Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 32: Đồ tình nhân khiến người khác ghen tị



Đỗ Kỳ: “Này là tỏ tình hay khoe khoang tình cảm thế?”

Tôi đáp: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lương Trác ngược lại không nói gì, có vẻ như đã no, chuẩn bị thanh toán rồi xuất phát.

Đỗ Kỳ hỏi: “Buổi tối hai người có kế hoạch gì chưa? Nếu chưa thì qua tìm em rồi mình đi chơi?”

Lương Trác hỏi tôi: “Muốn để ý tới nó không?”

Đỗ Kỳ giả bộ giận dữ: “Nói gì thế? Em không đủ thu hút sao?”

Tôi không nhịn được phì cười, nói trực tiếp với Đỗ Kỳ: “Vậy tối nay chúng ta làm gì đây?”

“Đi uống! Đi hát!” Đỗ Kỳ ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu nói: “Anh Lương Trác hát hay lắm ấy. Tối nay anh phải kêu anh ấy hát anh nghe.”

Tôi không cần Lương Trác hát tôi nghe, chủ yếu là tôi tò mò rốt cuộc anh ta hát hay tới mức nào.

Thế là, tôi và Đỗ Kỳ rất ăn ý, hẹn tối gặp lại.

Lúc tôi với Lương Trác rời khỏi quán ăn đó, Đỗ Kỳ còn đang đắn đo không biết nên ăn gì. Tôi quay lại nhìn cậu ta, cảm thấy cậu chàng này ngơ ngơ ngác ngác, rất thú vị.

Lương Trác nói: “Cậu còn nhìn nữa là tôi ghen đấy.”

Lại ăn nói mập mờ rồi!

Tôi nói: “Cậu ta nói giỡn mà anh cũng tưởng thật à?”

Ai ngờ, Lương Trác đáp: “Cậu đừng nhìn vẻ ngoài cà lơ phất phơ của nhóc đó, nó không hay nói giỡn đâu.”

Nói xong, anh ta rảo bước, giục tôi đi nhanh để kịp bắt xe.

Theo kế hoạch du lịch ban đầu của tôi, hôm nay đúng là sẽ tới một ngôi chùa – nơi đã trở nên nức tiếng gần xa nhờ vào một bài thơ cổ. Tuy nhiều người bảo chỗ này thật ra cũng không có gì mấy nhưng tôi nghĩ tới cũng đã tới rồi, đi ngó nghiêng chút, dù sao tôi cũng chẳng biết còn nơi nào khác để đi.

Song, Lương Trác bảo anh ta biết chỗ này hay hơn, kêu tôi đi cùng anh ta.

Có lúc tôi thấy mình có ý thức phòng lừa đảo rất cao nhưng lại có lúc rất dễ bị người ta dụ.

Đỗ Kỳ gọi hai tiếng “anh dâu” xong, tôi thật sự làm như mình với Lương Trác có gì đó, anh ta nói gì là tôi theo đấy, chẳng hề nghĩ tới chuyện nhỡ anh ta bỏ thuốc mê tôi rồi lấy mất thận của tôi thì phải làm sao.

Cũng may, chắc Lương Trác không phải tội phạm nên tôi vẫn lành lặn theo anh ta tới một ngôi chùa khác.

Nơi đây được bao bọc bởi những vách núi, đã thời điểm này trong năm mà cây cối vẫn u tùm xanh tốt.

Điều khiến tôi bất ngờ nhất là nơi này rất vắng vẻ, chỉ lác đác vài bóng người. Ai nấy cũng rất thành tâm, không phải khách du lịch tới để check-in.

Lương Trác nói: “Trước đây mỗi lần tâm trạng không vui là tôi đều chạy tới đây, ngồi ở điện thờ cả ngày.”

Tôi nhìn về phía Lương Trác, không ngờ anh ta lại là người theo đạo.

“Anh tín Phật sao?” Tôi hỏi.

Anh ta đáp: “Cũng không phải theo đạo, chẳng qua cảm thấy nơi đây khiến tôi bình tĩnh lại.”

Tôi theo Lương Trác vào trong, anh ta nhắc: “Chú ý đừng giẫm lên ngưỡng cửa.”

Tôi gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo, nhấc chân bước một bước thật dài để bước qua.

