Nhưng với con người trên mặt đất thì yêu ở phàm thế còn tiên ở chốn huyền ảo, mịt mờ, gặp yêu thì nhiều, thành tiên lại ít, người người đều bái tiên nhưng rất ít ai có thể nói được tiên giới, tiên nhân rốt cuộc là như thế nào, cho nên tiên giới ghi chép trong sách có muôn vàn hình thái, thần tiên con người bái lạy cũng có muôn vạn thứ tên.
Ký Linh thực sự không mấy quan tâm chuyện này.
Bàn về tiên, chẳng phải là tin hay không, càng không phải tôn kính hay bất kính bởi vì nó thực sự quá xa xôi với nàng. Nàng không mong trường sinh bất lão cũng không xin được thần tiên phù hộ, chỉ tu đạo của nàng, bắt yêu của nàng, một ngày đủ ba bữa là được, thiên hạ thái bình nữa thì còn gì hơn.
Vậy mà lúc này đây qua lời Phùng Bất Cơ mới biết hóa ra thực sự có tiên giới lại còn giống như rất nhiều sách đã nói, có đế vương, có thiên binh thiên tướng. Điều này gợi lên hứng thú trong nàng, cho dù không mưu cầu thành tiên nhưng coi đó như là nghe kể truyện cũng rất thú vị.
Hiển nhiên Đàm Vân Sơn cũng thấy như vậy bởi vì sau khi thay Ký Linh tuyên bố mục tiêu đeo đuổi trọn đời, ánh mắt chàng nhìn Phùng Bất Cơ cũng đong đầy chờ mong.
Phùng Bất Cơ không ngờ mình để yêu xổng mất xong lại thu được hai “hậu sinh vãn bối” trên bước đường tu hành, đây đúng là chuyện làm con người ta thấy… đôi chút phấn khởi.
“E hèm,” ý thức cao độ về sứ mệnh của bản thân, Phùng Bất Cơ hắng giọng, điềm đạm kể, “Cửu Thiên Tiên Giới đúng như Ký Linh cô nương nghĩ, chính là nơi thần tiên ở, Thiên Đế thì là hoàng đế ở tiên giới, đứng đầu thần tiên, quản lý toàn bộ Cửu Thiên. Tuy nhiên, tiên giới ấy à, cô nương nói nó ở trên trời cũng được, nói nó ở biển cũng đúng, bởi vì Cửu Thiên Tiên Giới được tạo thành từ năm ngọn núi tiên là Đại Dư, Viên Kiệu, Phương Hồ, Doanh Châu, Bồng Lai bao quanh Cửu Thiên Bảo Điện, thần tiên ở trên núi tiên, ở trong Cửu Thiên Bảo Điện tất nhiên là Thiên Đế và Đế Hậu nhưng dù rằng năm ngọn núi tiên này xếp xung quanh nhưng khoảng cách tới Cửu Thiên Bảo Điện thì không giống nhau, vị trí cao thấp cũng khác biệt. Nghe nói… chậc, chuyện này chỉ là tin đồn, dù sao tôi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, kể cho mọi người nghe chút để biết. Nghe nói núi Đại Dư và Viên Kiệu nằm gần Cửu Thiên Bảo Điện nhất, là ngọn núi tiên lơ lửng ở tầng cao nhất, ngự cao trên những vì sao, sánh vai với Cửu Thiên Bảo Điện, ngụ ở đó cũng toàn là các thượng tiên có chức có tước, ba ngọn núi tiên còn lại thì ngự thấp hơn một chút, cách Cửu Thiên Bảo Điện cũng xa hơn, là nơi ở của các tiểu tiên, tán tiên, trong đó nơi thấp nhất, xa nhất là Doanh Châu, không ngự trên trời mà lơ lửng ở nơi tận cùng Đông Hải cho nên rất nhiều người cầu tiên không lên được tới trời bèn ra khơi, theo truyền thuyết thì thực sự thành công, tất nhiên là là thật hay giả thì chẳng ai được biết.”
Nói một mạch rõ dài, Phùng Bất Cơ dừng lại uống liền tù tì ba chén trà.
Nghe một mạch rõ nhiều, Ký Linh và Đàm Vân Sơn im lặng một lúc lâu để từ từ tiêu hóa.
Cuối cùng, Đàm Vân Sơn là người đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh trước.
Ký Linh không muốn thừa nhận là Đàm Vân Sơn đầu óc nhanh nhạy hơn mình nhưng quả thực bản thân còn đang cố gắng hiểu mối quan hệ và khoảng cách giữa mấy ngọn núi tiên, người ta đã phát hiện ra điều chính yếu cần hỏi…
“Phùng huynh, đoạn sau là tin đồn, chẳng lẽ đoạn trước tả năm ngọn núi tiên quây quanh Cửu Thiên Bảo Điện huynh đã tận mắt thấy rồi?”
