấy tuổi, mặt mũi vẫn còn rất thiếu niên.
Phùng Bất Cơ ngớ ra, Lễ Phàm thượng tiên từng nói Trần Thủy có Trần Hoa thượng tiên cai quản, giờ họ động tới hồ nước, Trần Thủy thượng tiên lại xuống, chẳng lẽ cái hồ này là Trần Thủy ở nhân gian?
Ký Linh phản ứng mau lẹ hơn Phùng Bất Cơ, mở miệng nói trước, tiếng nói trong trẻo có phần bực bội: “Trần Hoa thượng tiên, yêu nghiệt ở dưới nước chiếu sáng làm toàn bộ U Thôn không có buổi đêm ba năm trời ngài chẳng quan tâm, chúng tôi tới trừ yêu thì ngài lại xuất hiện.”
Trần Hoa thượng tiên khá bất ngờ vì ba người này lại hờ hững với chuyện “thần tiên bất ngờ giáng trần” nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy họ là người tu hành, có đôi chút hiểu biết về Cửu Thiên Tiên Giới cũng là chuyện thường.
Mặc dù hoàn toàn không hiểu lời mỉa mai của Ký Linh nhưng y vẫn nghiêm túc đáp: “Tôi phụ trách quản lý Trần Thủy, hễ nước có động tĩnh bất thường thì ắt biết ngay. Tôi không biết chuyện cô nương nói là thế nào nhưng vừa rồi các vị mới dùng món đồ kia quấy phá khúc Trần Thủy này làm ảnh hưởng tới sự an ổn của Trần Thủy trên tiên giới.”
Ký Linh gọi chuông Tịnh Yêu trên không về, đợi nó thu nhỏ về lại trong tay liền lắc lắc mấy cái như thể muốn để người đối diện nhìn cho kĩ: “Thế phiền Trần Hoa thượng tiên nhìn cho kĩ xem rốt cuộc là pháp khí này của tôi đáng ngờ hay là ánh sáng hắt từ dưới hồ lên kia đáng ngờ.”
Được Ký Linh nhắc nhở, cuối cùng Trần Hoa thượng tiên cũng nhận ra điểm bất thường.
Ban nãy chỉ chú ý quan sát ba đối tượng khả nghi trước mắt mà lại không để ý tới hồ nước sáng đáng ngờ ở chỗ này, không, phải là cả vùng này đều sáng đầy đáng ngờ, không giống ban ngày bình thường, cường quang chói mắt làm y không thoải mái. Y có thân thể thần tiên mà còn thấy khó chịu, huống gì là người phàm.
“Dưới nước là gì?” Trần Hoa thượng tiên thắc mắc hỏi.
Ký Linh thấy đối phương không giống người không biết phải trái nên thái độ dịu xuống, nghe hỏi vậy thì vui vẻ đáp: “Chúng tôi cũng muốn biết.”
Đàm Vân Sơn im lặng nãy giờ bỗng mở miệng: “Tôi có thể vẽ lại nó.”
Ký Linh kinh ngạc quay đầu lại: “Huynh thấy rõ hình dáng của nó?”
Ban nãy nó chỉ lao ra có một thoáng mà mình còn có cường quang, nhìn kiểu gì cũng chỉ biết là một vật sáng, không nhận được hình thù.
Đàm Vân Sơn nói: “Không dám nói thấy rõ nhưng có thấy đại khái, có điều vẫn không nhận ra là vật gì.”
Ký Linh hiểu ra, lập tức nhìn Trần Hoa thượng tiên: “Mau vẽ ra cho thượng tiên xem.”
Trần Hoa thượng tiên không biết sao bỗng dưng mình lại thêm một nhiệm vụ, đang định mở miệng thì một nam một nữ kia nói chuyện xong lại nhất tề nhìn y làm y chẳng hiểu ra sao: “Không phải nói là vẽ à, nhìn tôi làm gì?”
Nam thanh niên nhã nhặn xòe tay đáp: “Không có giấy bút.”
Trần Hoa thượng tiên nghe xong vẫn không hiểu: “Không có thì nghĩ cách khác đi chứ.”