Sau khi vào trong, chúng tôi thấy có nhà sư đang quét dọn, có người đang cầm hương, quỳ trước Đức Phật trong điện, hai mắt nhắm nghiền.

Nơi đây vô cùng yên ắng, như thể chỉ cần bước qua cánh cửa vừa nãy, mọi phiền muộn trên thế gian này đều bị ngăn cách bên ngoài.

Thật thần kỳ.

Lương Trác nhỏ giọng hỏi: “Có muốn làm lễ không?”

Đã tới đây, đương nhiên phải làm lễ rồi.

Tôi cùng anh ta đi mua vài cây hương, sau đó chúng tôi lần lượt làm lễ vái.

Tôi trước giờ không phải là người có tín ngưỡng tôn giáo, thế nhưng khi cùng Lương Trác đi dọc theo hành lang, ngửi mùi nhang hương, nghe tiếng tụng kinh, tôi dường như đã thật sự đạt được sự thanh thản trong tâm hồn mà trước nay rất khó có được.

“Có thể vái thêm lần nữa ở đây.” Lúc bọn tôi đi tới trước một bức tượng Phật, Lương Trác chợt bảo.

“Vì sao?”

Anh ta mỉm cười nhìn tôi: “Vì nghe nói ở đây cầu tình duyên rất linh nghiệm.”

Trời đất chứng giám, tôi không hề nghĩ tới chuyện cầu tình duyên, tôi chỉ mong Phật Tổ phù hộ cho tôi được bình an, khỏe mạnh, cộng thêm sớm phát tài mà thôi.

Thế nhưng cũng không rõ vì sao, lúc Lương Trác nói với tôi rằng anh ta nghiêm túc muốn cầu tình duyên, tôi lại có chút bối rối.

Anh ta di chuyển trước tôi, quỳ trên đệm, châm hương, nhắm mắt rồi yên tĩnh suy nghĩ điều gì đó.

Tôi đứng bên cạnh nhìn anh ta, thấy hàng mi dài, sống mũi cao cùng lồ ng ngực nhấp nhô khi hít thở của anh ta.

Có tiếng chuông vọng lại từ đằng xa, du dương và trầm hùng, như đang truyền tải một thông điệp nào đó.

Sau khi vái ba vái, Lương Trác cắm hương vào lư hương, sau đó đứng dậy, nhìn về phía tôi,

Tôi ngơ ngác làm theo. Lúc nhắm mắt cầu nguyện, cũng chẳng cố nghĩ về điều gì nhưng khuôn mặt của Lương Trác lại cứ hiện lên trong đầu tôi.

Tôi sợ mình bị anh ta hạ cổ rồi.

(Hạ cổ: cổ ở đây chỉ “cổ trùng”, là loài trùng mang trên mình độc dược cực mạnh. Người bị hạ cổ có thể bị trúng độc hoặc bị người khác kiểm soát tâm trí, điều khiển cơ thể làm những chuyện trái ý muốn của mình)

Trước khi chúng tôi rời khỏi chùa, Lương Trác dẫn tôi tới một cửa hàng nhỏ chỗ cổng. Anh ta nói: “Tràng hạt và vòng chỉ đỏ ở đây đều được khai quang rồi.”

(Khai quang: là hoạt động mang tính tâm linh, tín ngưỡng đối với đồ vật. Sau khi làm lễ khai quang, món đồ sẽ có linh khí, có thể mang tới may mắn hay bảo vệ chủ nhân của nó)

Tôi ngó thử, giá cả cũng rất hợp lý.

Tôi chọn một chiếc vòng chỉ đỏ, trên vòng treo một mặt kim loại rất nhỏ có khắc dòng chữ: Quẻ thượng thượng.

(Quẻ thượng thượng: được coi là quẻ đại cát đại quý, là quẻ xăm tốt nhất trong các quẻ)

Cái tên Lương Trác học đòi theo người ta này, vậy mà lại mua cùng kiểu với tôi.

Cũng vì chuyện này, lúc tối khi gặp lại Đỗ Kỳ, cậu ta chỉ vào vòng chỉ đỏ đeo trên cổ tay hai người bọn tôi, kêu lên: “Đồ tình nhân! Đúng là khiến người khác ghen tị!”