Phùng Bất Cơ đang uống dở chén trà thứ tư, bất cẩn bị sặc.
Đàm Vân Sơn vội vỗ lưng cho huynh ta, ân cần khoan dung: “Không sao không sao, tôi không hỏi, huynh đừng vội.”
Ký Linh trợn tròn mắt, nàng còn tán thưởng Đàm Vân Sơn nhanh nhạy cơ đấy, hóa ra người ta thực sự chỉ hỏi bừa một câu!
Phùng Bất Cơ ho xong, không chừa thời gian cho Ký Linh nói, lập tức chớp thời cơ nói trước: “Nói tới Ứng Xà vì sao là một trong năm yêu thú thượng cổ nhưng lại dễ dàng bị cô nương đánh về nguyên hình, chuyện này phải bắt đầu kể từ lần vây diệt đó…”
Ký Linh: “…”
Đã có ai nói tới đó đâu!!!
“Lần vây diệt đó, mặc dù năm con yêu thú may mắn trốn thoát nhưng thực tế nguyên khí đã trọng thương không thể hồi phục lại yêu lực như xưa, chớ nói so với thời thượng cổ, cho dù là so với những yêu quái thế hệ sau hễ đã tu luyện tới một số tuổi nhất định thì vẫn có thể ngang cơ với năm con yêu thú này. Bọn chúng tự biết bản thân không còn uy phong như xưa nên từ lúc trốn thoát thì vẫn luôn ngủ đông, có con thì trốn dưới sông hộ thành kín đáo như Ứng Xà, có con trốn vào thâm sơn cùng cốc, tóm lại là phân tán khắp nơi, mai danh ẩn tích.”
“Cứ để chúng thoát vậy sao?” Nghe tới chuyện mới, Ký Linh liền quên luôn những thắc mắc cũ, chỉ còn thấy bất bình, “Đã dốc toàn lực vây diệt thì sao không diệt cho triệt để chứ?”
Phùng Bất Cơ nói: “Tuy vây diệt giành phần thắng nhưng chiến tranh nổ ra, phe tiên giới cũng tử thương vô số, đòi hỏi cấp bách phải được nghỉ ngơi, tái thiết, lại thêm đám yêu thú trốn thoát không gây ra vụ việc gì nghiêm trọng, dần dần, nhân gian yên ổn, tiên giới tất không cần phải hao công tốn sức để bắt cho kỳ được vài con yêu quái không làm nổi chuyện gì.”
Ký Linh càng nghe càng không bằng lòng: “Nhân gian yên ổn là thế nào? Không gây ra vụ việc gì nghiêm trọng là sao? Hòe Thành hiện giờ mà gọi là yên ổn? Nhiều người mất tích như vậy còn không nghiêm trọng? Đó là huynh không thấy tên gia đinh của Trần phủ chết thảm bực nào!”
Phùng Bất Cơ trầm ngâm chốc lát rồi hỏi: “Có phải là bên trong hóa thành máu chỉ còn chừa lại một bộ da không?”
Ký Linh kinh ngạc: “Huynh cũng thấy rồi à?”
Phùng Bất Cơ đáp: “Vụ ở Trần phủ tôi không thấy nhưng lúc tìm Ứng Xà ở sông hộ thành thì có vớt được hơn chục thi thể tình trạng giống nhau, vừa đụng vào liền bục ra, cuối cùng chỉ còn lại bộ da.”
“Đấy ắt hẳn chính là dân chúng Hòe Thành bị mất tích.” Mặc dù đã đoán trước được nhưng đến lúc chính tai nghe thấy, Ký Linh vẫn phải kinh sợ.
Phùng Bất Cơ thở dài: “Tôi từng đọc được trong một cuốn sách viết rằng cách yêu thú thượng cổ hút tinh khí con người hoàn toàn khác với những yêu quái đời sau, hễ ai bị bọn chúng hút tinh khí thì cốt nhục tiêu tan hết, hiện tại xem ra yêu lực của chúng tuy không được như trước nhưng cách thức tu luyện thì hoàn toàn không đổi khác gì.”
Ký Linh nhìn huynh ta đăm đăm như thể thông qua huynh ta nhìn những vị thần tiên bàng quan, thờ ơ trên trời: “Để mặc những yêu quái như vậy không lo, huynh có còn thấy là họ làm đúng nữa không?”