Cô nương mặt mũi thanh tú nhìn y tỏ ý chê bai: “Không phải huynh đài là thần tiên sao, đến bút mực cũng không biến ra được à?”
Trần Hoa thượng tiên cuối cùng đã hiểu ra, quả thực không còn lời nào để nói, lập tức giải thích cho mấy vị người phàm nói chuyện đầy đương nhiên này nghe: “Trên đời này chẳng hề có chuyện có thể bỗng dưng biến ra thứ gì, mặc dù mọi người thấy giống như là biến ra nhưng đấy chẳng qua là lấy một món đồ ở nơi khác tới. Phương pháp di chuyển đồ vật vượt không gian này chỉ có thể thực hiện khi đã biết rõ vị trí cụ thể của món đồ. Đến giấy bút của nhân gian ở đâu tôi còn chẳng biết, làm sao có thể di chuyển đồ vật vượt không gian? Với lại cho dù có làm thì đấy cũng là đồ của người khác, không hỏi đã tự ý lấy là trộm cắp.”
Đàm Vân Sơn: “Thật phức tạp.”
Phùng Bất Cơ: “Thật phiền phức.”
Ký Linh: “Rốt cuộc là thần tiên thực sự không làm được hay đơn giản là huynh đài không làm được?”
Trần Hoa thượng tiên: “…”
Kẻ sĩ có thể bị giết chứ không thể chịu nhục. Trần Hoa thần tiên lập tức phẩy tay, chớp mắt trong lòng bàn tay liền xuất hiện một miếng vàng lá.
Ký Linh nhíu mày: “Trộm bút mực thì không được nhưng trộm vàng thì lại được?”
“Đây là của chính tôi!” Trần Hoa thượng tiên đến là khổ tâm, “Tôi trông coi Trần Thủy, thường hay phải xuống phàm xem xét tình hình tất nhiên phải mang theo mình chút tiền của nhân gian. Mọi người không cần thắc mắc vì sao Trần Thủy là sông tiên mà tôi lại phải xuống phàm điều tra, bởi vì Trần Thủy trên trời có thông với một vài con sông, hồ có nước chảy vào Đông Hải…”
Đang nói dở, Trần Hoa thượng tiên đột nhiên không nói nữa sau đó mới nói bổ sung: “Không được, không được, tôi không thể nói thêm nữa. Tiết lộ chuyện của Cửu Thiên Tiên Giới cho người phàm biết tuy không phải lỗi lớn nhưng dù sao cũng là trái luật, tôi còn là thượng tiên, càng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm.”
Ba người lẳng lặng nhìn Trần Hoa thượng tiên không nói câu nào, tâm trạng khá là phức tạp.
Trước, là vì bọn họ không cần Trần Hoa thượng tiên giải thích chuyện này, đã có một vị thượng tiên khác giải thích trước rồi; tiếp, là nếu như tiết lộ với người phàm là trái luật, thế thì lần trước bọn họ, một người giáp mặt ép hỏi, hai người trốn đằng sau nghe trộm, thực sự là… thấy có lỗi với Lễ Phàm thượng tiên.
Không có bút mực, Đàm Vân Sơn đành phải nhặt cành cây làm bút, coi đất là giấy.
Ký Linh và Phùng Bất Cơ đã từng thấy Đàm Vân Sơn vẽ Tiên duyên đồ biết chàng giỏi chuyện này, song hiện tại thấy chàng, dưới điều kiện đơn sơ thế này, vẫn có thể vạch vài nét là ra y đúc như tranh, lòng thầm tán thưởng.
Chỉ một chốc sau, Đàm Vân Sơn dừng tay, trên đất đã có hình một món đồ tinh xảo, thậm chí có thể nhận ra mấy thứ ở rìa là vài bông hoa sen.
Nhưng chỉ vậy mà thôi.
Đàm Vân Sơn nhìn thấy đường nét chung chung, cũng chỉ vẽ đường nét chung chung nhưng chỉ cần đường nét chung chung như vậy đã làm người ta nhận ra nó là một vật đẹp đẽ được chế tác cầu kỳ cao chừng một thước, còn rốt cuộc nó là thứ gì thì thực sự không thể xác định được. Hễ là vật trang trí thì dẫu là tượng đá, tượng sứ, hay thậm chí chỉ là một cái chặn giấy cũng đều được điêu khắc với vẻ ngoài tuyệt đẹp.
