Làm người không thể quá ngây thơ. Cái bạn cứ ngỡ là một cuộc gặp gỡ tươi đẹp, thực tế lại là một màn lừa đảo.
Tôi ngồi trên bậc đá ẩm ướt, mãi sau mới nghĩ ra: Điện thoại rơi vào nước rồi, app chống lừa đảo không thể kịp thời phát hiện điểm bất thường ở tôi, vậy nên tôi đã bị Lương Trác lừa.
Nhất định là vậy.
Càng nghĩ tôi càng tức giận. Càng đợi tôi càng cảm thấy Lương Trác sẽ không quay trở lại.
Cuộc đời là vậy đó, ngập tràn cạm bẫy.
Tôi ngồi đó ngẫm nghĩ một lúc về cuộc đời, sau đó ép bản thân phải suy nghĩ theo hướng lạc quan: Không sao, đều là kinh nghiệm sống cả. Tích lũy thêm vài lần kinh nghiệm, đợi sau này già rồi, người khác đều bị lừa mua nệm, mua thực phẩm chức năng thì tôi sẽ khác, tôi sẽ không bị lừa.
Cứ như thế, tôi bị sự lạc quan của mình chọc cho phì cười.
Sau khi đã ổn định được cảm xúc, lý trí của tôi cũng theo về.
Nhiệm vụ hàng đầu lúc này không phải than thân trách phận, cũng không phải ân hận chuyện đã rồi, mà là nghĩ cách thoát khỏi tình cảnh ngặt nghèo hiện tại.
Tôi đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt nước bằng phẳng một lúc, sau đó một lần nữa đi xuống nước.
Tôi rất sợ nước, cũng không biết bơi, nhưng cũng may nước ở đây không sâu, nước chảy cũng không quá siết. Có kinh nghiệm “rơi vào nước” vừa rồi, trong lòng tôi biết rõ mực nước ở đây chỉ tới eo mình.
Thế nhưng tôi vẫn như một chú ngựa non băng qua dòng sông, dè dặt mò mẫm bước xuống nước.
Lúc này, bà cụ sống trên bờ lại đi ra, lại nhìn tôi như nhìn một thằng ngu.
Tôi bất đắc dĩ: “Cháu không nghĩ quẩn. Điện thoại của cháu rớt xuống nước.”
Bà cụ mỉm cười: “À, lại rớt nữa.”
Sao bà cụ lại nói “lại”?
Bà cụ nói với tôi bằng chất giọng hiền hòa: “Cậu nhóc, cậu chờ tôi một chút.”
Sau đó bà quay người đi vào trong nhà, một lúc sau quay trở lại với một chiếc vợt lưới trên tay.
Cái vợt này tôi từng thấy rồi, hồi bé dùng để bắt bướm.
Bà cụ đưa cho tôi: “Cậu dùng cái này mà vớt điện thoại, hữu dụng lắm.”
Tôi cảm kích tới mức suýt chút nữa cả nước mắt lẫn nước mũi cùng thi nhau trào ra.
Đến cả bà cụ lớn tuổi xa lạ cũng tốt với tôi hơn Lương Trác. Anh ta đúng là khiến người ta quá thất vọng.
Tôi hỏi: “Bà ơi, bao tiền một lần dùng ạ?”
Bà cụ mỉm cười. Bà đã chẳng còn răng cửa nhưng vẻ ngoài vẫn rất đỗi hiền từ.
Vì bà nói: “Không cần tiền đâu!”
Thế gian vẫn còn tình người, tôi cảm động lắm lắm.
Và thế là một mình tôi giữa đêm tối, đứng bên dòng nước vớt điện thoại như vớt cá.
Tôi thề, tôi sẽ chỉ vớt điện thoại của tôi, tuyệt đối không vớt cho Lương Trác.
Tuy nhiên, vớt cả nửa ngày tôi vẫn chẳng vớt được cái khỉ gì, ngược lại lại ngơ ngác chờ được Lương Trác quay trở lại.
Lúc anh ta xuất hiện, tôi sửng sốt mất một lúc, cứ ngỡ mình gặp quỷ giữa đêm. Tôi nói: “Có phải tôi đói quá nên gặp ảo giác không?”
Anh ta đứng trên bờ, tay xách một cái túi, mỉm cười với tôi và nói: “Cậu đói rồi à?”
Nếu không phải tôi bẩm sinh là người có giáo dưỡng thì lúc này chắc chắn đã chửi anh ta té tát rồi.
“Cậu đang làm gì đấy?” Anh ta hỏi tôi.
“Vớt điện thoại.” Tôi hung dữ trừng mắt với anh ta: “Anh còn biết đường quay lại à?”
Giọng điệu này nghe hệt như tôi là một oán phụ chốn thâm cung, chẳng có chút phóng khoáng nào cả.
Lương Trác hỏi: “Vớt được chưa?”
Tôi cáu kỉnh hỏi ngược lại anh ta: “Anh nói thử xem.”
Anh ta cười, chỉ biết có cười, sau đó kêu tôi mau lên bờ.
Tôi chẳng muốn để tâm tới anh ta, cảm thấy anh ta nhất định sẽ lại hại tôi. Thế nhưng cứ tiếp tục ngâm nước như này, tôi sợ dù bản thân có ngâm tới trương phềnh cũng sẽ chẳng có kết quả gì, chỉ đành men theo bậc đá đi lên.