Phùng Bất Cơ không trả lời, phải mất một lúc, huynh ta mới nhếch miệng giễu cợt vừa mang sắc thái xem thường lại lẫn một chút bất đắc dĩ: “Nói thế này với cô nương nhé, chúng ta ở trên mặt đất, xem mọi chuyện xảy ra chung quanh là chuyện lớn nhưng người ta ở trên trời có khi lại xem toàn bộ thế gian chỉ là một bàn cờ. Yêu thú thượng cổ thì đã sao, dù gì cũng chỉ là bọn tiểu yêu chẳng làm nên cơ sự gì…” Nói rồi huynh ta đè ngón cái lên bụng ngón út ra dấu là rất nhỏ, “đến hạt bụi cũng chẳng bằng, lo lắng làm gì?”
Ký Linh nhìn ngón tay ra dấu rõ đáng ghét của Phùng Bất Cơ, hồi lâu sau mới nghiêm giọng đáp: “Bọn họ bỏ mặc thì để tôi lo.”
Phùng Bất Cơ sững sờ trong thoáng chốc, lần đầu tiên cẩn thận đánh giá Ký Linh, mở miệng nói chuyện cũng kính trọng hơn đôi phần: “Sư phụ cô nương là ai, tu theo đạo pháp gì, bắt yêu gì?”
Ký Linh nâng tay thi lễ, cũng chẳng mấy khi mới được một lần nói năng trịnh trọng: “Sư phụ Ký Linh là Linh Sơn Thanh Đạo Tử, tu Lục Trần Chân Pháp, bắt ác yêu tà ma.”
Phùng Bất Cơ tự nhận là hiểu nhiều biết rộng, vậy mà trong đoạn tự giới thiệu của cô nương này, ngoại trừ Linh Sơn huynh ta đã từng nghe còn lại thì đều không biết gì, đành cười lúng túng đáp lễ: “Phùng Bất Cơ, sư phụ là Thương Sơn Vân Tùng pháp sư, tu Ngũ Uẩn Đạo, bắt yêu gây nghiệt.”
Yêu cũng có phân làm có hành ác hay không hành ác, có người tu hành mặc kệ, gặp yêu là giết, lại có kẻ căn cứ vào có làm chuyện ác hay không để ra tay, quý thay hai người đều là kiểu sau.
Hỏi Ký Linh xong, Phùng Bất Cơ chuyển sang Đàm Vân Sơn với vẻ mặt tò mò và mong đợi.
Đàm Vân Sơn để đũa xuống, trịnh trọng ôm quyền: “Đàm Vân Sơn, chỉ là hạng phàm nhân, học theo sách thánh hiền, tu tập đạo lễ nghi, không bắt yêu.”
Phùng Bất Cơ ngớ ra, mắt dáo dác hết nhìn Đàm Vân Sơn lại nhìn Ký Linh, lúc huynh ta ra khỏi nước đã thấy hai vị này một kẻ làm mồi một kẻ làm phép hợp sức bắt yêu nên tất nhiên cho rằng Đàm Vân Sơn cũng là người trong nghề…
Đàm Vân Sơn biết Phùng Bất Cơ hiểu lầm bèn tận tình giải thích: “Cô nương là thầy pháp, tôi là nhị thiếu gia nhà này.”
Phùng Bất Cơ đau đầu: “Thế những người khác trong nhà đâu?”
Đàm Vân Sơn mỉm cười: “Chạy rồi.”
Được dăm bát cháo loãng vào bụng, Đàm Vân Sơn cảm thấy như sống lại, trong lúc chàng ăn cơm, hai vị cùng nghề kia đã thảo luận hòm hòm…
Phùng Bất Cơ: “Cô nương chắc chắn đã đánh nó hiện nguyên hình rồi chứ?”
Ký Linh: “Một con rắn xanh xám dài chừng hai thước, chỗ mình bảy tấc có một cặp cánh.”
Phùng Bất Cơ: “Vậy thì đúng rồi. Nói thử xem cô nương dùng pháp khí gì đánh nó mà lợi hại vậy?”
Ký Linh: “Chuông Tịnh Yêu.”
Phùng Bất Cơ: “Chính là thứ nhỏ bé này?”
Ký Linh: “Ta làm phép cho huynh xem thử nhé?”
Phùng Bất Cơ: “Không cần không cần, thế gian rộng lớn ắt có bậc kỳ tài lẫn khí cụ tài tình, tôi tin cô nương.”
Ký Linh: “Tiếc rằng nó đã trốn vào nước, muốn bắt lại khó lắm.”