Có điều có thể khẳng định một điều nho nhỏ là nó không phải yêu thú mà là yêu vật.
Song lời này ba người đều chỉ giữ trong lòng, không nói với Trần Hoa thượng tiên, một phần vì không thể xác thực được thân phận của đối phương, một phần vì chuyện bắt yêu thành tiên của họ không cần phải nói cho một vị thần tiên xa lạ biết.
“Thượng tiên có nhận ra được nó là gì chăng?” Đàm Vân Sơn hỏi đầy chân thành với thái độ khiêm tốn.
Trần Hoa thượng tiên nghe thấy vừa lòng bèn xung phong nhận việc: “Chỉ nhìn thế này thì thật không dễ nhận ra có điều nếu yêu vật đã ở trong Trần Thủy thì tức là đã ở trong địa giới của tôi. Là yêu hay quái, tìm được là biết.”
Ký Linh khá bất ngờ: “Thượng tiên muốn xuống dưới hồ nước này?”
Trần Hoa thượng tiên vừa gật đầu vừa giãn gân giãn cốt, sốt sắng muốn xuống nước tìm thử, rõ ràng là vẫn còn tính tình thiếu niên nói phát làm ngay.
Phùng Bất Cơ không còn lời nào để nói, vừa nhìn đối phương vừa lẩm bẩm: “Đã có thể xuống nước tra xét mà còn phiền Đàm Nhị vẽ vời làm gì tốn thời gian.”
Đàm Vân Sơn phân tích: “Y cần thu thập thêm manh mối để đoán định yêu vật dưới hồ có khó đối phó không. Hơn nữa, chúng ta nói dưới hồ có yêu chỉ là nói suông, y cũng cần phải cân nhắc.”
Trong lúc họ nói chuyện, Trần Hoa thượng tiên bước tới bên hồ, chưa vội xuống nước ngay mà đứng ở mép nước cúi đầu nhìn thử, không biết là để cổ vũ tinh thần chiến đấu của bản thân hay là để cảm nhận yêu khí xác định phương hướng.
Ba người im lặng nhìn bóng lưng Trần Hoa thượng tiên không nói tiếng nào, sợ nói sẽ làm ảnh hưởng tới thượng tiên.
Cuối cùng, Trần Hoa thượng tiên cũng có động tĩnh, song không phải là xuống nước mà là lùi ngược về.
Ba người không hiểu tại sao bỗng dưng Trần Hoa thượng tiên lại lùi lại, quay lại chỗ họ, chưa kịp hỏi, đối phương đã nói trước: “Yêu vật này không tầm thường, tôi phải về Cửu Thiên Tiên Giới lấy pháp khí thật tốt.”
Ký Linh vừa mới cảm thấy vị thượng tiên này tính tình ngay thẳng, hào sảng, nói bắt yêu là liền bắt yêu ngay thì đã ngã ngửa: “Tôi mới giao chiến với nó bằng chuông Tịnh Yêu, quả là khó đối phó nhưng dù gì tôi cũng chỉ là người phàm, chẳng lẽ thượng tiên đối phó với nó cũng vẫn thấy khó sao?”
Trần Hoa thượng tiên nghiêm mặt đáp: “Trần Thủy thông với Cửu Thiên Tiên Giới, yêu vật tuy nhỏ nhưng nếu xử lý không khéo sẽ kinh động tới Cửu Thiên. Mong các vị yên tâm chớ nóng, đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, chờ một lát, tôi đi rồi về.”
Nói xong, như thể muốn xác nhận ba người đồng ý nghe lời, Trần Hoa thượng tiên đứng yên lẳng lặng nhìn họ một hồi rồi mới vung tay áo, nhảy lên thanh kiếm to bay lơ lửng đứng khoanh tay, ung dung cưỡi kiếm về trời.
Phùng Bất Cơ cau hàng lông mày rậm, cứ thấy kỳ quặc kiểu gì: “Dựa vào đâu mà hắn bắt chúng ta không được động tới thì chúng ta liền không động tới chứ.”