Tôi nói: “Tôi tưởng anh sẽ không quay lại nữa.”
“Sao có thể.” Lương Trác đáp: “Đi lấy bộ quần áo sạch cho cậu, cậu kiếm chỗ nào thay đồ trước đi.”
Tôi khá ngạc nhiên. Anh ta lấy chiếc vợt từ trong tay tôi, sau đó nhét túi đồ cho tôi.
“Đi tầm 50, 60 mét về phía trước có gian nhà vệ sinh, cậu qua đó thay đồ đi.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm vài giây. Sau khi xem xét, tôi thấy mình có vẻ như cũng chẳng còn gì để bị anh ta lừa nữa, ngược lại anh ta có thể bị tôi mặc mất bộ quần áo, lần này tôi không lỗ.
Thế nên, tôi bèn xách quần áo đi tìm nhà vệ sinh.
Cái người tên Lương Trác này, tôi cũng không biết nên dùng từ gì để hình dung về anh ta. Anh ta thật sự đã mang quần áo sạch tới cho tôi, thậm chí còn rất chu đáo mang tới một chiếc qu@n lót dùng một lần mới.
Cũng tinh tế đó.
Tôi bắt đầu có cái nhìn khác về anh ta.
Lương Trác cao hơn tôi một chút nhưng hình thể hai người bọn tôi cũng tương đương nhau… Được rồi, tôi thừa nhận, tôi cảm thấy anh ta hẳn là săn chắc hơn tôi một tẹo, trông có vẻ giộng người hay tập tành, còn tôi thì có chết cũng không tới phòng gym.
Có điều tôi mặc quần áo anh ta thấy cũng vừa vặn, hơn nữa gu thẩm mỹ của anh ta còn khá ổn.
Ý tôi là, phong cách ăn mặc của anh ta khá giống tôi.
Thay quần áo xong, tôi cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Tôi nhét đống quần áo dính dớp, ướt nhoẹt kia vào túi, chỉ cần nghĩ tới chúng là thấy khó chịu.
Cuối cùng cũng đã khô ráo, tôi bèn rửa mặt, coi như khôi phục lại vẻ uy phong trước đó.
Tôi quay về kiếm Lương Trác. Anh ta tươi cười ngắm nghía tôi: “Cậu mặc đồ của tôi trông cũng đẹp trai đó chứ.”
“Tôi mặc gì cũng đẹp trai.” Tôi nói: “Tiếp theo thế nào đây? Giờ làm gì cũng khó.”
Lúc này đây, không ngờ anh ta lại vớt được mái chèo mà bọn tôi đã làm rớt. Tôi còn chưa kịp kinh ngạc thì anh ta đã như làm phép, biến ra một bộ điện thoại.
“Được đó, hai chiếc di động?”
“Vừa nãy tôi quay lại homestay, phải tốn rất nhiều công sức để chứng minh tôi là chính mình, sau đó về phòng.” Lương Trác nói: “Lấy được điện thoại với chứng minh thư. Giờ chúng ta trả thuyền trước đã, rồi sau đó đi mua điện thoại với làm lại sim cho cậu.”
“Mua điện thoại?” Tôi có lòng nhắc nhở anh ta: “Ai mua cho tôi?”
“Tôi.” Lương Trác vẫn còn là con người: “Tôi nói rồi mà, trong chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm. Điện thoại di động của cậu rớt xuống nước vì tôi, tôi nhất định sẽ bồi thường cho cậu.”
Được.
Anh ta cuối cùng đã nói được tiếng người.
Và thế rồi, chúng tôi đưa con thuyền nát kia về chỗ ban đầu, sau đó đi bộ một quãng rất xa, cuối cùng cũng tìm được một cửa hàng bán điện thoại.
Lương Trác mua điện thoại cho tôi. Lúc thanh toán, tôi cảm thấy trái tim anh ta đang rỉ máu.
Thế nhưng người trẻ tuổi luôn phải trả giá vì hành vi ngu ngốc của mình. Đây là kinh nghiệm sống quý báu.
Mua điện thoại xong, chúng ta lại làm lại sim.
Thế nhưng giờ đã nửa đêm, chẳng có chỗ nào làm lại sim cho tôi cả.
Không có sim, tôi không thể quét mã sức khoẻ. Không quét được mã sức khoẻ, tôi không thể về đi ngủ được.
Lương Trác suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi: “Việc này có vẻ rắc rối thật.”
“Anh nói nhảm gì thế!”
“Hay như này đi.” Lương Trác nói: “Cậu còn chứng minh thư chứ? Tôi tới chỗ cậu lấy chứng minh thư giúp cậu, có chứng minh thư rồi cậu sẽ có thể quay về đi ngủ.”
Cách này cũng được. Tôi vội vàng dẫn anh ta tới chỗ tôi ở.
Trong lúc đứng bên ngoài chờ Lương Trác, tôi giật mình nhớ ra: Má ơi, tiêu rồi. Cuốn truyện tranh segg tôi mang theo đang bày trên giường, anh ta sẽ không thấy chứ?
Note: Nhà giáo nhân dân với tinh thần trách nhiệm cao:3