Phùng Bất Cơ: “Cô nương có thể nghĩ theo hướng khác là nó đã bị trọng thương hiện nguyên hình, trừ phi uống tiên đan, bằng không trong vòng trăm năm ắt không thể hành ác, không bắt được thì không bắt được, Hòe Thành thái bình là được.”
Ký Linh: “Hòe Thành thật sự sẽ thái bình sao?”
Phùng Bất Cơ: “Vậy phải xem xem sáng mai nước có rút không.”
Đàm Vân Sơn không dám quấy rầy nhị vị, lại góc kiếm một chiếc ghế dựa thiu thiu ngủ gật.
Dựa vào ghế ngủ gà ngủ gật không biết được bao lâu, Đàm Vân Sơn bỗng cảm thấy là lạ, dường như có cơn gió quái gở thổi tới từ bốn phương tám hướng làm chàng không được ngon giấc. Cuối cùng, đặng chẳng đừng, chàng đành phải gắng hé mắt ra thì thấy trước mặt có một bóng đen thù lù.
Tới khi từ từ nhận ra đó là một mặt người dán sát gần kề, Đàm Vân Sơn giật mình tỉnh hẳn.
“Đàm lão đệ thật chớ nên nói bản thân chỉ là hạng phàm nhân,” Phùng Bất Cơ cẩn thận quan sát mặt Đàm Vân Sơn, tặc lưỡi lấy làm lạ, “Vừa mới ở ngoài vườn suýt bị yêu quái ăn tươi nuốt sống, bẵng đi cái là có thể ngủ ngay được, hạng phàm nhân đâu có khí phách ung dung, hờ hững được như lão đệ.”
Ký Linh ngồi ở đằng kia xem suốt nãy giờ còn tưởng là Phùng Bất Cơ phát hiện được điều gì cơ, nàng bật cười: “Không phải huynh ấy ung dung, là vô tâm vô tư đấy thôi.”
Tuy chỉ ở chung dăm bữa nhưng Ký Linh đã đôi phần hiểu Đàm Vân Sơn. Người này lúc sợ thì sợ thật nhưng sợ qua rồi thì cũng quên đến là nhanh, ví như thái độ của Đàm viên ngoại với chàng, buồn rầu bất đắc dĩ là chắc rồi nhưng chỉ một thoáng sau là chàng đã tự cởi bỏ gút mắc, quả thực là còn giỏi buông bỏ hơn cả người nơi cửa Phật.
Đàm Vân Sơn cười nhã nhặn, thoải mái nhận lời đánh giá của Ký Linh, lại còn nêu đạo lý: “Nghĩ thoáng một chút chẳng có gì là không tốt, đời đã chẳng dễ dàng, sao phải tự làm khó mình.”
“…” Một công tử nhà giàu như huynh thì chẳng dễ dàng ở đâu!
“Chưa từng gặp mẹ, cha không thương yêu, đại ca xem thường, đến gia sản cũng chẳng sợ tôi tranh giành…” Từng chuyện từng chuyện, Đàm Vân Sơn ấy thế mà liệt kê ra như thật.
Ký Linh quyết định về sau phải vui giận không thể hiện ra mặt, chứ không chẳng cần mở miệng, chỉ mỗi biểu cảm thôi đã để người ta đoán ra suy nghĩ đến bảy, tám phần quả là thiệt thòi!
Ấn tượng về Đàm nhị thiếu gia của Phùng Bất Cơ vẫn còn đang dừng lại ở “xả thân làm mồi” và “ngồi ăn cháo đầy tội nghiệp”, trong lòng vốn đã sinh ra sự khâm phục trước tinh thần dám xả thân đem máu thịt thân thể đối mặt với yêu quái của vị công tử nhà giàu, giờ đây lại thấy chàng thảm như vậy, quả thực không nỡ nghe hết, thẳng thừng lớn tiếng đổi đề tài: “Đàm lão đệ tuy không phải người tu hành nhưng chuyến đọ sức với Ứng Xà lần này coi như là một cái duyên, chưa biết chừng sau này còn gặp yêu này yêu nọ, cũng phải biết chút cách phòng bị. Lão đệ đã gọi ta một tiếng huynh thì vi huynh cũng không thể nhận không. Nào, để huynh nói rõ hơn cho lão đệ…”
Nói còn chưa dứt lời, Đàm Vân Sơn đã bị một tay của Phùng Bất Cơ giữ rịt lấy bả vai.
Chuyến này nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe cho hết.