“Người ta không bảo chúng ta vĩnh viễn không được động tới, chỉ là chờ một chút thôi, vậy chúng ta cứ chờ một chút, tiện cho người ta mà cũng giảm bớt phiền phức cho mình.” Đàm Vân Sơn nghĩ rất thoáng.
Nhưng Phùng Bất Cơ không ủng hộ: “Hắn có phải Trần Hoa thượng tiên hay không còn chưa biết.”
Lời này tựa như một chậu nước lạnh dội lên đầu Đàm Vân Sơn đồng thời cảnh tỉnh cả Ký Linh và chính bản thân Phùng Bất Cơ.
Hai người lập tức nhìn sang Đàm Vân Sơn, Đàm Vân Sơn hiểu ý, không đợi đồng đội phải hỏi đã thành thật đáp: “Không giống vị Trần Hoa thượng tiên tôi thấy trong mơ.”
Thế là lại quay lại vấn đề cũ, Phùng Bất Cơ quả thực muốn phát điên: “Cái đệ mơ thấy là thật hay giả chứ.”
Nếu giấc mơ dạo chơi ở Cửu Thiên Môn là thật thì Trần Hoa thượng tiên trong mơ là thật, tên vừa rồi là đồ lừa đảo; nhưng nếu giấc mơ của Đàm Vân Sơn chỉ sinh ra do chuyện Lễ Phàm thượng tiên kể thì sao?
Ký Linh buồn bực: “Kể ban nãy bẫy hắn khai ra một chút thì tốt, ít ra có thể thăm dò thử xem hắn có biết Vong Uyên không.”
Phùng Bất Cơ muốn gõ cho nàng tỉnh ra: “Nếu toàn bộ giấc mơ đó chỉ là tưởng tượng của Đàm Nhị thì Vong Uyên đó cũng chỉ là tưởng tượng, Trần Hoa thượng tiên thật cũng không thể biết được.”
Ký Linh hết cách.
Đàm Vân Sơn lại bỗng nghiêm túc hỏi Phùng Bất Cơ: “Theo như huynh biết thì ngoài thần tiên ra có còn người hay yêu nào có thể cưỡi kiếm không?”
“Thế thì không.” Phùng Bất Cơ dẫu gì cũng đã lang thang ở trần thế hơn trăm năm, sự khác nhau giữa người, yêu và tiên biết rất chắc chắn, “Đạp mây, cưỡi kiếm các kiểu đều chỉ có thể là tiên, người thì miễn bàn, cùng lắm là học khinh công, yêu thì phải hóa thành nguyên hình, tinh phách để bay.”
Đàm Vân Sơn trở nên chắc chắn: “Thế ít nhất thì hắn là tiên.”
Thực ra không phải Phùng Bất Cơ không tin thân phận của người nọ, chẳng qua thấy đối phương làm việc nhìn trước ngó sau đến là quá đáng: “Cho dù là tiên thì cũng quá thiếu quyết đoán, còn phải lấy pháp khí cái gì nữa chứ. Ban nãy chúng ta đã đánh nhau với yêu vật, đã đánh rắn động cỏ rồi, chờ hắn đi lấy pháp khí quay lại thì yêu vật dưới nước đã chuồn mất rồi!” Càng nói càng không thể chờ nổi, Phùng Bất Cơ bèn quay sang kéo đồng minh, “Ký Linh muội thấy thế nào? Chẳng lẽ muội cũng bằng lòng mạo hiểm để yêu vật chạy mất, cứ thế chờ ở chỗ này à?”
Đàm Vân Sơn chỉ sợ Phùng Bất Cơ hỏi Ký Linh vì trong lòng biết Ký Linh cũng tính căm thù cái ác, có thể động thủ thì tuyệt không nói nhiều. Chàng ôm đầu tuyệt vọng.
Không ngờ Ký Linh lại nói: “Chờ một chút đi, chúng ta đều cảm thấy vị tiên đó không có ý xấu nên mới nói chuyện tử tế với y, nếu y đã nói là có cách thì chúng ta cứ tạm thời tin thử xem. Dù sao chúng ta cũng mới được lĩnh giáo bản lãnh của yêu vật kia rồi, cho dù giờ chúng ta có động thủ cũng chưa chắc đã bắt được.”