Đàm Vân Sơn thấy lòng hỗn độn, thực tâm chàng biết Phùng Bất Cơ có ý tốt nhưng cái câu “chưa biết chừng sau này còn gặp yêu này yêu nọ” thật sự làm cho người ta không vui nổi…
Đêm cơ bản đã hết, thêm một lúc nữa là trời sẽ sáng nhưng ba người trong phòng, ngoại trừ Đàm Vân Sơn thỉnh thoảng ngáp vặt một cái thì hai người còn lại không thấy chút uể oải nào. Phùng Bất Cơ tỉnh táo chẳng qua là vì cuối cùng cũng tìm được một “người nghe” hợp ý, Ký Linh tỉnh táo là vì trong lòng canh cánh Ứng Xà đào tẩu.
Thế nhưng nó đã trốn rồi, với nguyên hình nhỏ như vậy, thích trốn ở rừng hoang hay sông ngòi cũng đều đơn giản, dù nàng ngồi đây lo lắng bạc tóc thì vẫn bó tay hết cách.
“Thật vậy sao, lợi hại thật.” Tiếng Đàm Vân Sơn thở nhẹ bên tai, giọng không nhấn mạnh nhưng rất chân thành.
“Quá khen quá khen, dù sao huynh cũng đã tu hành nhiều năm, ít ra cũng phải có chút tài mọn ấy chứ ha ha ha…” Nói lời khiêm nhường qua loa đến vậy đúng là Phùng Bất Cơ, trong tiếng cười sang sảng hiển hiện niềm tự hào và đắc ý, “Huynh lại kể tiếp cho đệ nghe chuyện năm nọ gặp một con yêu quái, nó chính là con yêu quái giảo hoạt nhất huynh từng gặp, năng lực không mạnh nhưng rất mưu mẹo! Không phải lừa đệ chứ cho dù Cửu Thiên Tiên Giới có phái người xuống dễ là cũng dính bài của nó, nhưng huynh là ai chứ, huynh ăn muối còn nhiều hơn nó uống sương sớm…”
“Truyền thụ phương pháp phòng bị” tự dưng lại biến thành “hồi tưởng huy hoàng quá vãng”, Ký Linh không biết tại sao lại vậy nhưng từ lúc nàng để ý tới thì hai người đã trò chuyện rất vui vẻ với nhau. Phùng Bất Cơ chủ kể, Đàm Vân Sơn chủ khen nhưng người kể thì hứng trí, kẻ khen lại đáp đúng chỗ, ấy cho nên người kể càng kể càng vui vẻ, kẻ khen càng khen càng thành thạo.
Lúc này Phùng Bất Cơ đang hoa tay múa chân hăng hái mô tả yêu quái kia mưu ma chước quỷ thế nào, khác hẳn bộ dạng khốn khổ lúc mới chui ra từ hồ nước, mặc dù vẫn mặc cùng bộ đồ đó nhưng lúc này đây, mặt huynh ta hồng hào, hào khí “đến một con giết một con, đến hai con giết cả đôi”, cho dù có yêu ở gần đây lúc này cũng phải trốn đi.
Đàm Vân Sơn thì là một phong thái khác, hoàn toàn không giống.
Nếu Phùng Bất Cơ là anh hùng ngùn ngụt lửa thì Đàm Vân Sơn hiện tại chính là quân tử lặng như nước, bất kể Phùng Bất Cơ thao thao bất tuyệt miệng lưỡi liến thoắng thế nào, chàng chỉ ngồi nghe rồi cười, thỉnh thoảng lựa đúng thời cơ đề một câu “lợi hại”, “bội phục”, “Phùng huynh thật là bậc kỳ tài”, không cần nói nhiều, chỉ vài chữ thôi nhưng thế là đủ để Phùng Bất Cơ như đắm mình trong gió xuân.
“Hai ta kết nghĩa huynh đệ đi!” Không biết là rung động trước câu nào của Đàm Vân Sơn mà Phùng Bất Cơ bỗng nhiên làm một câu như vậy.
Không chỉ mỗi Ký Linh giật mình, Đàm Vân Sơn cũng đôi phần ngạc nhiên.
Phùng Bất Cơ quan sát vẻ mặt của hai người, than thở tựa như lời giải thích: “Ôi, đồng đạo dễ kiếm, tri kỷ khó cầu!”
Ký Linh vỗ trán, sao đã thành tri kỷ rồi?!
Không nhịn nổi nữa, nàng phải lườm Đàm Vân Sơn một cái khiển trách chàng ta lừa gạt tình cảm của người khác rồi quay sang nói thẳng với Phùng Bất Cơ: “Huynh đài đừng tưởng thật, huynh ấy chỉ đáp lấy lệ với huynh thôi, nghe vào tai trái ra tai phải, căn bản chẳng hề để tâm đâu.”
Vốn tưởng đã nói tới thế rồi, Phùng Bất Cơ hoặc sẽ tranh luận với nàng hoặc sẽ hỏi Đàm Vân Sơn để chứng thực, nào ngờ cả hai tình huống ấy đều không xảy ra, Phùng đại sư gật đầu ngay: “Tôi biết.”
Ký Linh ngớ người nghẹn lời.
Phùng Bất Cơ nói tiếp: “Lâu lắm rồi tôi mới được nói chuyện nhiều mà thoải mái với người khác như vậy. Cô nương nói lão đệ lấy lệ nhưng có những người đến lấy lệ cũng chẳng buồn lấy lệ nữa, lão đệ ngồi đây nghe tôi nói liền mấy canh giờ vẫn luôn cười đàng hoàng, với tôi ấy cũng là chân tình hiếm có.”
Đàm Vân Sơn không đáp lời, chỉ mỉm cười xua nhẹ tay ra dáng người khiêm tốn.
Ký Linh tự rước lấy mất mặt lại thấy Đàm nhị thiếu gia làm như thế, quả thực muốn sút cho một phát.
Phùng Bất Cơ rõ buồn cười màn “liếc mắt đưa tình” của hai người, đồng thời cũng nảy sinh chút bùi ngùi, bảo Ký Linh một câu từ tận đáy lòng: “Cô nương đúng là trẻ tuổi, làm gì cũng quá tích cực, nghiêm túc.”
Ký Linh thấy lời này thật vô lý: “Không tích cực chẳng lẽ phải sống ngù ngờ cho qua ngày sao? Với lại lúc gặp phải yêu quái lợi hại, không nghiêm túc chẳng lẽ lại đánh được thì đánh, đánh không được thì chạy hay sao?”
Phùng Bất Cơ gần như gật đầu không chút chần chừ: “Tất nhiên. Người giỏi có người giỏi hơn, yêu mạnh có yêu mạnh hơn, chúng ta đâu thể giết sạch từng con, giữ lấy mạng mới có thể bắt thêm được nhiều yêu.”
Đàm Vân Sơn cũng chêm vào: “Người sống trên đời chớ nên tự làm khó mình…”
Đàm Vân Sơn lẳng lặng nhìn nàng một lát bổ sung nốt nửa câu sau: “Cũng chớ nên làm khó người khác.”
Căn phòng tĩnh lặng, không ai nói chuyện nữa, chỉ còn mâm trái cây không biết được ai bày trên bàn từ lúc nào là tỏa ra chút hương thơm dìu dịu trong lành.
Phùng Bất Cơ không chịu nổi bầu không khí nặng nề như vậy, đánh mắt nhìn Đàm lão đệ cầu cứu.
Đàm Vân Sơn ung dung ra dấu lại bằng mắt với Phùng huynh “Yên tâm, nàng là một cô nương tốt vô cùng tao nhã an tĩnh”.
Phùng Bất Cơ nhớ cảnh Ký Linh mạnh mẽ đứng trên sợi dây thừng ở hồ nước, có cảm giác rằng có lẽ Đàm lão đệ… quá tự tin.
Ký Linh cúi đầu nhìn xuống trầm ngâm suy ngẫm nửa câu sau của Đàm Vân Sơn, nàng suy nghĩ quá nghiêm túc cho nên không hề nhận ra sự thay đổi của bầu không khí trong phòng.
Tuy có tao nhã an tĩnh không thì còn phải bàn thêm nhưng có một điều Đàm Vân Sơn phán đoán thực chuẩn, ấy chính là Ký Linh không giận.
Vốn cũng không có lý do để giận.
Thậm chí sau khi Ký Linh ngẫm nghĩ xong còn thấy Đàm Vân Sơn nói không phải không có lý.
Cũng giống như cùng một thứ gạo nuôi lớn thành muôn kiểu người, có người tính nôn nóng, có người tính chậm chạp, có người dũng cảm, có người nhát gan, có người thích đi ngược dòng, có người thích thuận theo tự nhiên, nàng không thể lấy điều mình làm để áp đặt bắt người khác cũng làm, giống như từng bắt Đàm Vân Sơn phải chịu đói bao nhiêu ngày, giờ nghĩ lại, nếu không phải vì bảo vệ Đàm gia, e là chàng ta đã chẳng chịu nhận lời.
Nghĩ đã nghĩ thông nhưng khó tránh khỏi thấy hụt hẫng.
Chần chừ một hồi, cuối cùng Ký Linh vẫn quyết định hỏi thẳng ra: “Nếu Ứng Xà không tới Đàm gia nữa mà tới một chỗ khác thì huynh có giúp bắt nữa không?”