Hai đấu một, Phùng Bất Cơ ấm ức dừng cuộc chiến.
Đàm Vân Sơn thấy Ký Linh bình tĩnh như vậy thì lấy làm kinh ngạc. Chàng phát hiện ra hóa ra Ký Linh không phải người xốc nổi như chàng tưởng. Dù cho bắt yêu và làm việc nghĩa không chút do dự nhưng khi gặp chuyện thì vẫn biết suy nghĩ và phân tích chứ không mù quáng đâm đầu vào.
Chỉ đáng tiếc là, Đàm Vân Sơn thầm thở dài, chung quy vẫn là một cô nương đơn thuần. Ở một mức độ nào đó mà nói thì nàng chẳng qua chỉ nhiều quyết tuyệt không phải trắng thì là đen hơn Phùng Bất Cơ một chút và cũng hơn huynh ấy mấy phần kiềm chế, biết suy nghĩ trước khi hành động, thực ra về bản chất thì vẫn là cùng một kiểu người: lòng dạ đơn thuần, tính tình thẳng thắn, nghĩ gì lộ hết ra mặt, muốn làm gì cũng nhìn là biết ngay.
Vị Trần Hoa thượng tiên mới rồi quả thực không giống người xấu, ít nhất về mặt trực giác, Đàm Vân Sơn nhất trí với ý kiến của hai đồng đội.
Nhưng không phải người xấu cũng chưa chắc đã lương thiện, đơn thuần, ít nhất là về thứ ở dưới nước, người này ắt có điều giấu diếm, bằng không đã chẳng đứng ở mép nước chuẩn bị ra tay rồi còn đột ngột đổi ý đòi về trời lấy vũ khí.
Song vì Đàm Vân Sơn không thấy đối phương có ý xấu cho nên tạm thời không nói trắng ra, tính chờ xem vị Trần Hoa thượng tiên kia tính làm gì.
Một “yêu vật” có thể khiến một vị tiên phải rụt rè như vậy, e không phải thứ ba người phàm bọn họ có thể đối phó được. Đây cũng là nguyên nhân Đàm Vân Sơn ngăn cản không cho Phùng Bất Cơ hành động thiếu suy nghĩ.
Nghĩ hết những chuyện này xong, Đàm Vân Sơn thầm thở dài trong lòng. Thở dài vì có hai đồng đội lòng dạ đơn thuần nhưng sức chiến đấu mạnh, không cần chàng động thủ, chỉ cần chịu trách nhiệm lo nghĩ là được. Nếu cứ tiếp tục thế này, tới lúc thành tiên chắc chắn chàng vẫn chân tay lành lặn nhưng mái tóc đen này nói không chừng đã bạc trắng.
“Ký Linh muội thấy hình thù thứ này rốt cuộc giống thứ gì?”
“Tượng đất nung?”
“Chắc là đồ đồng.”
“Chỉ vẽ chung chung vậy sao huynh nhận ra nó là đồ đồng?”
“Thế cũng không thể cứ vẽ dưới đất thì nhất định phải là tượng đất nung chứ!”
“Ơ, cũng đúng.”
“Hề hề…”
Đàm Vân Sơn buồn cười nhìn hai chiếc đầu cách chàng không xa đang chúi vào nhau nghiên cứu bức họa dưới đất.
Ngốc nghếch thế mà hóa hay, ít ra thì ở chung với nhau thoải mái, không cần phải đề phòng chút nào, cũng không cần lo đối phương nghĩ nhiều nên phải đắn đo từng câu từng chữ, nghĩ gì nói đó, đôi bên đều sống đúng với con người mình, thoải mái, tự tại.
Ký Linh liếc nhìn rồi thì thầm hỏi Phùng Bất Cơ: “Huynh nghĩ huynh ấy vừa nhìn chúng ta vừa cười cái gì vậy?”
Phùng Bất Cơ nghiêm túc suy nghĩ: “Hẳn là cảm thấy có hai đồng đội đáng tin cậy như chúng ta, trong lòng vừa vững dạ vừa vui vẻ đấy.”
Ký Linh vô cùng tán thành đáp án này: “Chắc chắn là vậy rồi.”