Đàm Vân Sơn trở nên nghiêm túc, chầm chậm lắc đầu: “Không. Ứng Xà vào nhà, tình cảnh bức bách tôi mới phải lấy trứng chọi đá, nếu như nó đi chỗ khác thì căn bản chẳng liên quan gì tới tôi, chẳng lẽ tôi lại chủ động đi kiếm đá để lao vào hay sao.”
Ký Linh gật đầu, rất thực tế.
Cảm giác tự mình nghĩ thông với nghe đối phương nói thẳng thật khác biệt, là vế trước thì thấy hơi bực mình một chút, là vế sau lại thấy khá bình thường, dù không phải người cùng đường nhưng quen biết nhau một thời gian, đối xử với nhau chân thành, ngày sau nhớ lại vị Đàm nhị thiếu gia từng có duyên cùng chiến một trận này cũng…
“Ký Linh cô nương, tôi thì khác!” Phùng Bất Cơ vỗ bàn, ngắt ngang… không, là sỗ sàng chặn đường cướp mất suy nghĩ của Ký Linh, “Tôi sẽ tiếp tục tìm nó, diệt nó! Thứ nhất, nó là yêu ác, trừ hại cho dân là bản chức của người tu hành; thứ nhì, đây là lần đầu tiên tôi thực sự gặp được yêu thú thượng cổ, hiếm có hơn nữa là tôi còn có thể đánh với nó một trận với phần thắng không hề nhỏ, sao tôi có thể tha cho nó, chỉ nghĩ tới cảnh đối đầu ấy thôi là tôi đã kích động rồi!!!”
Ký Linh bất giác dán chặt lưng vào lưng ghế, sợ bị “ngọn lửa” nhiệt huyết của Phùng Bất Cơ đốt rụi.
Đàm Vân Sơn giãn cơ mặt, chắp tay ôm quyền: “Phùng huynh, tôi thật hâm mộ tấm lòng hăng hái sôi nổi thế gian hiếm có của huynh.”
Phùng Bất Cơ ngượng ngùng cào đầu: “Quá lời quá lời, nào có được như lão đệ nói như… như thế…”
Phùng Bất Cơ nhất thời không tìm được từ thích hợp, Đàm Vân Sơn tử tế nói đỡ: “Không phải nói khách sáo, là lời thật lòng.”
Ký Linh không nhìn nổi, huơ tay gọi Đàm Vân Sơn để mỉa: “Huynh cũng tâng bốc khen tôi xem.”
Ký Linh quan sát nụ cười đáng ngờ trên môi chàng ta, bất giác trở nên cảnh giác: “Thử… nói dối trước thử.”
Đàm Vân Sơn mỉm cười, lập tức mở miệng nói ngay: “Cô nương thật quá lợi hại, một cô gái luyện tập tới độ có được bản lãnh đầy mình đã thật không dễ, cô nương còn có một tấm lòng chí thiện cứu người lúc nguy nan thì lại càng hiếm có hơn.”
Ký Linh được tâng bốc phát đỏ cả mặt rồi bỗng sực nghĩ ra, là giả… Đây quả thực là lời khen khiến người ta xót xa.
“Thế nói thật thì sao?” Đã trọng thương rồi thì không ngại nặng thêm một chút, Ký Linh thấy mình phải biết cho bằng hết.
Đàm Vân Sơn hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của nàng, đến giọng nói còn pha lẫn giọng cười: “Cô nương thật quá đẹp, phấn điêu ngọc mài, tú lệ hữu thần, mày như vẽ, mắt như sao…”
“Cám ơn.” Ký Linh tuyệt tình ngắt ngang bài tâng bốc ngoại hình của Đàm nhị thiếu gia, đứng dậy ra khỏi phòng, “Tôi đi tìm chút gì đó ăn đây.”
Đi cách phòng thật xa, Ký Linh mới ra sức day mặt ép cho bằng được khóe miệng cứ không ngừng cong lên mỉm cười xuống.
May là chuồn nhanh, còn nghe nữa, khéo nàng bay lên thật mất.
Tự cổ chí kim, người người đều thích nghe tán tụng, Ký Linh tưởng rằng mình là một ngoại lệ, tới khi gặp Đàm Vân Sơn mới hay mình thật quá ngây thơ. Đàm nhị thiếu gia không chỉ có thể tâng bốc nghe đến là chân thành mà còn có thể tâng bốc liền một hơi không trùng lặp, từ ngữ trau chuốt hoa mỹ biến ra nhiều vô kể, thật là cổ kim đệ nhất tâng bốc.
Chẳng trách Phùng Bất Cơ sẵn lòng tán gẫu với chàng ta tận mấy canh giờ, Ký Linh nghĩ, giả như Đàm Vân Sơn mà lôi bản lãnh này ra dùng sớm thì có khi nàng hâm lên lại tha cho chàng ta, đích thân xuống dưới hồ làm mồi rồi.
Đằng này Ký Linh đang lâng lâng, đằng kia Đàm Vân Sơn vẫn còn thèm thuồng vui chưa đủ.
Thật lòng thì Ký Linh không chịu nổi người ta trêu đúng là thú vị hơn hẳn Ký Linh giỏi bày mưu nghĩ kế và cũng đáng yêu hơn hẳn.
Phùng Bất Cơ thấy Đàm Vân Sơn “lưu luyến” lại nhìn cánh cửa vị cô nương nào đó đi vội không khép kỹ, lòng trắc ẩn nổi lên, vỗ vai Đàm Vân Sơn bảo: “Lão đệ à, được rồi đó, lỡ cô nương nhà người ta tưởng thật thì làm sao. Với lại tuy lão đệ nói toàn những lời hay nhưng dù sao cũng là nói dối trái lương tâm, nói nhiều là giảm đức hạnh.”
Đàm Vân Sơn buồn cười phải giải thích: “Nói nàng ấy luyện được bản lĩnh đầy mình thật không dễ là nói thật, chẳng qua muốn đùa nàng ấy nên mới nói là nói dối.”
Phùng Bất Cơ thở dài: “Huynh nói đoạn sau cơ, đoạn lão đệ khen nàng đẹp ấy, nào có cô nương nào lại ngượng ngùng vì lão đệ khen người ta bản lĩnh cao cường chứ!”
Đàm Vân Sơn vô tội ra mặt: “Đoạn sau lại càng là nói thật, tôi thực sự cảm thấy nàng đẹp.”
Phùng Bất Cơ ngạc nhiên mất một lúc mới sực hiểu ra, bật cười ha hả: “Được được, huynh hiểu rồi, tuy rằng mới chỉ vài ngày nhưng qua cơn hoạn nạn mới hiểu tận lòng nhau, ừm, cũng là một câu chuyện đẹp!”
Lần này tới lượt Đàm Vân Sơn ngơ ngác: “Ý Phùng huynh là gì?”
Nụ cười dừng hình trên mặt Phùng Bất Cơ tựa như đang phân vân nên cười tiếp hay ngừng lại: “Không phải lão đệ ưng nàng ấy sao?”
Rốt cuộc Đàm Vân Sơn cũng hiểu ra vì sao nói chuyện với Phùng Bất Cơ cứ ông nói gà bà nói vịt: “Phùng huynh là người tu hành, đi nhiều biết rộng, sao suy nghĩ vẫn còn hạn hẹp ở nhi nữ tình trường vậy chứ.”
Phùng Bất Cơ quả là bị oan: “Là lão đệ tâng bốc cô nương nhà người ta vui nở hoa trước, còn nói rằng lão đệ thấy nàng đẹp thực.”
Đàm Vân Sơn gật đầu, thản nhiên thừa nhận còn khẳng định lại: “Tôi thực lòng thấy nàng đẹp. Vạn vật trên thế gian đều có thứ đẹp này, một nhành hoa, một áng mây, một chiếc lá, một vũng nước, đâu đâu cũng đều có cái đẹp. Con người cũng vậy, điều này không hề liên quan tới chuyện gió trăng.”
Lời này đầy nho nhã cũng rất có chiều sâu, Phùng Bất Cơ cảm thấy mình cần phải tốn thời gian để lĩnh ngộ…
“Tựa như Phùng huynh có khí khái nam nhi nên cũng có cái đẹp hùng tráng…”
“Đa tạ Đàm lão Đệ, huynh hiểu rồi!”
Phùng Bất Cơ phải nổi hết da gà thì cuối cùng mới hiểu ra.
Đàm Vân Sơn gật đầu, uống đôi hớp trà, vẫn cái vẻ nhàn tản sung sướng, ung dung tự đắc như xưa.
“Chẳng biết nên nói lão đệ có lòng hay là vô tâm.” Phùng Bất Cơ châm biếm một câu, đứng dậy giãn gân cốt rồi đi lại chỗ cửa sổ, đứng bất động ở đó.
Cửa sổ này nằm trên tầng hai, ngẩng đầu ngắm được chân trời bao la, cúi đầu có thể thấy vườn hoa nhà giữa.
Hiện giờ, mặt trời đã hé nửa khuôn mặt ở phía chân trời, toàn bộ cây cỏ hoa lá trong vườn lộ rõ, thấy được cả mép hồ nước.